Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 517: Đứa trẻ đã không còn động tĩnh gì nữa




"Hướng Tình…"

"Mẹ!!"

Hướng Tình biết mẹ mình muốn nói gì: “Chẳng lẽ mẹ hi vọng anh ấy phải chịu trách nhiệm với con gái mẹ sao? Mẹ đừng quên, bây giờ con gái mẹ vẫn là vợ của người đàn ông khác! Cho dù ly hôn, vậy thì có thể kết hôn lần thứ hai sao? Hơn nữa, anh ấy đã có niềm vui mới nên càng không cần thiết phải chịu trách nhiệm với con gái mẹ nữa!"

Không ai có nghĩa vụ phải đứng một chỗ chờ ai cả!!

"Được."

Hoàng Ngân bất lực gật đầu: “Vậy con định làm gì? Con định một mình sinh con rồi nuôi lớn sao?"

"Vâng."

Hướng Tình cúi đầu uống cháo.

Hoàng Ngân nhíu mày: “Vậy con có từng nghĩ tới cuộc sống sau này chưa? Con tưởng một bà mẹ đơn thân mang theo đứa trẻ là chuyện dễ dàng như vậy sao? Không nói đến việc người khác sẽ chê cười con, nhưng con từng nghĩ tới chuyện tái hôn chưa? Một người phụ nữ mang theo đứa trẻ thật sự rất khó tìm được một người đàn ông tốt để lấy!"

"Mẹ, chuyện sau này chờ sau này hãy nói đi. Con có con, có lấy chồng hay không cũng không sao cả! Hơn nữa, duyên số của con người đều do trời định, có miễn cưỡng cũng không được gì. Thứ gì nên là của con thì sẽ là của con, thứ không phải là của con thì có cố gắng mấy đi nữa, con cũng không thể đoạt được."

Ví dụ như Lục Ly Dã!

Trước kia bọn họ từng ngây thơ cho rằng hai người lại có thể sống thuận buốm xuôi gió như vậy cả đời này.

Không phải sao? Hai người đều yêu nhau, lại thêm ba mẹ hai bên cũng đồng ý. Nhưng cuối cùng thì sao chứ? Bọn họ còn không phải rơi vào tình cảnh thê thảm phải chia tay nhau sao?

"Được rồi, con đã ăn xong, ba mẹ ăn từ từ. Con đi làm đây."

"Này! Con đừng tự mình lái xe, cứ bảo chú Lý đưa con đi."

Chú Lý là lái xe nhà bọn họ.

"Được ạ..."

Hướng Tình biết mình đang mang thai nên cần phải có động tác bảo vệ này, mang cái bụng to đi lại thật sự bất tiện.

Tới giờ làm việc, Hướng Tình cho rằng mình sẽ gặp mặt Tần Lịch Lịch. Trên đường đi, cô thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng xem khi gặp mặt cô ấy, mình nên đối xử với cô ấy thế nào.

Là không để ý tới hay chỉ lạnh lùng đối mặt, hoặc làm thế nào đó.

Nhưng sau đó cô mới biết được, tất cả đều do cô suy nghĩ nhiều.

Bởi vì Tần Lịch Lịch không đi làm.

Sau khi tìm hiểu nguyên nhân, cô mới biết cô ấy xin nghỉ ốm, hơn nữa kỳ nghỉ còn không ngắn, không ngờ lại xin nghỉ tới hơn nửa tháng.

Như vậy thật ra cũng tốt, Hướng Tình càng vui mừng, thoải mái hơn.

Buổi trưa, luật sư đến tìm cô.

Hai người hẹn gặp mặt trong quán cafê đối diện nơi cô làm.

Luật sư này họ Ngô, là một luật sư nữ nổi tiếng chuyên xử lý các vụ ly dị.

"Cô Cao, cô có yêu cầu gì về kết quả của vụ kiện này không? Ví dụ như vấn đề phân chia tài sản?"

"Không!"

Hướng Tình lắc đầu: “Luật sư Ngô, tôi chỉ có một yêu cầu là được xử ly hôn, về phần những tài sản gì đó của anh ta thì tôi đều không cần."

