Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 336: Tối nay anh không về được rồi




“Các em không phải ở cùng nhau sao?”

“Cô ấy ở nhà, phòng ngủ có mình em, chỉ có một chiếc giường trống của cô ấy mà thôi.”

“Vậy em theo anh về nhà đi.”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!

Cao Hướng Dương nói bằng giọng điệu không muốn thương lượng.

“Khó khăn lắm em mới dọn ra được nên không muốn dọn về nữa.”

Vũ Quỳnh càng cố chấp hơn anh.

Cao Hướng Dương yên lặng một lúc, rất lâu sau anh mới trầm ngâm bảo: “Em dẫn anh đến phòng ngủ của em xem đi! Anh xem xong mới yên tâm cho em ở.”

Nếu anh nhớ không lầm thì ký túc xá Vip của đại học A đều là hai người một phòng riêng, điều kiện rất tốt, lúc đó chú Vũ đã đăng ký cho cô ở đây, nếu chỉ có cô ở thì chắc hẳn cũng không có gì bất tiện nhỉ?

“Được ạ...”

Vũ Quỳnh dắt Cao Hướng Dương vào khu ký túc xá, trước khi vào đã được dì quản lý ký túc xá ghi tên lại, nói rõ là người nhà rồi mới để anh vào trong.

Lúc đó đã tròn mười giờ, dì quản lý ký túc xá dặn dò kĩ càng: “Trước mười rưỡi phải xuống, nếu không ký túc xá đóng cửa sẽ không ra được.”

Nhưng dì quản lý ký túc dùng tiếng địa phương để nói nên Cao Hướng Dương và Vũ Quỳnh chỉ tùy ý nghe một lúc, họ không hề để bụng.

Trong phòng đơn có đầy đủ mọi thứ, tuy thiết bị không tốt như ở nhà nhưng đối với sinh viên thì đã đủ thoải mái.

Hành lý của Vũ Quỳnh vẫn bày lộn xộn trên đất, không biết do cô không kịp thu dọn hay là do vẫn không biết cách thu dọn như thế nào.

Cao Hướng Dương nhìn đống hành lý rồi lại nhìn cô, anh không nói gì mà phì cười: “Cuộc sống một mình của em như này ư?”

“Đó cũng là tự do!”

Vũ Quỳnh mạnh miệng.

Cô ngồi xuống rồi bắt đầu thu dọn hành lý.

Cao Hướng Dương cũng ngồi xuống bên cạnh cô, anh vừa cùng thu dọn đồ đạc cho cô vừa nói: “Hay là ngày nào anh cũng bảo Dì Lý qua đây một chuyến để thu dọn vệ sinh cho em nhé.”

“Dạ thôi!!”

Vũ Quỳnh nghiêng đầu, cô trịnh trọng nhìn anh, nhíu mày từ chối: “Nếu như thế thì có khác gì em ở nhà?”

“Em quyết tâm muốn sống một mình?”

“Anh nói thừa!”

Vũ Quỳnh khăng khăng muốn chứng minh rằng dù không có anh thì cô cũng có thể sống tốt!

Cao Hướng Dương chỉ nhìn cô thật sâu nhưng cuối cùng vẫn không nói gì thêm.

Sau khi thu dọn hành lý xong đã là chuyện của nửa tiếng sau.

Rõ ràng ký túc xá của Vũ Quỳnh đã gọn gàng hơn lúc mới bước vào rất nhiều, cũng thoải mái hơn không ít.

Vũ Quỳnh ôm gối ngồi trên chiếc giường lớn mà Cao Hướng Dương đã thu dọn xong cho cô, cô nghiêng đầu nhìn người đứng bên giường.

Cao Hướng Dương khoác áo vest lên, anh tùy ý sửa sang một chút rồi buông mắt nhìn Vũ Quỳnh: “Em nghỉ ngơi sớm đi.”

“Giờ anh đi à?”

Hàng mi xinh đẹp như lông vũ của Vũ Quỳnh chớp mấy cái.

Trong mắt bất giác hiện lên mấy phần mất mát.

Cao Hướng Dương thu hết toàn bộ vẻ mặt lưu luyến của cô vào đáy mắt, dù cho cảm xúc đó chỉ chợt lóe lên trong mắt cô.

Khóe miệng anh bất giác giương lên một chút.

“Đến giờ này rồi, em mau ngủ đi.”

Cao Hướng Dương xem đồng hồ trên cổ tay, đã là mười giờ bốn mươi.

“Nhưng hiện tại em vẫn không ngủ được.”

Vũ Quỳnh nói thật.

Lần đầu dọn ra sống một mình, hơn nữa còn phải một mình đối diện với bóng tối và sự cô đơn, nói thật là cô hơi sợ.

