Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 505: Cứu người




Cô sợ anh lại dây dưa không rõ với cô, bởi vì đến cuối cùng, cô chỉ biết làm anh tổn thương càng sâu hơn, đau hơn... Cuộc tình này cô là người đầu tiên vẽ lên dấu chấm.

Cô không có tư cách tiếp tục ở lại bên anh!!

"Cho anh một lý do…"

Bỗng nhiên Lục Ly Dã đến gần cô.

Bàn tay lạnh lẽo bóp chặt lấy cằm của cô, lực ngón giữa hơi mạnh khiến gò má của cô đau nhức.

"Muốn tôi tin tưởng cũng được, Cao Hướng Tình, cho anh một lý do!!"

Từng câu từng chữ trong lời nói của anh phát ra từ trong kẽ răng.

Thái độ lạnh lẽo kia, giống như chỉ cần Hướng Tình dám nói sai một câu, thì một giây sau có khả năng anh sẽ bẻ gãy cổ của cô vậy.

Hướng Tình hít sâu một hơi, nước mắt trong con ngươi chuyển động như làn sóng.

" Tôi và Morri có quan hệ gì, anh không phải cũng có nghe thấy ít nhiều sao, bức ảnh anh cũng đã thấy..."

Hướng Tình mới nói ba câu, bên trong con ngươi đen nhánh của Lục Ly Dã đã tràn ngập sự lạnh lẽo.

Hướng Tình nhắm mắt lại, cố gắng nhịn đau run rẩy nói tiếp.

"Anh ấy lần lượt liều mình cứu tôi trong lúc nguy nan, lúc anh không có ở đây anh ấy luôn có mặt!! Nói thật, vẻ ngoài anh ấy đẹp trai, nhiều tiền, thâm trầm, lại có sức hút, là một phụ nữ như tôi muốn không động lòng với anh ấy cũng khó..."

"Dối trá!!"

Rõ ràng, Lục Ly Dã vốn dĩ không tin lời Hướng Tình nói.

Gân xanh trên trán anh gần như đang nhảy múa, rõ ràng lúc này anh rất tức giận.

Hướng Tình biết anh không dễ bị lừa gạt.

Nhưng cô không muốn nói sự thật mình đã kết hôn cho anh biết.

Không muốn để cho anh áy náy, không hy vọng anh khổ sở trong lòng như vậy, sẽ chỉ làm cho anh càng không muốn buông cô ra... Hướng Tình nhắm mắt lại, tay nhỏ thò vào trong túi xách của mình, cô không cúi đầu nhìn mà chỉ lục lọi lung tung ở bên trong.

Ngón tay cô chạm vào một cuốn sổ nhỏ lạnh lẽo, ngón tay cứng đờ, sắc mặt cô trở nên hơi trắng bệch, sau mấy giây do dự, cuối cùng cô cũng cắn cắn môi dưới, từ bên trong lấy ra một cuốn sổ nhỏ màu đỏ, cô không nhìn Lục Ly Dã mà ngoảnh đầu ra ngoài cửa sổ, sau đó cầm cuốn sổ ném vào trong ngực của anh.

"Có yêu hơn nữa cũng không thay đổi được bằng chứng này."

Cô thì thầm hỏi ngược lại anh, cũng hỏi ngược lại chính mình.

Ngoài cửa xe, gió lạnh phất qua, tạt vào mặt của cô, lạnh đến mức thấu xương.

Trong nháy mắt, gió lạnh khiến viền mắt Hướng Tình không tự chủ được ướt ướt.

Lục Ly Dã cầm tờ giấy đăng ký kết hôn trên tay, có phần cứng ngắc.

Bức ảnh hai người chụp chung khắc sâu vào trong đáy mắt âm trầm của anh, nhìn có phần chói mắt.

Một lúc lâu sau.

"Cút…"

Một từ lạnh lẽo từ trong môi của anh phát ra.

Lạnh đến mức không có một chút ấm áp, giống như một giây sau là có thể đông cứng cô thành băng vậy.