"Cô xác định chứ?"

"Tôi xác định!"

Hướng Tình gật đầu.

"Được, vậy mời cô ký vào đây. Bắt đầu từ hôm nay, tôi chính là người đại diện cho cô trong vụ kiện này."

Luật sư Ngô nói xong lại đưa bút cho Hướng Tình.

"Được, cảm ơn."

Hướng Tình nhanh chóng ký tên mình lên trên bản hợp đồng.

"Cô Cao, vậy bây giờ chúng ta nói chuyện vụ kiện của cô. Trong vụ kiện này, chúng ta không nói tới tài sản, vậy cô muốn ly hôn thì nhất định chúng ta phải bắt tay vào phương diện tình cảm vợ chồng. Chỉ cần chứng minh tình cảm giữa vợ chồng cô thật sự đã không còn nữa, như vậy thẩm phán mới có thể xử ly hôn dễ dàng."

"Luật sư Ngô, tôi nghĩ có một khái niệm mà tôi nhất định phải sửa lại một chút. Giữa tôi và Morri chưa bao giờ tồn tại cái gọi là “tình cảm không còn” như cô vừa nói, bởi vì giữa chúng tôi chưa bao giờ tồn tại bất kỳ tình cảm vợ chồng nào!"

Luật sư Ngô gật đầu: “Được, cô Cao cứ nói tiếp đi."

Hướng Tình nói rõ sự thật về chuyện mình lấy Morri thế nào, bao gồm cả chuyện anh ta lấy an toàn tính mạng của Lục Ly Dã ra uy hiếp mình.

"Rất tốt! Điều này sẽ là căn cứ có sức thuyết phục nhất trong vụ kiện này! Một khi cuộc hôn nhân này là do đối phương ép phải cưới, như vậy tòa án nhất định sẽ xử cho ly hôn! Cho nên trong vụ kiện này, chúng ta nắm phần thắng rất lớn!"

"Vậy thì tốt quá! Luật sư Ngô, chuyện này tôi nhờ cả vào cô, mong cô dốc hết sức, nhanh chóng giúp tôi thắng được vụ kiện này!"

"Được, không thành vấn đề!"

Hướng Tình giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Luật sư Ngô, đến giờ tôi phải vào làm việc rồi. Nếu có gì cần, cô có thể liên hệ với tôi bất kỳ lúc nào."

"Được."

Hai người đứng lên, lịch sự nắm tay.

Bỗng nhiên, ánh mắt luật sư Ngô nhìn về phía cái bụng hơi nhô cao của Hướng Tình và kinh ngạc hỏi: “Cô Cao đang có thai sao?"

"A... đúng."

Hướng Tình cười rất tự nhiên.

"Vậy tôi có thể mạo muội hỏi một câu, ba của đứa trẻ là..."

"Bạn trai cũ của tôi. Trước khi lấy Morri, tôi đã có đứa bé này!"

Vẻ mặt luật sư Ngô vui mừng: “Vậy thì tốt quá! Đứa bé tồn tại cũng rất có lợi cho vụ kiện của chúng ta! Cô Cao, tôi nghĩ chúng ta chắc chắn thắng được vụ kiện này thôi!"

"Thật sao?"

Hướng Tình mỉm cười: “Chỉ cần không tổn thương đến người nhà cùng đứa bé của tôi, luật sư Ngô cứ xem tình hình mà làm."

"Được."

"Tạm biệt."

"Chào cô..."

Thật ra Hướng Tình đặc biệt có lòng tin thắng được vụ kiện này. Cô tin tưởng tòa án sẽ trả lại công bằng cho cô.

Nhưng điều kiện đầu tiên là Morri không ra tay!

Nếu như anh ta uy hiếp luật sư của mình, Hướng Tình không dám chắc luật sư Ngô sẽ tiếp tục thay cô xử lý vụ kiện này!

Nhưng bất kể thế nào, cô cũng quyết định phải thử một lần!!

Hướng Tình lại đi kiểm tra thai.

