Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 572: Em sẽ thuyết phục bọn họ




Trong nháy mắt Cao Tiểu Bách đã hiểu ra: "Cho nên người vừa rồi là bạn trai em à?"

"Nhưng em đã không liên hệ với anh ấy một ngày rồi!"

"Là vì ba mẹ sao?"

"Vâng..."

Huyền My nói xong, liền khóc òa lên.

Vừa nhắc tới bóng lưng cô đơn của cậu ta kia, trong lòng Huyền My càng thêm khó chịu.

Nhất định là mình đã làm Đình Hải bị tổn thương sâu sắc rồi...

"Cao Huyền My, mặc kệ em định gắn bó hay chia tay với cậu ta, em cũng không nên tùy tiện cắt đứt liên hệ! Có phải em lại vô duyên vô cớ tắt điện thoại giống như trước đây không? Anh đã nói qua với em bao nhiêu lần rồi, em không nên tắt máy như này! Em có biết em làm vậy sẽ khiến cho người quan tâm em càng thêm sốt ruột hơn không? Anh dám cá cậu ta chỉ muốn tới thăm em thôi...

Kết quả, Cao Tiểu Bách còn chưa kịp nói xong, Huyền My đã nhanh chân chạy về phía bóng lưng của Đình Hải.

Cô vừa chạy vừa kêu lên: "Anh, anh nói với ba mẹ là em sẽ về muộn một chút. Sau khi về em sẽ giải thích với mọi người..."

"Em cẩn thận một chút cho anh!! Nhớ phải về trước mười giờ đấy, có nghe thấy không?!"

"Em biết rồi..."

Huyền My chạy không kịp thở.

Cô lại nhìn thấy Đình Hải đã ngồi vào trong chiếc màu đen, đèn xe bật sáng và chuẩn bị xuất phát. Huyền My thấy thế thì vội vã chạy tới, dang hai tay ra, cản ở phía trước xe của Đình Hải.

Dường như Đình Hải không ngờ tới Huyền My sẽ đột nhiên xuất hiện ở trước xe. Cậu ta đang chuẩn bị khởi động xe cũng cảm thấy bối rối.

Huyền My đứng ở trước xe, mắt đỏ hoe và thở hổn hển.

Đình Hải ngồi ở trong xe, qua cửa sổ bằng thủy tinh bình tĩnh nhìn cô trong ánh đèn xe rất lâu, cũng không định xuống xe.

Huyền My cũng đứng im trong ánh đèn xe, viền mắt ướt nhìn cậu ta, trong mắt đầy áy náy và tự trách. Bị cậu ta nhìn chăm chú như vậy, cô nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

Cuối cùng...

Đình Hải vẫn từ bên trong xe bước ra ngoài.

Cậu ta đứng ở trước cửa xe, cửa xe mở, hai tay tùy ý gác lên đó và nhìn Huyền My bình tĩnh hỏi cô: "Làm gì mà biến mất cả ngày?"

Huyền My bị cậu ta hỏi thì chỉ cảm thấy viền mắt nóng lên, nước mắt tự nhiên lại tràn ra.

Từng giọt nước mắt trong suốt nối nhau rơi xuống...

Đình Hải đứng ở trước xe, lẳng lặng nhìn cô.

Thật ra, cậu ta không chịu nổi nhất là nhìn thấy Huyền My rơi nước mắt, từng giọt nước mắt rơi xuống thật sự sắp làm tim cậu ta tan chảy.

Nhưng cậu ta không thể dễ dàng thỏa hiệp về chuyện hôm nay được.

Cậu ta có thể tha thứ chuyện cô vô cớ tức giận, nhưng thật sự không có cách nào mặc cho cô tùy tiện biến mất.

Cảm giác đột nhiên không liên lạc được căn bản không chỉ là lo được lo mất, mà là cảm giác muốn phát điên, thật sự gần như suy sụp!