Trái tim Hướng Tình quặn thắt lại, trên gương mặt tái nhợt càng không còn chút máu, cô đẩy cửa xe ra, lảo đảo từ trên xe bước xuống, chân bước đi khó khăn.

Cũng không chờ cô kịp phản ứng lại, tờ giấy đăng ký kết hôn màu đỏ đã từ cửa sổ bay ra, rơi thẳng vào người cô, một cái chớp mắt tiếp theo chiếc xe đã biến mất ở cuối con đường... Hướng Tình không kìm nén được nữa, ngồi bệt trên mặt đất, ôm mặt khóc lớn lên.

Trên xe, điện thoại của Lục Ly Dã vang lên không ngừng.

Điện thoại là của bệnh viện và chú Đông gọi tới, Lục Ly Dã cảm thấy phiền phức, nên cầm điện thoại lên ném ra ngoài cửa sổ.

Rốt cuộc thế giới của anh cũng an tĩnh triệt để.

Trên cửa kính là khuôn mặt lạnh lùng của anh, đường nét sắc lạnh đến mức làm người ta sợ hãi.

Tay cầm lái nổi đầy gân xanh, các ngón tay một mảng trắng bệch dọa người.

Con ngươi âm trầm vừa đen vừa tối...

Khoảnh khắc vứt giấy đăng ký kết hôn ra ngoài Lục Ly Dã đã hiểu rõ, đúng như Cao Hướng Tình nói, tình yêu có như thế nào ở trước văn bản được pháp luật chứng nhận đều không tồn tại!!

Yêu sâu hơn cũng chỉ là... Một cuộc hôn nhân, người thứ ba!!

Thật không thể chịu đựng nổi!!

Máu từ ngực của anh không ngừng chảy ra thấm ướt chiếc áo sơ mi trắng, Lục Ly Dã không cảm thấy đau đớn một chút nào... Bởi vì giờ phút này trên ngực của anh có một vết thương càng đau càng sâu hơn, đang tàn nhẫn sâu xé anh khiến anh đối với cảm giác đau đớn, đã bị tê liệt từ lâu.

Anh lấy một điếu thuốc lá trong bao ra châm lửa hút...

Một điếu tiếp một điếu.

Khói trắng từ từ bay lên, trong khung cảnh mờ mịt, đôi mắt thâm trầm của anh, càng lúc càng biến thành màu đỏ tươi... Tiếp theo anh càng hút càng nhiều.

Lúc Hướng Tình đang mơ mơ màng màng ngủ ở trong nhà mình, bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại xa lạ.

Sau khi cô nhận điện thoại thì hơi bất ngờ, hóa ra là Tống.

"Chị Hướng Tình, chị mau tới đây một chuyến đi!"

"Xảy ra chuyện gì?"

Hướng Tình từ trong chăn ngồi dậy.

Giọng nói của Tống ở trong điện thoại rõ ràng rất hoang mang.

"Anh Dã uống say, say đến mức đáng sợ! Quan trọng là vết thương của anh ấy chảy rất nhiều máu, bây giờ còn đang sốt cao."

Hướng Tình nghe xong trong lòng hơi sợ, tay cầm điện thoại di động không ngừng nắm chặt lại.

"Tống, em nhanh chóng đưa anh ấy đến bệnh viện đi..."

"Không được! Chị Hướng Tình, em khuyên như thế nào anh ấy cũng không nghe, lại còn muốn uống tiếp! Nếu em có cách thì cũng không gọi điện thoại cho chị! Chị nhanh chóng lại đây đi, nếu cứ uống như thế thật sự sẽ chết người đấy!!"

Giọng nói của Tống ở đầu bên kia đã cuống lên rồi.

Hướng Tình vừa nghe như vậy cũng không đoái hoài tới thứ gì nữa, thay đại một bộ quần áo, vơ lấy áo khoác rồi chạy ra ngoài.