Bác sĩ nói tình trạng thai nhi lần này có hơi kỳ lạ, vẫn phải quan sát một thời gian. Nói qua hai ngày nữa thì Hướng Tình tới kiểm tra, ngược lại còn cho cô vài loại thuốc, bảo cô uống.

Hướng Tình hơi hoảng loạn, cách ngày lại đi tới bệnh viện nhà mình để kiểm tra thai.

Kết quả, bác sĩ ở đây còn nói nghiêm trọng hơn: “Mạch tượng thai nhi của cô quả thật rất không bình thường. Mấy ngày qua cô đã ăn gì lạ không?"

"Chắc là không có?"

Hướng Tình hơi sốt ruột: “Đúng, tôi nhớ ra rồi, hôm qua tôi có uống thuốc dưỡng thai do bác sĩ kê."

"Thuốc gì, cô lấy cho tôi xem thử."

Hướng Tình vội vàng lấy thuốc để trong túi của mình ra, cho bác sĩ xem qua.

Bác sĩ lắc đầu: “Thuốc này không có vấn đề, quả thật chỉ là thuốc dưỡng thai thôi."

"Bác sĩ, vậy con tôi..."

"Như vậy đi, cô tạm thời nằm viện hai ngày để theo dõi! Tôi bảo y tá lập tức làm thủ tục cho cô nhập viện!"

"Được, bác sĩ, mong cô hãy bảo vệ tốt cho con tôi."

"Được rồi, cô yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ làm hết sức mình!!"

Hướng Tình lại nằm viện như vậy.

Cao Dương Thành nghe tin liền chạy tới.

Hướng Tình vừa thấy ba mình liền nắm lấy ống tay áo của ba, mắt đỏ hoe và năn nỉ ông: “Ba, cầu xin ba hãy cứu con của con!!"

"Hướng Tình, con đừng kích động! Ba hứa với con, chắc chắn sẽ tìm cho con bác sĩ phụ khoa tốt nhất, được không?"

Cao Dương Thành đau lòng khi thấy con gái của mình như vậy.

Biết đứa bé trong bụng con gái mình xảy ra vấn đề, trong lòng ông nóng như lửa đốt, lại chạy từ khoa thần kinh tới đây.

Nhưng kết quả không như ý người.

Ông căn bản không đành lòng nói cho con gái của mình nghe lời bác sĩ đã nói với ông... Tim thai của đứa trẻ gần như đã sắp ngừng đập. Hơn nữa, bởi vách tử cung của Hướng Tình tương đối mỏng, nếu như không cứu được cái thai này thì sợ rằng sau này sẽ khó có thể mang thai được lần nữa.

Nhưng bác sĩ nói, tình hình của đứa nhỏ này phát triển không tệ, dường như đột nhiên tim thai hoạt động không bình thường, cũng không biết có phải ăn nhầm thứ gì, hoặc là cơ thể thật sự xảy ra vấn đề gì hay không.

Buổi chiều, Cao Dương Thành thu xếp cho Hướng Tình kiểm tra sức khỏe toàn diện.

Nhưng kết quả kiểm tra đều rất bình thường, ở trong dạ dày của cô cũng không phát hiện ra thuốc gì ảnh thưởng tới thai nhi.

Buổi tối, không biết tại sao mà Hướng Tình không thể nào ngủ được.

Rõ ràng tối hôm nay đứa trẻ trong bụng đặc biệt ngoan ngoãn, không có bất kỳ phản ứng gì khác. Nhưng càng như vậy, Hướng Tình lại càng cảm thấy bất an... Mãi về sau, cô lo lắng nhấn chuông cấp cứu.

Chẳng bao lâu, y tá nghe tin vội chạy tới: “Xảy ra chuyện gì sao?"

"Y tá! Cô khám cho con tôi giúp tôi với!! Nó ngủ thiếp hay sao mà tối hôm nay lại ngoan như vậy? Y tá, cô nhanh khám giúp tôi đi..."

Hướng Tình nói một hồi thì từng giọt nước mắt không nhịn được đã tràn ra khỏi mi.

