Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 347: Tiểu ma nữ điển hình




“Anh đã mở máy sưởi rồi.”

“Nhưng chăn vẫn chưa ấm lên!”

Nói thế nào Vũ Quỳnh cũng không chịu rời lòng anh.

Cao Hướng Dương bất đắc dĩ, bật cười: “Vũ tiểu tam, công phu chơi xấu của em lại tiến bộ rồi.”

Vũ Quỳnh thấy anh cười, dũng khí chơi xấu càng mạnh thêm, hai cánh tay dứt khoát ôm chặt cổ anh không buông, cả người rúc vào lòng anh, má dán lên lồng ngực ấm áp của anh, nghe tiếng tim đập mạnh của anh, sống chết không chịu rời ra: “Anh ôm em ngủ, được không?”

“Em đã không còn là cô bé con nữa rồi…”

Cao Hướng Dương hiếm thấy lại nhẫn nại nhiều với cô như vậy.

Vũ Quỳnh lại kinh ngạc với lời kết luận của anh, cô ngẩng đầu lên, nghểnh cổ nghiêm túc tranh luận với anh: “Nhưng anh vẫn luôn coi em là trẻ con còn gì?”

Cao Hướng Dương khẽ đưa tay lên che miệng khẽ ho hắng, ra vẻ nghiêm túc nói: “Vậy thì cũng phải có mức độ, phải không?”

Vũ Quỳnh nhíu mày, không vui, nhưng cuối cùng cũng ngoan ngoãn bỏ anh ra: “Được rồi, em không bám anh nữa, anh mau đi ngủ đi.”

Trong lòng đột nhiên trống không, trái tim anh bỗng cảm thấy hụt hẫng khó hiểu.

Dường như có một giây xúc động muốn vươn tay ra kéo cô vào lòng lại, nhưng anh kiềm chế lại được.

Nếu thật sự lại kéo cô vào lòng, thì e là đêm nay đừng mong ngủ được nữa.

Vũ Quỳnh nhanh chóng chui vào trong chăn, Cao Hướng Dương đắp chăn kín cho cô: “Ngày mai mấy giờ em có tiết?”

“Tám rưỡi.”

“Ngủ đi, tám giờ anh gọi em, buổi sáng anh đưa em đến trường, buổi chiều khi nào em tan học?”

Anh lại hỏi.

“Buổi trưa là tan học rồi, nhưng mà em đã hẹn với Lục Li Dã, đi chơi game với anh ta.”

Vũ Quỳnh thành thật trả lời.

Nhắc đến Lục Li Dã, Cao Hướng Dương mày nhíu chặt, ánh mắt sa sầm.

Anh nhìn cô chằm chằm, nhìn thẳng cô, giống như muốn nhìn thấu cô vậy.

Vũ Quỳnh bị anh nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, sờ sờ mặt, chớp chớp mắt, không hiểu: “Anh nhìn em thế làm gì?”

Cao Hướng Dương thu lại ánh mắt.

Trong lòng cảm thấy trĩu nặng, giống như bị thứ gì đó đè lại, làm anh hít thở khó khăn.

“Em ở cùng với Lục Li Dã… có cảm giác gì?”

Anh hỏi.

Giọng nói hơi lạnh lẽo.

Ánh mắt nhìn Vũ Quỳnh, càng sâu hơn.

Vũ Quỳnh chớp chớp mắt, đối với câu hỏi của anh, cô bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc.

Nghĩ nghĩ, rồi trả lời anh: “Cảm thấy rất thoải mái.”

Nói đến Lục Li Dã, Vũ Quỳnh cười nói: “Con người anh ta khá tốt, có lúc cũng rất ngốc, chơi cùng anh ta rất vui! Ài, nếu không phải anh ta quá lăng nhăng thì em cũng định giới thiệu anh ta cho Hướng Tình.”

“Giới thiệu cho Hướng Tình?”

Cao Hướng Dương híp mắt, dò xét Vũ Quỳnh, khuôn mặt anh tuấn ghé sát lại Vũ Quỳnh, nhìn sát cô: “Em nói em muốn giới thiệu Lục Li Dã cho Hướng Tình?”

