Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 343: Chúng tôi ở bên nhau rồi




Vũ Quỳnh trần thuật lại một lần nữa những lời mà cô vừa nói với Cao Hướng Dương và Lục Thanh Lâm cho cảnh sát.

Sau cùng, luật sư Lý ra mặt, nói chuyện một hồi với cảnh sát xong, cuối cùng mới đồng ý để Vũ Quỳnh về nhà.

Vũ Quỳnh không kêu ca đòi về kí túc xá, cô cứ ngồi ở trên xe như vậy, yên tĩnh nhìn màn đêm lướt qua ở phía bên ngoài cửa xe, không chút biểu cảm.

Má bị tát sưng đỏ rõ rệt.

Đôi mắt Cao Hướng Dương tối sầm lại, nhấn ga, tăng tốc lái xe về nhà.

Chặng đường lái xe nửa tiếng đồng hồ vậy mà mới 20 phút đã tới.

Vừa bước vào, dì Lý liền nhìn thấy Vũ Quỳnh đang bị thương: “Trời ơi!! Cô chủ bị làm sao vậy? Mặt sưng như thế này?”

“Dì Lý, phiền dì đi luộc giúp cháu quả trứng gà.”

Cao Hướng Dương dặn dò, lấy ra hộp thuốc ý tế, vỗ vỗ vào ghế sô pha: “Qua đây.”

Vũ Quỳnh không do dự, đi tới, lấy thuốc từ trong tay anh, quay người đi: “Em tự biết bôi.”

Cô khó chịu rồi đi lên tầng.

Cao Hướng Dương lặng người ngồi ở phòng khách ngẩng đầu nhìn cô, không ngăn lại.

Anh biết cô bây giờ không phải là đang tức giận, mà là thấy áy náy bởi những chuyện vừa mới xảy ra, thậm chí là không biết nên đối mặt với anh như thế nào.

Không còn nghi vấn gì cả, người trộm đồ chính là cô.

Vấn đề này, khiến Cao Hướng Dương thấy rất bất ngờ.

Làm cho anh không biết nên làm thế nào mới thỏa đáng.

Anh thậm chí còn không biết nên an ủi cô, dạy bảo cô ra sao mới không làm tổn thương lòng tự trọng của cô.

Anh còn không biết lí do vì sao cô lại trộm đồ, thì biết nên bắt đầu từ đâu cơ chứ?

Lần đầu tiên Cao Hướng Dương đối mặt với cô mà không biết phải làm gì.

Dì Lý đã luộc trứng xong, bên ngoài bọc khăn đưa cho Cao Hướng Dương.

Cao Hướng Dương cầm trứng đi lên tầng, đi về phía phòng của Vũ Quỳnh.

Xoay nắm cửa mới phát hiện ra cửa bị khóa.

“Tam Nhi…”

Cao Hướng Dương gọi.

Không ai trả lời.

“Tam Nhi?”

“...”

“Vũ Quỳnh!”

Vẫn không có ai trả lời.

Cao Hướng Dương hơi lo lắng, tìm dì Lý để lấy chìa khóa mở cửa phòng Vũ Quỳnh.

Cửa mở, tâm trạng thấp thỏm lo âu của Cao Hướng Dương lúc này cũng bình tĩnh trở lại.

Nhìn thấy Vũ Quỳnh đang nép mình trong chăn, nằm co lại, rúc đầu vào trong, hoàn toàn biến mình trở thành một chú đà điểu ngốc nghếch.

Nhìn cô như vậy, Cao Hướng Dương xót xa.

Cho dù là cô bị nhiễm thói hư tật xấu nào, anh cũng không cách nào gắt gỏng nghiêm nghị với cô được.

Hoặc, đây chính là nuông chiều mà người ta vẫn thường gọi?

Dáng người cao lớn của Cao Hướng Dương đứng trước giường cô, buông ánh mắt từ trên cao nhìn xuống cô: “Vũ Tiểu Tam, định làm con đà điểu đến bao giờ?”

Anh đứng thẳng lưng hỏi cô, thấy cô không nói gì, anh lại nói: “Chuyện hôm nay em có trốn tránh cũng vô dụng, ra đây đi! Ngoan ngoãn bôi thuốc, những chuyện khác sẽ hỏi em sau.”

