Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 106: Hắc Long




- Không phải nói Long tộc rất hiếm hầu như bị mất tích sau ngàn năm trước rồi sao?

- Chặc chặc, mấy cộng dây xích này ta rất thích, nếu lấy về đem bán, à không đem sử dụng xem ra rất tốt!

Trần Vũ nhìn chằm chằm vào tảng băng cùng dây xích kia khuôn mặt thèm thuồng vạn phần.

- Khí tức thật cường hãng, nhưng ta nhìn nó có vẻ như đã đi chầu diêm vương rồi! Chỉ còn lại chút khí tức chưa tàn mà thôi!

Lúc này hắn mới để ý tới con Hắc Long, Trần Vũ, chân rung rung bước đến gần Hắc Long, từng bước, từng bước đến gần.

- Hừ, chắc chắn nó chầu diêm vương rồi, nhưng cái xác này khí tức thật mạnh nha!

Trần Vũ mạnh dạng đi đến trước đầu của Hắc Long, hắn thấy mấy cộng râu rồng đang chĩa ra ngoài, hắn liền tới vuốt vài cái.

- Cái này là vuốt râu rồng đấy nha, ha ha, vuốt râu hổ có là cái thá gì!

Trần Vũ cười lớn, tay không ngừng vuốt mấy sợi râu của nó. Vì đây là lần đầu tiên hắn thấy Long tộc nên hưng phấn như vậy.

Hắn đang chơi đùa một lúc thì liền có sự khác thường, phía dưới chân hắn liền có bốn sợi dây xích bằng băng bắt lấy hắn khóa lại.

- Chuyện gì xảy ra, thật lạnh!

Hắn vội hoảng hồn, nhưng đã trễ, hắn đã bị xích chung với con Hắc Long kia, một luồng âm hàn chi khí làm hắn lạnh đến xương sống.

GRÀO!

Hắc Long bỗng động đậy, mở to hai mắt nhìn Trần Vũ, hành động vừa rồi làm hắn muốn rớt tim ra ngoài.

Hắc Long nhìn chằm chằm vào Trần Vũ, giọng kinh thường nói:

- Nhân Loại, tại sao ngươi lại đến được đây!

Nghe Hắc Long hỏi vậy, Trần Vũ đáp:

- Ha ha, ta chỉ đi chơi ngang qua, vô tình gặp phải thôi, ngươi cứ ngủ tiếp đi, ta không làm phiền nữa, cáo từ trước, không hẹn ngày gặp lại!

Trong lòng Trần Vũ thầm nói: “Chạy là thượng sách, ngu sao ở đây nạp mạng”.

Hắn vội buông sợi râu của Hắc Long ra, đồng thời cười hắc hắc, sau đó tự rời đi khỏi nơi này, nhưng hắn đi được chừng năm mét liền bị sợi xích lôi lại.

- Sợi xích chết tiệt này!

Trần Vũ chửi ầm trong bụng, đang muốn đi tự nhiên bị ngáng đường, làm hắn tức tối!

- Hừ, ta xem ngươi ra bằng cách nào, ta đã bị nhốt ở đây hơn hai ngàn năm rồi, mà không tìm cách ra được, nhớ năm xưa bốn cường giả Hoàng Cấp mới có khả năng nhốt ta ở đây đấy!

Hắc Long trầm ngâm lẩm bẩm một mình, nhớ tưởng đến quá khứ huy hoàng của mình khinh thường.

- Ngươi thích ở thì ở đi, ta đi trước!

Hắn hừ lạnh một cái, hắn không tin mình sẽ phải chờ chết nơi này, liền rút đao ra chặt mất sợi xích, đao quang tung tóe, nhưng hắn chặt cả buổi cũng không làm sức mẻ gì với nó, làm hắn cảm thấy tức tối.

- Sợi dây này làm bằng cái gì vậy, còn cứng hơn cả đao của ta nữa!

Trần Vũ chửi ầm lên, không ngừng chém liên tục vào bên trong, phía trên Hắc Long thấy thế chỉ cười kinh bỉ hắn, nó ở đây hơn hai ngàn năm mà vẫn không cỡi bỏ được sợi xích này lấy gì tên nhãi con đó thoát ra được.

- Không đúng, nơi đây còn có trận pháp...đây là...Khốn Long Trận!

Trần Vũ như nhớ xực, cảm thấy kỳ lạ, liền vận dụng linh lực lên hai mắt nhìn ra liền phát hiện có rất nhiều vòng trận văn đang xoay trong xung quanh mình.

- Ha ha, ta đã nói rồi, ngươi không ra được đâu, một lát nữa thôi ngươi sẽ chết rất khó coi, vì lát nữa sẽ có một đợt hàn khí cực lạnh chạy qua đây, chắc chắn lúc đó ngươi sẽ thành băng nhân cho xem, hắc hắc...

Hắc Long cuộn người lại, giọng trầm trầm nói. Hác Long vừa nói xong Trần Vũ bắt đầu cảm thấy có từng đợt hàng khí cực lạnh bắt đầu thổi qua.

- Âm hàn chi khí ư, được được, ta nuốt hết!

Trần Vũ nắm lấy sợi dây xích bắt đầu thi triển Hỗn Độn Thiên Kinh, một luồng sức mạnh liền làm ta chảy sợi xích từ từ, chuyển bổn mạng tinh hoa băng thành linh lực cho hắn.

Phía bên ngoài đợt âm hàn liền thổi qua, những sợi dây xích càng truyền thêm sức lạnh vào người hắn, làm người hắn đống một lớp băng mỏng, nhưng hắn vẫn không sao cả.

Liên tục hấp thụ bổn mạng tinh hoa băng, sợi dây xích dần dần tan ra, mà đợt hàn khí cũng mất đi.

- Thì ra là do tảng băng kia tác quái!

Hắn phát hiện luồng gió âm hàn vừa thổi ra là từ tảng băng to lớn kia thổi ra, lúc này Hắc Long cũng mở mắt ra, nhìn sang hắn, nhưng nhanh chóng khựng lại.

- Tại sao ngươi lại không bị sao cả!

Nó vô cùng kinh hãi, nó bị vây khốn nơi đây thật lâu mà không có cách làm đứt sợi xích đó, mà mấy sợi xích đó khỏa lại chín phần mười tu vi của nó nên nó không cách nào thoát ra được, mà thiếu niên trước mặt mình còn đem nó hấp thu luôn, quá dữ!

- Chỉ là mấy sợi băng nhỏ nhoi cùng với cái trận pháp củ chuối này mà cũng muốn giam ta? Về sau học khôn hơn chút, lựa mấy trận mạnh mạnh như Sát Tiên Trận ta còn sợ, chứ cái này...hắc hắc...

Trần Vũ thản nhiên nói, sau đó không quan tâm đến Hắc Long, một mực thôn phệ sạch ba sợi xích còn lại. Hắc Long một bên quan sát hành động của thiếu niên này, thật là thần bì, nó không thấy chân khí như những võ giả lúc trước mà sức mạnh lại ghê như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.