Cơ thể anh hơi nghiêng, hai cánh tay chống hai bên Vũ Quỳnh, cúi người, dừng lại cách chóp mũi cô một tấc: “Vũ tiểu tam, Lục Li Dã không phải là bạn trai em à? Sao lại muốn giới thiệu bạn trai cho bạn thân vậy? Chắc là anh không nghe nhầm, không hiểu lầm đấy chứ?”

Bị Cao Hướng Dương nói vậy, Vũ Quỳnh mới bừng tỉnh nghĩ tới lời nói dối mất mặt mấy hôm trước.

Bị lỡ miệng rồi, tất nhiên là không giấu tiếp được nữa.

Cô bĩu môi, chột dạ liếc anh một cái, xoay mặt sang bên: “Ơ… dù sao thì cũng gần như thế! Em thích thì Hướng Tình chắc chắn cũng sẽ thích.”

“Vũ tiểu tam!”

Cao Hướng Dương mạnh bạo kéo khuôn mặt cô lại, trừng mắt cảnh cáo cô: “Ngoan ngoãn trả lời thật cho anh! Em và Lục Li Dã rốt cuộc là mối quan hệ gì?”

Vũ Quỳnh nản lòng bĩu môi, trừng lại anh: “Còn có thể là mối quan hệ gì, đương nhiên là mối quan hệ bạn bè rồi!”

Cao Hướng Dương nhíu mày: “Vậy hôm đó em nói em và anh ta đang quen nhau, là ý gì?”

Vẻ mặt tuy vẫn có vẻ như đang giận, nhưng trong lòng Cao Hướng Dương đã sớm cảm thấy nhẹ nhõm rồi.

“Em nói bừa thôi, không được à?”

Vũ Quỳnh chột dạ sờ sờ mũi mình.

Cao Hướng Dương nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, còn đâu tâm tư đi so đo với cô những chuyện đó nữa, khóe miệng không kìm được nở nụ cười tươi, học theo dáng vẻ của cô, hung hăng nhéo mũi nhỏ của cô: “Tốt nhất chỉ là em tùy tiện nói trên miệng vậy thôi!”

“Đau em!”

Vũ Quỳnh đánh nhẹ vào tay anh.

Cao Hướng Dương điểm điểm vào mũi đỏ au của cô: “Còn nữa, không được sự cho phép của anh, không được tùy tiện giới thiệu bạn trai cho Hướng Tình. Nhất là Lục Li Dã, biết chưa?”

Cậu ta quá lăng nhăng, bạn gái bình thường căn bản không giữ được.

Đương nhiên, Hướng Tình cũng không phải cô gái bình thường, nhưng anh là anh trai của nó, tuyệt không hy vọng nó đi thu phục một anh chàng lăng nhăng.

Như vậy thì nhất định là yêu vào sẽ rất mệt!

“Em biết rồi!”

Vũ Quỳnh gật đầu, giống một em bé ngoan.

“Ngủ đi, anh đi dây.”

“Vâng, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Cao Hướng Dương trước khi ra cửa, nhẹ nhàng giúp cô đóng cửa lại.

Cuối tuần.

Mười giờ sáng.

Cao Hướng Dương dẫn Vũ Quỳnh đến một phòng khám tâm lý cao cấp.

Ở đây có bác sỹ tâm lý chuyên nghiệp nhất nước, đối với chuyên môn của bọn họ, Cao Hướng Dương hoàn toàn tin tưởng.

Vũ Quỳnh một mình đi vào nửa tiếng, Cao Hướng Dương ở ngoài chờ.

Lúc thì lật mở xem quyển sách tâm lý trong tay, lúc thì ngẩng đầu nhìn đồng hồ vàng ở cổ tay, ánh mắt lướt qua cánh cửa gỗ đóng chặt, mày càng lúc càng nhíu chặt.

Lại qua nửa tiếng nữa.

Cuối cùng, cửa gỗ cũng mở ra, Vũ Quỳnh vẻ mặt mệt mỏi đi từ trong ra.

Cao Hướng Dương vội vàng đứng dậy, bước nhanh về phía cô: “Mệt lắm à?”