Cao Hướng Dương nhướng mày nhìn cô: “Em muốn anh đợi em ngủ rồi mới đi à?”

Vũ Quỳnh cắn gối: “Được không anh?”

“Đương nhiên không được, bình thường ký túc xá nữ đều có giờ khóa cửa riêng đúng không? À, các em mấy giờ đóng cửa?”

Bỗng nhiên Cao Hướng Dương nhớ đến vấn đề này.

Được anh nhắc nhở nên Vũ Quỳnh mới chợt hoàn hồn: “Hình như là mười rưỡi...”

Hình như cô từng nghe Lục Li Dã nhắc tới, anh ta nói là nhất định phải đưa cô về trước mười rưỡi, nhưng bây giờ... . “Bây giờ đã là mười giờ bốn lăm rồi!”

Cao Hướng Dương nhìn thời gian trên đồng hồ, anh nhíu mày: “Vậy nên tối nay có thể là anh đã bị nhốt ở ký túc xã nữ của các em?”

Vũ Quỳnh ôm gối, buồn bực, cô không lên tiếng.

“Anh ra ngoài xem sao, có thể vẫn chưa kịp đóng cửa.”

“Em ra ngoài cùng anh.”

Vũ Quỳnh lập tức xuống giường.

Hai người cùng nhau ra ngoài, đi đến cửa, nhìn cánh cổng đóng chặt, hai người liếc nhìn nhau, Cao Hướng Dương nhíu mày: “Em cảm thấy anh còn khả năng ra ngoài được không?”

Vũ Quỳnh lắc đầu: “Có thể... Không thể nữa rồi!”

“Trèo tường thì sao?”

Cao Hướng Dương vẫn đang suy nghĩ đủ loại khả năng.

Vũ Quỳnh lắc đầu: “Bên trên có lưới, đề phòng chúng ta leo tường.”

“Vậy nên tối nay anh không về được rồi.”

Cao Hướng Dương tổng kết.

Vũ Quỳnh gật đầu.

Cao Hướng Dương ôm bờ vai nhỏ nhắn của Vũ Quỳnh rồi trở lại ký túc xá.

Trong ký túc xá, hai người lần lượt kê hai chiếc giường, nhưng một chiếc trong đó chỉ có tấm phản cứng, ngay cả khăn trải giường cũng không trải, trời lại lạnh nên rõ ràng là không thể ngủ được.

Vũ Quỳnh tắm xong, cô nhanh nhẹn trèo lên chiếc giường ấm áp của mình.

Cao Hướng Dương chưa ngủ, sau khi tắm gội xong, vì không có quần áo sạch để thay nên anh chỉ có thể để hở nửa người trên, bên dưới chỉ quấn qua loa chiếc khăn tắm dài của Vũ Quỳnh.

Anh ngồi trên tấm phản đối diện với Vũ Quỳnh, dùng khăn khô lau mái tóc ngắn ướt nhẹp của mình.

Mắt anh đụng phải Vũ Quỳnh đang nhìn mình chằm chằm.

“Em nhìn gì?”

Anh không khỏi tò mò hỏi Vũ Quỳnh.

Đôi mắt sáng của Vũ Quỳnh nháy một lúc: “Anh không lạnh à?”

“Vẫn ổn.”

Tuy đã bật lò sưởi nhưng không mặc quần áo vẫn có chút cảm giác lạnh lẽo.

Vũ Quỳnh vỗ giường mình: “Anh ngồi trong chăn đi.”

Đôi mắt u tối của Cao Hướng Dương lóe lên, anh không để ý đến lời cô mà chỉ nói: “Em mau chóng ngủ đi!”

“Còn anh thì sao?”

“Một lúc nữa anh cũng sẽ ngủ.”

“Ngủ ở đâu?”

Vũ Quỳnh truy hỏi.

Cặp mắt đen như mực của Cao Hướng Dương nhìn cô sâu xa, hồi lâu sau, bờ môi mỏng hé mở: “Em thấy anh còn có thể ngủ ở đâu?”

Anh hỏi cô ngược lại rồi nhướng mày, hơi buồn cười.

Anh đứng dậy đi tới bên giường của Vũ Quỳnh.

Anh vén chăn lên rồi ngồi vào.

Cơ thể cường tráng dựa vào đầu giường, anh thuận tiện nhìn Vũ Quỳnh ở bên cạnh đang trợn to mắt nhìn mình: “Ngủ thôi.”

Anh sờ mái tóc ngắn vẫn hơi ẩm ướt rồi bổ sung một câu: “Anh đợi tóc khô rồi cũng sẽ đi ngủ.”

Khóe miệng của Vũ Quỳnh không khỏi giương lên một độ cong nhạt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.