"Tống, em cố gắng cho anh ấy uống rượu ít một chút, vết thương của anh ấy nghiêm trọng như vậy, tại sao còn uống rượu chứ!"

"Chị Hướng Tình, chị mau tới đây đi! Anh Dã đang chảy rất nhiều máu..."

"Được, chị biết rồi, chị biết rồi..."

Toàn bộ đầu óc Hướng Tình có chút rối loạn.

"Ba…….ba…..”

Hướng Tình ở trên hành lang không ngừng gọi ba của mình, trong giọng nói còn mơ hồ mang theo nức nở.

"Làm sao vậy? Đến giờ này rồi vẫn không được yên."

Bỗng nhiên, dưới lầu vang lên giọng nói quen thuộc mà lâu rồi không thấy.

Khoảnh khắc đó khiến Hướng Tình tựa như tưởng mình nghe lầm.

"Anh hai là anh sao anh… "

Hướng Tình vui vẻ kêu lên, vừa khóc vừa cười, nhảy tung tăng từ trên lầu chạy xuống.

Quả nhiên, vừa xuống lầu đã thấy Cao Hướng Dương mang theo va li hành lý, hoàn hảo không chút tổn hại đứng ở đó, trên khuôn mặt tuấn tú còn mang theo một nụ cười đã lâu không gặp.

"Là anh, anh đã trở về…"

Suýt chút nữa Hướng Tình mừng đến phát khóc, một cái chớp mắt tiếp theo, kích động nhào vào trong ngực của anh cả, sau đó níu lấy vạt áo của anh khóc lên.

"Anh, anh có biết mọi người nhớ anh nhiều như nào, lo lắng cho anh nhiều như nào hay không..."

Cao Hướng Dương dang tay ôm em gái của mình vào trong ngực thật chặt.

Bỗng nhiên Hướng Tình từ trong ngực của anh cả ngẩng đầu lên, khóc lóc hỏi anh ta.

"Anh, sức khỏe của anh sao rồi?"

"Đã tốt hơn rất nhiều."

Hướng Dương thành thật trả lời.

"Vậy thì tốt quá!!"

Hướng Tình lau nước mắt một cái, sau đó lấy hòm thuốc ba chuyên dùng ở trong phòng khách ra, rồi kéo tay anh cả ra ngoài.

"Anh hai, nhanh đi theo em!!"

"Đi đâu…?"

Anh ta vừa mới vào nhà, ngay cả chén trà cũng chưa uống,còn chưa chào hỏi ba mẹ nữa!

"Cứu người… "

Hướng Tình không nói hai lời, kéo anh của mình vội vàng ra cửa.

Quả nhiên lúc đến chỗ Tống đã thấy Lục Ly Dã uống rất nhiều.

Nói thật, đây là lần đầu tiên Hướng Tình nhìn thấy anh say rượu.

Không tệ như cô nghĩ, anh không hề làm ồn ào, yên lặng như vậy ngủ thiếp đi.

"Chị Hướng Tình, chị đến rồi!"

Tống sốt ruột chạy tới đón, nhìn thấy Cao Hướng Dương bên cạnh cô thì có chút kinh ngạc.

"Anh chị, là bác sĩ."

"Vậy thì tốt quá!"

"Anh! Anh mau tới khám cho anh ấy, ngực của anh ấy bị thương nặng!"

Hướng Tình lôi anh của mình một cái.

Cao Hướng Dương liếc mắt đã nhận ra Lục Ly Dã, nhanh chóng tới gần anh ta, anh đo nhiệt độ, bắt mạch cho anh ta, cuối cùng mới mở vải băng ngực.

Nhíu mày: "Rõ ràng biết mình bị thương lại còn uống rượu, quả thực là mang mạng sống của mình ra đùa giỡn mà!"

Hướng Tình ôm Lục Ly Dã để cho anh dựa vào trong lồng ngực của mình nghỉ ngơi.

"Anh cả, anh ấy không có chuyện gì chứ?"

Cô lo lắng hỏi Cao Hướng Dương.