“...”

Người ở trong chăn vẫn không nói năng gì.

Chỉ khe khẽ động đậy người, nhưng vẫn chui lì trong chăn không chịu ra.

“Em mà không ra, anh lôi chăn đấy nhé!”

Cao Hướng Dương nói xong, không để Vũ Quỳnh trả lời, anh kéo chăn từ phía đỉnh đầu của cô, lôi cô từ trong chăn ra.

Chăn vừa bị kéo ra liền nhìn thấy cô đang mím chặt môi nước mắt rơi lã chã, mặt bị sưng như cái bánh bao...trông rất khó coi!!

Lòng Cao Hướng Dương đau xót, ánh mắt lo lắng, không nói lời nào bế cô ra sô pha.

“Mặt bị sưng đến mức khó coi như vậy rồi, còn tỏ vẻ gì nữa!”

Cao Hướng Dương trầm giọng trách cô.

Trong ngữ điệu không nghe ra chút chỉ trích nào mà chỉ thấy sự yêu thương mà anh dành cho cô.

Cao Hướng Dương ôm cô ngồi xuống, sờ nhẹ quả trứng gà trong tay, thử nhiệt độ, thấy ổn rồi mới xoa lên cái mặt đang sưng vù của cô: “Em chịu đựng một chút, sẽ hơi đau đấy.”

Trứng gà vừa chạm vào mặt, Vũ Quỳnh đau nên kêu lên, cô khóc.

Cao Hướng Dương càng lo lắng xót xa hơn, nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của cô: “Rất đau sao?”

Vũ Quỳnh khóc thút thít, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, không để ý đến câu hỏi của anh, la lớn: “Em và Lục Li Dã đang quen nhau rồi!!”

Lời vừa dứt, biểu cảm trên mặt Cao Hướng Dương bất ngờ đông cứng lại.

Bàn tay đang giơ quả trứng cũng dừng lại giữa chừng.

Trái tim anh, giây phút đó như ngừng đập.

Đến không khí cũng dường như ngưng trệ mất mấy giây.

Lúc sau…

“Em vừa nói cái gì?”

Anh hỏi.

Giọng khàn khàn.

Ánh mắt lạnh nhạt, không chút lay động.

Vũ Quỳnh hơi chột dạ.

Giành lấy quả trứng từ trong tay anh, ngồi sang một bên tự mình lăn trứng.

Lực tay không nặng cũng không nhẹ, mấy lần cô đau đến mức nghiến chặt răng, nước mắt ngắn nước mắt dài.

Cao Hướng Dương chỉ đứng ở bên cạnh nhìn cô, không nói năng gì.

Rất lâu sau…

Anh lấy lại quả trứng từ trong tay cô, động tác không dịu dàng chút nào, thậm chí còn mang chút phẫn nộ.

Không nói lời nào, mạnh mẽ giữ đôi má đang sưng đỏ của cô, dùng hai ngón tay cố định lại, không để cho cô động đậy dù chỉ một chút.

Quả trứng nóng chạm vào làn da cô, Vũ Quỳnh thấy không thoải mái cau mày...hơi đau.

Nhưng như vậy còn tốt hơn là động tác không nặng không nhẹ của cô.

“Bắt đầu từ khi nào?”

Đột nhiên, khí lạnh từ không khí như tràn vào trong câu nói lạnh lùng của anh.

Không cảm nhận được chút ấm áp nào trong ngữ khí của anh.

Đôi môi mỏng mím chặt, lạnh như băng.

Đôi mắt to của Vũ Quỳnh nhìn anh không hiểu.

“Em và Lục Li Dã!”

Nhắc đến chuyện này, Cao Hướng Dương dường như có chút không mấy nhẫn nại.

Tính cách thay đổi, có phần nóng nảy.

Nói đến chuyện này, Vũ Quỳnh chột dạ bặm môi.

Thôi vậy, cô thừa nhận, thực ra là cô nói dối.

Lời vừa rồi là cô cố ý lừa anh.