Đình Hải sống nhiều năm như vậy, chưa từng có ngày nào bị dày vò như hôm nay.

"Em lại đây."

Cậu ta ra lệnh cho Huyền My đang đứng ở trước đèn xe.

Giọng cậu ta rất nghiêm khắc, nhưng vừa ra hỏi miệng đã không nhịn được mà mềm mỏng hơn một chút.

Huyền My không dám chậm trễ, vội vã đi tới chỗ cậu ta. Khi còn cách cậu ta khoảng nửa mét thì cô ngừng lại.

Đình Hải từ trên cao nhìn xuống cô: "Khóc cái gì?"

Không hỏi còn tốt, cậu ta vừa hỏi thì Huyền My càng khóc to hơn.

Đình Hải nhíu mày, giơ tay lau nước mắt cho cô. Vậy mà tay của cậu mới vừa chạm vào mặt cô, nước mắt của Huyền My liền tràn ra như dòng suối, căn bản không dừng lại được: "Đình Hải, xin lỗi..."

Cô thút thít nói xin lỗi cậu ta, nhưng bởi vì khóc quá to nên không nghe rõ được.

"Em nói cho anh biết, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"

Đình Hải thấy cô khóc mà đau lòng, làm gì còn dám nói nặng với cô một câu nào nữa.

Vào lúc này, tức giận buồn bực trong cả một ngày cũng gần như không còn.

Hoặc là sau khi gặp được cô, cậu ta có muốn trút giận cũng không được!

"Chuyện em... em với anh yêu nhau, hu hu... bị... bị ba mẹ em... biết rồi..."

Huyền My thút thít trả lời, sau đó lại lau nước mắt: "Em sợ ba mẹ thất vọng... Cho nên..."

Huyền My đã không nói ra được câu nói tiếp theo từ cho nên.

Cô không nói nhưng Đình Hải cũng đã hiểu được.

Nói trong lòng cậu ta không buồn thì nhất định là giả.

Nghe cô nói xong, trái tim vô cùng đau đớn giống như bị gậy đánh vào, thậm chí cảm giác hít thở nặng nề, hoảng hốt khó chịu.

Con mắt đen láy cũng thẫm lại, từ trên cao nhìn xuống cô gái trước mặt, bỗng nhiên cổ họng nghẹn đắng, cố nuốt nước bọt một lúc mới chật vật phát ra tiếng: "Cho nên em dự định chia tay anh à?"

Giọng Đình Hải khàn khàn, cổ họng như bị lưỡi dao cắt qua vậy.

Huyền My nghe cậu ta nói xong chợt nhào vào trong lòng cậu ta và òa khóc.

Cơ thể Đình Hải hơi cứng lại.

Cậu ta không giang tay ra ôm cô, chỉ cúi đầu hỏi cô: "Huyền My, em nói cho anh biết câu trả lời của em trước đã..."

"Em không muốn chia tay!"

Huyền My rúc ở trong lòng cậu ta, lắc đầu thật mạnh.

Nước mắt dính ướt cái áo T-shirt của cậu ta, cô ngẩng đầu lên liên tục nói xin lỗi: "Xin lỗi! Em biết hôm nay em đã làm sai rồi, em không nên tùy tiện tắt máy! Nhưng em chỉ là vì... Sợ phải nói rõ với anh, cũng sợ làm ba mẹ thất vọng. Em thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt..."

Đình Hải nghe cô liên tục nói xin lỗi thì trong lòng cũng đau đớn.

Cậu ta cúi xuống nhìn thẳng vào cô, giơ tay lau nước mắt trên mặt cô, đôi mắt tối tăm thâm trầm nhìn cô. "Nghe anh, đừng khóc..."

Huyền My thút thít một tiếng rồi lau nước mắt, cố nín khóc.

Đình Hải thở dài và vỗ nhẹ vào gáy của cô, giả vờ thoải mái cười: "Hôm nay em xao động, chỉ có thể chứng minh tình yêu chưa đủ..."

