Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 105: Chiến Trường Nhân Yêu




Trần Vũ nhanh chóng dùng kiếm cho Hỏa Lang thêm một nhát vào đầu nữa, để chắc chắn nó đã chết.

- Ha ha, cuối cùng cũng lấy được yêu hạch, đây là yêu hạch cấp sáu đấy.

Trần Vũ sau khi lấy được yêu hạch, mặt cười không ngớt.

Sau khi lấy được yêu hạch, Trần Vũ tiếp tục lấy răng nanh, da,… lấy một hồi chán, hắn thu luôn nguyên con vào trong tháp.

- Chắc con Âm Phong Thú kia đã bị đốt chết rồi nhỉ, ta cũng nên vào hốt xác nó thôi!

Trần Vũ khuôn mặt mỉm cười thầm nói.

Khi mọi chuyện xong xuôi, Trần Vũ đi về phía con yêu thú vừa mới chạy. vừa đến nơi con Âm Phong Thú bất ngờ xuất hiện cái đuôi đánh trúng người Trần Vũ làm hắn rơi xuống rãnh sâu, nhưng vết thương không đáng lo ngại.

- Cũng may ta biết bay, nếu không chắc chắn sẽ đi bán muối rồi!!!

Trần Vũ thi triển Ngự Phong Thuật bay từ từ xuống dưới, không ngừng phóng ra thần thức của mình dò xét xung quanh.

- Không biết cái hang này sâu bao nhiêu, bay xuống tới khi nào mới chạm đích đây? Nhưng xem ra nời này có gì đó, khám phá một chút cũng không sao!

Trần Vũ nhìn đánh giá xung quanh, mà vẫn thấy phía dưới chưa có đất, liền biết nơi đây rất sâu, nhưng phía dưới tỏa ra âm hàn chi khí đậm hơn phía trên, nên hắn muốn xuống dưới một chút xem sao!

Bay được thêm nửa canh giờ sau hắn thấy phía dưới có đất, một mãnh sương mù lớn che khuất tầm nhìn nhưng không qua khỏi thần thức của hắn dò xét.

Đáp xuống, hắn dò xét xung quanh một chút, liền phát hiện nơi đây như một mê cung không lối thoát, mà cái mê cung này lại vô cùng to lớn, rộng đến ngàn trượng, bao la rộng lớn.

- Thật không ngờ nơi dưới lòng đất này lại có nơi rộng lớn như thế!

Hắn cũng có phần kinh ngạc, sau đó cứ đi tiếp về phía trước thôi, có đường thì hắn cứ đi, đi tiếp, đi tiếp.

- Hả!

Ở phía trước Trần Vũ là một đống xác có thể nói là chất đến thành núi, người có, yêu thú có, nhìn sơ qua một chút liền thấy rất nhiều xác khô bị kiếm đâm sâu vào bên trong, thậm chí còn có một số xác bị đóng băng.

- Không lẽ ở đây đã từng xảy ra đại chiến giữa nhân loại và yêu thú, nhân yêu đại chiến?

Phía trước là âm hàn bao quanh, sát khí cuồn cuộn. Trần Vũ vội vận linh lực thi triển Linh Khí Hộ Thuẫn, một cái vòng xanh lam bao phù hắn vào trong, làm xong hắn mới dám đi về phía trước.

Vì nơi đây lạ cùng kỳ quái, nếu như hắn không cẩn thận có thể vạn kiếp bất phục, nên hắn không dám làm liều với cái mạng nhỏ của mình.

- Đây là! Đây là Huyền Binh, nhiều như vậy sao. Ồ sao nhẫn ở đây nhiều thế, chắc bán cũng được tầm ngàn kim tệ, thôi mang chúng về vậy, nếu không lấy làm kỷ niệm cũng được!

Ở chiến trường có rất nhiều Huyền Binh nằm lộn xộn, chúng chiếu ra ánh sáng mê người, hắn tiến hành bay một vòng xung quanh chiến trường này mới xác định được độ lớn của nó.

Chiến trường này có hình tròn, hơn thế nữa diện tích rất rộng, có thể lên đến ba dặm, số xác chết hắn đếm không xuể, nhiều vô số.

(*1 dặm = 1,6km)

Khi kiểm tra kỹ lưỡng, hắn bắt đầu đi nhặt từng cây Huyền Binh lại, sẵn tiện trên thi thể có gì quý báo hắn đều thu lại hết, không chừa một cái gì, nhẫn, túi, binh khí, đan dược, tất cả hắn lấy sạch.

Do chiến trường quá rộng lớn nên hắn phải mất nửa ngày mới thu được hết những thứ này vào trong tay, nhẫn cũng chất thành một núi lớn, binh khí cũng như vậy, nhưng chỉ riêng có đan dược là thảm.

Đan dược thì thời gian lâu quá, với không được bảo tồn tốt nên hầu như tất cả đã hư hết, không một viên đan dược nào còn nguyên, nên hắn bỏ lại số đan dược phế phẩm này.

- Bây giờ nếu ta để trong túi trữ vật, khẳng định là đựng không hết, nếu không may bị người khác đoạt được vậy thì công sức ta đi công cốc hết sao, tuy mấy chiếc nhẫn kia không quan trọng nhưng còn binh khí?

- À, đúng rồi!

Trần Vũ trầm tư, không biết đem hết số binh khí này ra bàng cách nào, nhưng hắn chợt nhớ tới Khai Thiên Tháp, chỉ cần để vào trong tháp của mình chắc chắn sẽ rất an toàn, không sợ người khác cướp đoạt.

Thần niệm vừa động!

- Thu!

Nguyên một núi binh khí cùng nhẫn đột ngột biến mất trước mặt hắn, nếu để người khác thấy được chắc chắn sẽ rớt con mắt ra mà nhìn.

Thu xong tất cả binh khí và những chiếc nhẫn đẹp mắt kia, Trần Vũ tiếp tục đi về phía trước, bây giờ hắn đã phát hiện được âm hàn chi khí xuất phát từ nơi này!

Bây giờ trước mắt hắn vẫn là một thông đạo vô cùng rộng lớn, cứ đi tiếp tục, không biết hắn đi bao lâu.

Lúc này trước mặt hắn là một hang động vô cùng rộng lớn, rộng gần gấp đôi cái hang động chiến trường lúc trước. Trong đó hắn thấy có một con tứ trảo Hắc Long, dài chừng mười thước, đang nằm bất động trong đó.

(*tứ trảo: bốn ngón ~ bốn móng vuốt)

- Ở đây có…có Long tộc!

Hắn chậm rãi đánh giá ra xung quanh nơi này, hắn liền phát hiện có một tảng băng lớn gần hai trượng, kèm theo rất nhiều sợi xích bằng băng đang trói buộc Hắc Long lại, hơn nữa âm hàn chi khí xuất phát từ tảng băng cùng dây xích đó.

(*1 trượng = 4,7m)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.