Chắc là do trong lòng vẫn đang bực tức! Hoặc cũng có thể là do cô không muốn khiến anh thấy mình rất quan tâm đến chuyện giữa anh và Vưu Tiên, vậy nên, cô mới nói dối để giữ lại chút mặt mũi cho mình.

Gì mà ở bên nhau hay không ở bên nhau, thực ra kể từ lúc quen biết Lục Li Dã đến nay, trừ mỗi lần đầu gặp nhau anh ta nằng nặc đòi cô làm bạn gái anh ta ra, thì đến giờ giữa hai người căn bản không có chút khái niệm nam nữ gì cả.

Huynh đệ tốt, bạn thân tốt, có lẽ đây chính từ miêu tả chính xác nhất mối quan hệ của họ.

“Vừa...tối nay…”

Vũ Quỳnh úp úp mở mở trả lời.

Đôi mắt đen của Cao Dương Thành đen lại, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao sắc bén.

Ném quả trứng đang cầm trong tay vào thùng rác.

“Để chúc mừng cho tình yêu vĩ đại của hai người, vậy nên hai đứa mới hẹn nhau vào siêu thị Vinmart trộm đồ, đúng không?”

Trong giọng điệu lạnh lùng ấy, dường như còn lộ rõ vẻ nhạo báng.

Sự ghen tuông còn lộ rõ hơn.

Chỉ là cả hai người không ai nhận ra mà thôi.

Vũ Quỳnh mặt trắng bệch, nơi nào đó trong trái tim cô mẫn cảm đến mức cảm giác như bị kim đâm vào, khiến cô vô thức muốn chui vào vỏ bọc của mình.

Đôi môi đỏ của cô mím chặt đến nhợt nhạt.

“Người trộm đồ chỉ có mình em thôi!! Không liên quan gì đến Lục Li Dã cả!! Anh ấy không phải người trộm.”

Vũ Quỳnh sau cùng vẫn nói giúp cho Lục Li Dã.

Hay nói cách khác chính là…

Cao Hướng Dương anh có thể xem thường cô, có thể cười nhạo cô, khinh thường cô, nhưng không được kéo Lục Li Dã theo!!

Mắt Cao Hướng Dương nheo lại, lồng ngực thấy rất khó chịu.

Không cần cô phải dùng thái độ cứng rắn ra sao, anh cũng có thể cảm nhận được vị trí quan trọng của tên nhóc họ Lục kia ở trong lòng của cô bé này như thế nào.

Không phải sao? Vết sưng đỏ trên mặt cô chính là minh chứng rõ ràng nhất!!

Vũ Quỳnh lúc nào cũng nghĩ mình là trung tâm, nay lại chịu thay người khác hứng một bạt tai mạnh như vậy.

Việc này nói lên điều gì?

Cao Hướng Dương rơi vào tầm mặc.

“Tinh tinh tinh tinh....”

Đột nhiên, điện thoại trên bàn reo lên.

Số điện thoại hiện lên là của Lục Li Dã.

Vũ Quỳnh không chút do dự, vội vàng nghe máy.

Điện thoại đến đúng lúc quá.

Nếu không cô chắc chắn sẽ bị sự lạnh lùng này dồn đến nghẹt thở chết mất.

Cô nhấc điện thoại lên, đi về phía cửa sổ.

“Ừm…”

“Mặt bị thương thế nào rồi? Bôi thuốc chưa? Có phải là đau lắm không?”

Đầu dây bên kia, truyền đến những câu hỏi lo lắng dồn dập của Lục Li Dã.”

“Bôi thuốc xong thì hết đau rồi.”

Vũ Quỳnh nói dối.

Cao Dương Thành ngồi trên sô pha, nghe câu trả lời của cô, ánh mắt trở nên u ám, đôi lông mày lưỡi kiếm lạnh lùng chau lại rất sâu.

Đương nhiên cô nói dối vì không muốn cho đứa con trai ở đầu dây bên kia quá lo lắng cho mình.

Cô từ khi nào lại trở nên thấu hiểu lòng người như vậy?