“Em vẫn ổn…”

Vũ Quỳnh lắc lắc đầu, khuôn mặt trước giờ luôn trắng hồng giờ lại hơi trắng bệch,

Cao Hướng Dương nhẹ nhàng xoa má cô: “Em nghỉ ngơi một lát đi, anh đi nói chuyện với bác sỹ tâm lý của em.”

“Ừm…”

Vũ Quỳnh ngồi ở ghế sô pha bên cạnh.

Cao Hướng Dương đi vào phòng khám.

“Chào bác sỹ Lâm.”

Anh lịch sự bắt tay với bác sỹ tâm lý.

“Bác sỹ Cao, đừng khách sáo, mời ngồi.”

“Cám ơn!”

Cao Hướng Dương ngồi xuống đối diện bác sỹ: “Bác sỹ Lâm, tôi muốn hỏi cụ thể tình trạng của em gái tôi…”

“Ờm, nói thật thì…” Bác sỹ hơi ngập ngừng, khẽ liếc nhìn Cao Hướng Dương, khẽ mím môi, rồi mới nói với vẻ nghiêm túc : “Phòng tuyến trở ngại tâm lý của cô Vũ quá nặng, sau khi thực hiện thôi miên với cô ấy, chúng tôi có thể cảm thấy được cô ấy đang nỗ lực bảo vệ phòng tuyến tâm lý. Như vậy thì hiệu quả điều trị sẽ không tốt như chúng tôi nghĩ ban đầu, ngoài ra, sẽ làm cô ấy cảm thấy vô cùng mệt mỏi.”

“Tại sao lại như vậy?”

Cao Hướng Dương nhíu chặt mày lại.

“Nói thật thì, tuổi tác càng lớn, các bệnh về tâm lý sẽ càng khó điều chỉnh, hơn nữa cô Vũ là một cô gái vô cùng có suy nghĩ, muốn bắt được suy nghĩ của cô ấy, quả thật cũng khá có tính thử thách!”

“Cho nên!”

Cao Hướng Dương nhíu mày.

“Muốn điều chỉnh căn bệnh tâm lý này của cô Vũ, khả năng sẽ cần một khoảng thời gian dài, đương nhiên, kết quả chúng tôi cũng không dám đảm bảo! Có điều, cô Vũ nếu có đầy đủ điều kiện thì có thể đến tìm thầy của tôi.”

“Thầy của anh?”

Cao Hướng Dương kinh ngạc.

Bác sỹ Lâm nói xong thì đưa cho Cao Hướng Dương một tấm danh thiếp: “Đây là danh thiếp của thầy tôi, ông ấy họ Trần, là một bác sỹ có nhiều kinh nghiệm, bây giờ ông ấy đang chuyên tâm nghiên cứu tâm lý học về ưa trộm cắp vặt, nhưng bây giờ ông ấy đang định cư ở Mỹ.”

“Cho nên, nếu muốn tìm ông ấy, chúng tôi phải đi Mỹ à?”

Cao Hướng Dương khẽ cúi mắt, nghiêm túc xem lại tấm danh thiếp kia một lần nữa,

Trần Sinh, anh đã từng nghe đến tên của bác sỹ tâm lý có tiếng này rồi.

Trong ngành của anh, từ lâu ông ấy đã có danh vọng, nhưng ông ấy đã chuyển sang Mỹ định cư lâu rồi.

“Đúng, thầy tôi chắc sẽ nắm chắc mười phần.”

“Cám ơn…”

Cao Hướng Dương nói lời cám ơn.

Bác sỹ Lâm cũng đã có tiếng tăm trong ngành tâm lý học, nhưng đến anh ta cũng nói khó giải quyết thì chứng tỏ quả thật là khó điều chỉnh.

Cao Hướng Dương biết đây tuyệt đối không phải lời nói khiêm tốn của anh ta.

Tâm trạng trở nên phức tạp, ngừng một lát, anh cười nụ cười ưu nhã, cất tấm danh thiếp đi: “Tôi nghĩ đi Mỹ thì không cần nữa, chúng ta có thể cố gắng hết sức thử xem sao, nếu quả thật không được nữa thì cũng không miễn cưỡng.”

Nếu cô ấy thật sự thích lấy đồ ở trung tâm bách hóa, thì mua cả một tòa trung tâm bách hóa cho cô lấy đủ.

“Vậy được, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!”

