Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 136: Luyện Phân Thân




Nhưng hiện tại, hắn cũng không còn cách nào khác, Trần Vũ lại từ trên thuật thần đạo này, thấy được một số phương pháp có thể khiến hắn niết bàn nhưng vẫn làm chuyện khác được, mà thời gian gấp gút hắn đành liều.

Lợi là tu luyện một khối phân thân, ở trong thời gian niết bàn đạt tới Trúc Cơ, sau đó bản thể và phân thân dung hợp, lúc đó, tất nhiên có thể vượt qua Trúc Cơ thậm chí còn tới Kim Đan Kỳ!

Cứ như vậy, hắn vừa không phải mất thời gian làm người phàm, vừa lại có thể có cơ hội đột phá tu vi, chẳng qua phương pháp này, có một chút tương đối khó khăn, đó chính là phân thân của hắn là phàm nhân sẽ phải tu luyện lại từ đầu, đây là điều mà hắn đang lo lắng.

Ánh mắt Trần Vũ bình tĩnh, có ba bình bạch ngọc trên mặt đất ở trước mặt hắn, trong đó đều là Tẩy Tủy Đan, những đan dược này cũng là do hắn vì phân thân thân của mình mà chuẩn bị phần lễ vật thứ nhất!

Trầm mặt một hồi, trong mắt Trần Vũ hiện lên một chút quyết đoán, hắn thở sâu, hai tay bắt quyết, chậm rãi nhắm hai mắt lại, dựa theo yêu cầu của thuật thần đạo, bắt đầu ngưng luyện phân thân.

Hai tay bắt thủ ấn liên tục, nhiều tiếng đinh đinh vang lên, sau đó từng dòng linh lực trong cơ thể trào ra, tụ ngay tại tay hắn thành một trận pháp đặc biệt.

Bún tay một cái, trận pháp liền thôi động, quang mang màu vàng chiếu ra khắp xung quanh.

Hắn có cảm giác như có một dòng nước ấm đang chảy toàn thân cuối cùng phân thành hai luồng ngưng tụ tại thần hồn. Trần Vũ chậm rãi phân ra một nửa thần hồn của mình.

- Phân!

Trần Vũ khẽ quát một tiếng.

Từ thân thể hắn tán ra những tàn ảnh màu đen sang một bên, phía bên kia cũng dần dần hình thành một bóng người đang ngồi xếp bằng như hắn.

Cả người Trần Vũ run lên, cơn đau tê tâm liệt phế lan ra toàn thân, trên trán đổ đầy mồ hôi, đây là lúc then chốt trong luyện chế phân thân.

Từ từ, linh khí ở xung quanh đã thôi không tập trung, lần thứ hai chúng lại điên cuồng hướng đến phía bóng tàn ảnh tựa như một cơn lốc, hầu như đã bao vây lấy tàn ảnh chỉ trong tích tắc.

Thần hồn Trần Vũ ngồi xếp bằng, vận hành thể tu bắt đầu ngưng tụ vào tàn ảnh. Khung xương màu trắng dần dần hiện lên, quá trình này diễn ra rất chậm chạp, làm hao tổn rất nhiều tinh thần lực cùng thần hồn của hắn.

Một khắc sau khung xương hình thành xong, hắn lại đổi pháp quyết, những bộ phận cơ quan trong cơ thể dần dần hiện lên, tất cả đều do nồng nặc linh khí hệ thổ, hệ hỏa, hệ thủy, hệ phong ngưng tụ lại.

Đây chính là tứ đại thuộc tính cấu tạo nên thân xác của con người, hiện tại hắn dựa vào đó ngưng tụ phân thân cho mình.

Lúc này toàn thân hài cốt đầy máu tươi màu đỏ nhưng máu tươi đó không thật mà chính là do linh khí thuộc tính thủy ngưng tụ mà thành. Lúc này Trần Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp đến chỉ còn là vấn đề thời gian để thần hồn của hắn dung nhập vào trong đó mà thôi.

Quá trình ngưng tụ diễn ra liên tục, suốt năm canh giờ sau, Trần Vũ vẫn ngồi xếp bằng trên mặt động tu luyện. Bên người Trần Vũ, một người y đúc như hắn thân thể màu vàng nhạt.

Nam tử này có gương mặt giống Trần Vũ đến mười phần, nhìn vào sẽ không biết ai là phân thân ai là bản tôn cả. Cơ Nguyệt đứng kế bên cũng chăm chú quan sát quá trình này.

Một canh giờ sau, phân thân hoàn tất luyện xong, thần hồn cũng đã thuận lợi nhập vào bên trong, Trần Vũ bắt quyết đánh một thủ ấn vào người phân thân, một chốc sau, một thiếu niên dần mở mắt ra, ánh mắt màu đen sáng dị thường, chậm rãi đứng lên.

Bởi còn chưa quen thuộc, một lúc loạng choạng, phải mất rất nhiều sức lực mới đứng vững được hắn nhìn quanh tứ phía, lẩm bẩm nói:

- Đây là phân thân sao? Thật đúng như người phàm, không có một chút pháp lực!

Âm thanh vui mừng vang lên, thiếu niên mới vừa lên tiếng chính là phân thân của Trần Vũ.

Phân thân ngưng tụ mà thành, các đầu khớp xương kêu răng rắc. Hai mắt Trần Vũ mở ra, hắn cảm thấy cơ thể mình hiện tại rất mệt mỏi, pháp lực không ngừng bị phôi thai hấp thu, thần hồn thì bị phân thân lấy đi một nữa, sau đó từ từ xem xét phân thân.

Thần hồn bản thân gần như chia ra phân nửa cho phân thân, đã có chút ấn tượng. Khuôn mặt tái nhợt hiện lên chút tiếu ý.

Bản tôn và phân thân nhìn nhau sửng sốt.

- Ngươi…

Bản tôn nhìn phân thân ngạc nhiên nói.

- Ha ha, không thể nói là ngươi được, cũng không thể nói là ta vì ta là ngươi, ngươi cũng chính là ta bởi vì chúng ta từ một thần hồn phân ra, chúng ta đều là một, chỉ là ở những thân thể khác nhau mà thôi. Đó chính là ý nghĩa chân chính của phân thân.

Phân thân cười nói, Trần Vũ dại ra nhìn phân thân chuyện trò vui vẻ, thần trí khẽ động, Trần Vũ vẻ mặt dại ra.

P/s: Chương tiếp theo -> Chương 136: Niết Bàn Lần Một (6:30 pm | 30/03/2019)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.