"Cô tạm thời nín khóc đi, chúng tôi làm kiểm tra đã."

Y tá nghe Hướng Tình nói vậy thì cũng hơi hoảng, vội vàng vén vạt áo của cô lên, cầm ống nghe bệnh và nghiêm túc nghe nhịp tim của đứa trẻ.

Nhưng...

Trong ống nghe bệnh yên tĩnh, im lặng giống như chết vậy...

Bàn tay y tá đang ấn ống nghe bệnh có hơi run rẩy.

Cô ta nghe hết bên trái bụng lại chuyển sang bên phải của Hướng Tình, gần như nghe khắp bụng một lượt, nhưng trước sau vẫn không nghe được âm thanh mà cô ta muốn nghe thấy.

Cô ta vội vàng kéo ống nghe bệnh xuống, không để ý tới Hướng Tình đã chạy về phía phòng điều dưỡng: “Thông báo với bác sĩ Lâm, cần khám gấp cho giường số 43, nhanh lên!! Nhanh lên... Đứa trẻ đã không có động tĩnh gì rồi!!"

Giọng nói của y tá vang vọng thật lâu ở trong hành lang, đập thẳng vào màng tai của Hướng Tình, làm cho cô không nhịn được mà òa khóc.

Không thể! Tuyệt đối không thể nào...

Trước đó, rõ ràng đứa trẻ còn vẫn rất tốt mà? Tại sao nó có thể đột nhiên không có động tĩnh gì chứ?

Hướng Tình không thể tin được, cũng không muốn tin tưởng!!

"Bảo Bảo..."

"Cầu xin con, con nhất định phải khỏe đấy!! Cầu xin con..."

Hướng Tình cố nâng người lên và ôm lấy bụng, khóc năn nỉ con của mình.

Cô hận không thể dán môi lên trên cái bụng nhỏ nhô lên, hôn đứa con đáng thương của mình... "Mẹ cầu xin con, cầu xin con nhất định phải sống sót! Con là điểm chống đỡ duy nhất của mẹ bây giờ! Mẹ thật sự không thể không có con... Mẹ cầu xin con được không?"

Hướng Tình khóc như một kẻ tâm thần, thậm chí đã hoàn toàn không nói ra được thành tiếng nữa.

Bác sĩ nhanh chóng chạy qua. Hướng Tình được đẩy tới phòng siêu âm màu.

Sau đó cô được chuyển tới phòng cấp cứu...

Một giờ sau, cô lại được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, vẻ mặt của tất cả bác sĩ đều bi thương.

Hoàng Ngân chờ ở bên ngoài, vừa thấy vẻ mặt bác sĩ như vậy thì bà không nhịn được ngã vào trong lòng chồng, che miệng khóc.

Trên giường, gương mặt Hướng Tình trắng bệch, trên mặt không hề có chút cảm xúc nào, cả gương mặt dường như đã đông cứng. Ánh mắt trống rỗng, dại ra không hề có tầm nhìn... Chỉ có từng giọt nước mắt không ngừng lăn ra khỏi khóe mắt, tự do rơi xuống chiếc gối trắng, vỡ ra thành từng đóa hoa nước... Một lúc lâu sau, cô lại nghe được bác sĩ tuyên bố: “Đứa trẻ... cứu chữa không có hiệu quả, đã chết rồi. Mong người nhà hãy nén bi thương."

"Làm sao có thể như vậy chứ... hu hu hu…"

Hoàng Ngân tê liệt trong lòng chồng mình, suýt nữa đã ngất đi.

Hướng Tình nằm ở trên giường cuối cùng đã có phản ứng.

Cô xoay người, vùi mặt vào trong chiếc gối đã thấm ướt, che mặt và khóc nức nở đầy đau thương.

Làm sao có thể như vậy được...

Sao bảo bối của cô có thể đột nhiên ra đi như thế chứ?!

"Hu hu hu... Vì sao?"

Hướng Tình vẫn bất lực thì thầm hai chữ này: “Vì sao... Vì sao..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.