"Bị thương nặng như vậy, em nói xem có chuyện gì hay không?"

Cao Hướng Dương thâm ý liếc em gái mình.

Băng gạc được tháo ra, Cao Hướng Dương thận trọng rửa vết thương, khử trùng... cùng lúc đó Hướng Tình cũng nhìn thấy bên cạnh vết thương, có chữ Tình màu xanh da trời, hai con ngươi đồng thời ngẩn ra... Tiếp theo viền mắt Hướng Tình không khỏi ướt ướt.

Cô thậm chí không biết, chữ Tình này anh xăm lên lúc nào, hoàn cảnh nào... Cao Hướng Dương đang xử lý vết thương liền dừng lại một chút, dò xét mắt em gái mình, sau đó không nói gì mà tiếp tục cầm máu cho anh ta.

Rất nhanh, sau khi xử lý xong vết thương Cao Hướng Dương và Tống, một trái một phải đỡ lấy anh ta.

Hướng Tình phụ trách ôm hòm thuốc.

"Tống, em đừng lo lắng anh của chị là bác sĩ, sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt."

Hướng Tình an ủi Tống.

"Vâng! Chị Hướng Tình, chị nói vậy em yên tâm rồi."

Tống liên tục gật đầu.

"Tống, em... Không có chuyện gì chứ? Cả Liên Vân nữa..."

"Em không sao!"

Tống biết Hướng Tình nói chuyện gì nên gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng.

"Anh Dã bảo vệ em còn về phần Liên Vân, cũng không có chuyện gì, bây giờ... hai chúng em ở cùng nhau..."

"Thật à."

Hướng Tình rất vui mừng.

“Quá tốt rồi! Chị cũng mừng cho hai người! Sau này làm việc cho tốt, biết không."

"Vâng! Nhất định!"

Tống gật gật đầu, lại nói.

"Chị Hướng Tình, hi vọng chị và anh Dã cũng tốt đẹp! Thật sự, anh Dã rất yêu chị! Em còn chưa thấy..."

"Tống… "

Hướng Tình cắt đứt lời Tống cười nhạt nói.

"Yên tâm, chúng ta đều sẽ ổn thôi..."

Chỉ là, mỗi người sẽ tự ổn mà thôi!!

Hai người nâng Lục Ly Dã lên xe.

Cao Hướng Dương phụ trách lái xe, Hướng Tình ngồi ở ghế sau, phụ trách chăm sóc anh.

Anh ta ra rất nhiều mồ hôi nóng, Hướng Tình không mang theo khăn mặt, liền dùng ống tay áo lau mồ hôi cho anh.

Hô hấp của rất nóng, rất nóng.

Thổi lên gáy Hướng Tình làm cho cô hơi rối loạn tâm thần.

"Anh hai, chúng ta đi đâu vậy."

Hướng Tình hỏi Cao Hướng Dương đang ngồi trên ghế lái.

"Em biết anh ta nằm ở viện nào không."

"Không biết."

Hướng Tình lắc đầu.

"Đi bệnh viện của chúng ta được không."

Cao Hướng Dương hỏi ý của em gái.

Hướng Tình gật gật đầu.

"... Vâng."

Cao Hướng Dương lại liếc nhìn em gái qua kính chiếu hậu, rồi im lặng thở dài.

"Được rồi, hay là về nhà trước!"

"... Vâng."

"Cứ coi như em đưa anh ta đến bệnh viện em cũng không yên tâm, còn phải chăm sóc anh ta thì không bằng ở trong nhà mình, tốt xấu gì cũng không cần khổ cực như vậy, lúc muốn ngủ còn có chỗ cho em ngủ, hơn nữa trong nhà còn có nhiều bác sĩ, so với ý tá thực tập còn tốt hơn nhiều!"

Hướng Tình mấp máy môi, cúi đầu liếc mắt nhìn người đàn ông trong lồng ngực, không nói thêm gì nữa.

Thật nhanh cả người đã về đến nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.