"Đình Hải..."

"Em còn nhỏ! Anh có thể hiểu được."

Giọng cậu ta hơi khàn khàn, ánh mắt cũng tối sầm: "Giữa ba mẹ và anh, em lựa chọn ba mẹ, anh sẽ không trách em, cũng sẽ không tức giận... Nhưng anh không thích cảm giác em không nói lời nào tự dưng biến mất, làm anh muốn tìm em lại không dám tùy tiện vào nhà em, cảm giác đó thật sự ép người ta muốn phát điên..."

Trong nháy mắt, nước mắt Huyền My lại tràn ra.

Đình Hải giơ tay ra sau gáy của cô, ôm cô vào trong lòng mình: "Em hãy hứa với anh, về sau không được vô duyên vô cớ biến mất nữa!"

"Sẽ không có lần sau đâu! Em bảo đảm, em xin thề!!"

Huyền My chỉ sợ Đình Hải sẽ giận mình nên vội vàng giơ tay thề.

Cô ngẩng đầu nhìn Đình Hải, viền mắt đã đỏ hoe. Cô khóc thút thít một tiếng rồi hít mũi một cái, không nhịn được mà làm nũng với cậu ta: "Đình Hải, em không muốn xa anh, em muốn ở cùng với anh! Anh đừng giận em được không? Nếu anh cảm thấy em yêu anh chưa đủ, em bảo đảm về sau em sẽ cố gắng cho anh nhiều hơn, được không?”

Đình Hải bị lời tỏ tình ngây thơ của Huyền My chọc cho phì cười, cưng chiều mà vỗ nhẹ gương mặt của cô: "Con gái yêu con trai thì phải giữ lại chừng mực một cách thỏa đáng, cho nên cứ như vậy là đủ rồi! Tình yêu còn lại cứ để cho anh bù đắp!"

"Đình Hải..."

Huyền My bị cậu ta làm cho cảm động đến mức mũi cũng “muốn khóc”.

"Em đã nghĩ ra, lúc về sẽ nói với ba mẹ em thế nào chưa?"

Đình Hải lấy khăn tay lau nước mũi cho cô.

Huyền My xì mũi ra: "Em sẽ nói cho bọn họ biết, em muốn yêu anh!"

Đình Hải suy nghĩ một lát: "Nếu thật sự không được, em bảo anh đến nói chuyện với bọn họ!"

"..."

Huyền My kinh ngạc chớp chớp mắt, suy nghĩ một lát mới nói: "Hay để em về nói chuyện trước dã! Em sẽ cố gắng thuyết phục bọn họ!"

Đình Hải thở dài: "Anh sợ em không thuyết phục được bọn họ, trái lại còn bị bọn họ thuyết phục thôi."

Nói thật, việc hôm nay đã khiến cho Đình Hải thấy rõ trong lòng mình yêu cô bao nhiêu.

Bởi vì yêu quá sâu nên khi biết cô có ý chia tay, trong lòng cảm giác thật sự quá khó chịu cùng đau đớn.

Trong tình yêu, muốn mình ít bị thương tổn thì việc duy nhất có thể làm chính là cố gắng đè nén tình cảm của mình. Nhưng rõ ràng đến lượt cậu ta thì đã quá muộn rồi... Tình cảm bỏ ra giống như bát nước hắt đi, không thể nào lấy lại được nữa! Mà cậu ta cũng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ lấy lại!

Huyền My về nhà, ba mẹ và anh cô đang ngồi ngay ngắn ở trong phòng khách chờ cô.

Cô kiên trì đi vào, lần lượt chào từng người: "Ba, mẹ, anh..."

"Con lại đây ngồi đi."

Vũ Quỳnh vẫy tay với con gái mình.

Nhìn đôi mắt đỏ hoe của con gái, cô cũng đoán được đái khái có chuyện gì xảy ra.