“Cám ơn.”

Cao Hướng Dương lại lần nữa lịch sự bắt tay bác sỹ Lâm: “Hôm nay vất vả rồi, chúng tôi đi trước đây, tạm biệt.”

“Tạm biệt…”

……

Đến đêm.

“Cao Hướng Dương…”

Vũ Quỳnh đẩy cửa phòng ngủ Cao Hướng Dương ra không báo trước.

Đúng lúc, anh đang cởi quần xuống đến mắt cá chân, đang định nhấc chân ra khỏi ống quần.

Chiếc quần lót siêu bó ôm chặt lấy vật dũng mãnh buông lỏng của anh, không giữ lại chút nào lồ lộ ngay trước mắt Vũ Quỳnh.

Kích thước gợi cảm, cùng chiều dài mê người, khiến Vũ Quỳnh không kìm được nuốt nước bọt.

Theo lẽ thường mà nói, lúc này, con gái hơi rụt rè sẽ quay người đi, tránh đi, còn Vũ Quỳnh.. thì hoàn toàn ngược lại.

Ánh mắt cô nhìn chăm chú vào chiếc quần lót gợi cảm của anh, không giấu diếm chút nào sự tán thưởng tùy ý trong đó.

Đồng tử khẽ động có thể rõ ràng bắt được nhiệt độ tăng dần lên của nó.

Cao Hướng Dương vừa tức vừa buồn cười.

Bị cô bắt găp lúc đang cởi quần đã ngại lắm rồi, anh cứ nghĩ cô sẽ thức thời mà quay người đi ra, nào biết cô lại không biết xấu hổ mà đứng ngắm nghía.

Tiểu sắc nữ điển hình!

Quần đã cởi xuống đến chân rồi, anh cũng chẳng có lý do gì mà mặc lên lại nữa, dứt khoát phóng khoáng ném lên ghế sô pha, thuận tay lấy một bộ đồ ngủ từ trong tủ quần áo ra, bình tĩnh ung dung mặc vào, rồi đi về phía cô.

“Vũ tiểu tam, không ai nói với em, là trước khi vào phòng bắt buộc phải gõ cửa à?”

Cao Hướng Dương dừng lại trước mặt cô, khoanh tay trước ngực, từ cao nhìn xuống cô đang đứng ngây ngốc ra.

Thấy cô không phản ứng, anh giơ tay ra, nhéo nhéo cằm cô: “Còn nhìn nữa, nước miếng sắp rơi ra kìa!”

Lúc này Vũ Quỳnh mới bừng tỉnh hẳn.

Khuôn mặt nhỏ rốt cuộc cũng phủ lên một lớp áng hồng, làu bàu nói: “Đẹp như thế chẳng phải là để người khác nhìn sao?”

“…”

Lý lẽ này, sao nghe cứ thấy lạ lạ nhỉ?

Cao Hướng Dương không để ý đến lý lẽ ngược của cô, quay người đi thẳng về ghế sô pha ngồi xuống, tiện tay cầm quyển sách tâm lý đang đọc được mấy trang lên: “Muộn rồi còn chưa ngủ, tìm anh có việc gì”

“Đây là cái gì?”

Vũ Quỳnh bước gần đến chỗ anh.

Bàn tay nhỏ giơ lên trước mặt anh.

Là một tấm danh thiếp.

Cao Hướng Dương cầm lấy liếc nhìn qua, mày hơi nhíu lại, sau đó tiện tay vo tấm danh thiếp lại rồi vứt vào thùng rác.

Đây là tấm danh thiếp của vị bác sỹ Trần Sinh đang định cư ở Mỹ.

“Đây là danh thiếp của một bác sỹ tâm lý, sao em lại tìm được tấm danh thiếp này?”

Cao Hướng Dương trả lời cô.

Vũ Quỳnh thấy anh vứt danh thiếp vào thùng rác, thì vẻ mặt dường như dịu lại hơn nhiều so với lúc nãy.

Cô đặt mông ngồi xuống bên cạnh Cao Hướng Dương, cơ thể mềm mềm dựa vào lưng ghế sô pha, nghiêng đầu trả lời anh: “Em không cẩn thận lục tìm được trong áo khoác ngoài của anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.