“Được rồi, đừng có mà nói dối tôi, ba tôi ra tay như thế nào, tôi còn không biết sao? Tôi bị ông ấy đánh từ nhỏ đến lớn đấy, có lần nào là không hai ba ngày mới xuống khỏi giường được đâu…”

Vũ Quỳnh phì cười: “Bị đánh từ nhỏ đến lớn mà vẫn không đánh anh nên hồn! Bác Lục thực sự là không dễ dàng gì!”

“Này! Nhóc quỷ Vũ, cô đừng có mà chuyển chủ đề sang tôi nhé!”

“Ba anh về có trách mắng gì anh không?”

Vũ Quỳnh vẫn có chút lo lắng.

“Không, chẳng phải cô đã rất trượng nghĩa mà đỡ cho cậu đây một đòn rồi sao? Hơn nữa, đánh cô thành ra như vậy, ông ấy sao còn còn dám động tay động chân nữa chứ.”

Nói đến gương mặt bị thương đó của Vũ Quỳnh, Lục Li Dã dường như vẫn có hơi lo lắng: “Không được, nhóc quỷ Vũ, cô chưa ngủ đúng không? Tôi giờ nhất định phải đi thăm cô mới yên tâm.”

“Tôi ngủ rồi!!”

Vũ Quỳnh nói luôn: “Sắp một giờ đến nơi rồi, anh không cần phải tự trách mình đâu, mặt tôi không sao.”

“Ngủ rồi à? Vậy được.”

Lục Li Dã nghĩ một lúc, lại nói: “Vậy như này đi, cô gọi facetime cho tôi, để tôi xem vết thương của cô xong, tôi mới yên tâm đi ngủ được.”

“Phục anh quá rồi đấy!”

Vũ Quỳnh không nói lại được anh, chỉ biết tắt điện thoại đi rồi chờ anh ta gọi facetime tới.

Rất nhanh, Lục Li Dã gọi video tới, Vũ Quỳnh nghe máy, để camera quay vào mặt mình: “Nhìn thấy chưa? Tốt hơn nhiều rồi, được rồi, anh ngủ đi, tôi cũng ngủ đây!”

“Nhóc quỷ Vũ, nhất định là đau lắm đúng không?”

Lục Li Dã đột nhiên nghiêm túc hỏi cô.

Vũ Quỳnh đột nhiên bị hỏi, trong lòng thấy có chút ấm ức.

Nhưng, cô không thể hiện ra, vẫn đùa cợt với anh ra vẻ mình không sao: “Đúng, đau chết đi được! Vậy nên anh nghĩ xem ngày mai mang gì tới mà bù đắp cho tôi đi! Giờ anh đừng có làm phiền tôi nữa, tôi buồn ngủ rồi, đi ngủ đây!!!”

Vũ Quỳnh cố tình nói to vào camera.

“Được!! Đợi mai cậu đây sẽ mời cô ăn một bữa thịnh soạn! Muốn ăn gì ăn đấy. Mục tiêu của chúng ta là ăn hết cái Kim Sơn đó của Lục Thành Lâm!! Xem ông ta còn dám động đến cô nữa không!!”

Vũ Quỳnh nghe giọng điệu tự tin đó của cậu Lục, không nhịn được bật cười: “Anh cẩn thận không để ba anh nghe được, rồi cho anh có mà nát đòn! Được rồi, tôi mệt rồi, tắt máy đây.”

“Bye bye…”

Vũ Quỳnh tắt máy.

Không cần quay đầu lại cô cũng có thể cảm nhận rõ ánh mắt lạnh từ phía sau đang nhìn cô chằm chằm, khiến cô rợn người.

Vừa quay người, liền va vào cơ thể rắn chắc của ai đó.

Là ngực của Cao Hướng Dương.

Tim Vũ Quỳnh bất giác đập nhanh hơn.

Cô ngẩng đầu, nhìn anh: “Em mệt rồi…”

“Nếu anh nói anh không muốn để em và Lục Li Dã quen nhau thì sao?”

Cao Hướng Dương nhìn cô từ trên cao.

Ánh mắt rơi vào hai má cô, lúc nóng lúc lạnh.

Vũ Quỳnh đột nhiên nhớ tới nụ hôn mà cô nhìn thấy ở trong bếp hôm đó...ánh mắt ảm đạm, cô đẩy Cao Hướng Dương ra, định đi ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.