Huyền My ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh mẹ, đầu vẫn cúi xuống, thậm chí không dám nhìn ba mình.

"Con nói với mẹ xem cậu ta là người thế nào..."

Vũ Quỳnh thật ra rất dịu dàng.

Thái độ của cô về chuyện con gái yêu sớm xem ra rất cởi mở, dù sao cô cũng đã từng yêu chồng mình từ rất sớm.

Cô cho rằng chỉ cần yêu đúng người, thật ra cũng không phải là không thể.

Hơn nữa, con gái cần phải trải qua một mối tình đầu không bao giờ quên mới có thể trưởng thành!

Huyền My kinh ngạc liếc nhìn ba đang ngồi bên phải mình, cắn môi không dám lên tiếng.

"Con nói đi!"

Cao Hướng Dương cũng giục một câu.

Nhận được lệnh của ba, Huyền My không dám không lên tiếng: "Anh ấy tên là Đình Hải, là anh khóa trên trong cùng trường đại học của con! Anh ấy là một người rất tốt, đặc biệt tốt với con."

"Bạn học đại học ở nước Anh sao?"

Vũ Quỳnh tò mò hỏi.

Huyền My nghe vậy thì theo bản năng liếc nhìn anh mình ngồi phía đối diện và vội vàng gật đầu: "Vâng! Anh ấy cùng học một trường học với con."

"Khó trách được, ở bên ngoài không nơi nương tựa, sẽ dễ dàng có tình cảm với đồng hương của mình." Vũ Quỳnh gật đầu thể hiện mình đã hiểu rõ, ngược lại nói với Hướng Dương: "Em đã nhìn thấy cậu bé kia rồi. Nhìn dáng vẻ đúng là rất đẹp trai, không hề kém hơn so với anh lúc còn trẻ."

Vừa nghe mẹ khen Đình Hải, Huyền My cũng không còn khẩn trương nữa: "Mẹ, mẹ không biết đâu, Đình Hải là nhân vật nổi tiếng trong trường học của con! Anh ấy không chỉ đẹp trai, chơi bóng rổ cũng rất giỏi! Quan trọng nhất là thành tích học tập của anh ấy rất tốt, toàn đứng đầu trường trong mỗi cuộc! Các giáo viên và bạn học đều rất yêu thích anh ấy..."

"Chính xác là các bạn gái đều yêu thích cậu ta mới đúng!"

Cao Hướng Dương bồi thêm một câu không đau không ngứa.

"Đúng! Các bạn nữ cũng rất thích anh ấy. Nhưng nói đến cũng thực sự kỳ lạ. Mẹ, mẹ biết không, lúc con mới vào trường học, các cô gái theo đuổi anh ấy rất nhiều. Lúc anh ấy chơi bóng rổ sẽ có một hàng dài các cô gái đứng bên cạnh đưa nước cho anh ấy, ai nấy đều rất xinh đẹp nhưng không một người nào lọt vào mắt anh ấy. Ngày thường anh ấy thậm chí cũng lười nhìn các cô ấy. Khi đó con còn tưởng rằng anh ấy là đồng tính luyến ái đấy..."

Nói tới đây, Huyền My không nhịn được cười trộm: "Mẹ, mẹ đoán thế nào?"

"Con đừng nói với mẹ là người ta nhìn trúng con nhé!"

"Đúng rồi!! Đình Hải nói lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy con đã thích con!! Mẹ nói như vậy có tính là vừa gặp đã yêu không?"

"..."

Vũ Quỳnh nheo mắt quan sát con gái của mình, cười véo vào mặt của cô: "Con nhỏ ngốc này lấy đâu ra hấp dẫn khiến người ta vừa gặp đã yêu vậy!"

Huyền My nhịn không được và phì cười: "Không phải sao? Lúc đó, hoa khôi của lớp chúng con, chính là bạn thân nhất của con bây giờ cũng thích Đình Hải... Ối!! Anh!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.