Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 315: Em có người thích rồi




Chẳng bao lâu, anh gọi cho Đường Tiêu – người bạn xấu của mình: “Đường Tiêu, cậu hẹn người giúp tôi.”

“Ai cơ? Bác sĩ Cao thân mến của tôi ơi, bây giờ trời đã khuya mà cậu lại không ngủ được à?”

Đường Tiêu vẫn đang oán trách ở bên kia điện thoại.

“Lục Thanh Lâm, sếp tổng của siêu thị Vinmart. Còn cả con của ông ta, Lục Li Dã nữa!”

“Tổng giám đốc Lục à?”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!

Giọng nói ngái ngủ của Đường Tiêu đã rõ ràng hơn và hỏi thêm một câu: “Cậu hẹn ông ta làm gì? Người ta là người làm ăn. Không phải cậu muốn tìm người góp vốn đầu tư vào bệnh viện hộ ba cậu chứ?”

“Cậu bớt nói nhảm đi!”

Cao Hướng Dương rõ ràng không đủ kiên nhẫn nữa: “Mười giờ sáng mai gặp mặt ở nhà hàng cơm Tây tại khách sạn Mỹ Kinh! Phải dẫn theo cả con trai của ông ta nữa.”

“Này!! Cậu còn chưa nói cho tôi biết cụ thể có chuyện gì mà! Nói chuyện làm ăn cũng không cần dẫn cả con trai đi theo chứ? Lại nói, tôi không chắc người ta có rảnh hay không đâu.”

“Tôi tin tưởng lấy mặt mũi tổng giám đốc Đường của cậu có thể làm thỏa đáng vấn đề nhỏ này.”

Cao Hướng Dương nói xong cũng không đợi Đường Tiêu phản bác đã ngắt điện thoại.

Qua ngày hôm sau, thứ bảy…

Mười giờ sáng ở nhà hàng cơm Tây tại khách sạn Mỹ Kinh.

Cao Hướng Dương dẫn Vũ Quỳnh đến trong phòng ăn trước sớm. Lục Thanh Lâm và Lục Li Dã còn chưa tới.

Vũ Quỳnh gục đầu xuống bàn, hút đồ uống lạnh trong cốc thủy tinh và chớp chớp mắt, tò mò hỏi Cao Hướng Dương: “Mới sáng sớm mà anh đã bắt em tới đây chỉ là để cho em uống đồ lạnh này thôi à?”

Cao Hướng Dương cúi đầu liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay. Bây giờ đã sắp đến mười giờ rồi.

Đúng lúc này, chỉ thấy Lục Thanh Lâm trong bộ comple phẳng phiu dẫn Lục Li Dã – con trai của ông ta đi từ bên ngoài vào.

Lục Li Dã vẫn là dáng vẻ bất cần đời mọi ngày, khóe miệng cong lên cười đặc biệt rạng rỡ. Trên lỗ tai này đeo mấy cái đinh tai hình thoi màu đen tinh xảo lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Khuôn mặt đẹp trai như thần lại có phong thái khiến chúng sinh phải điên đảo như vậy, muốn làm cho rất nhiều cô gái trẻ si mê thì tất nhiên không thành vấn đề.

Anh ta vừa nhìn thấy Vũ Quỳnh thì cười càng tươi hơn.

“Hi! Quái vật nhỏ!!”

Anh ta nhiệt tình chào hỏi Vũ Quỳnh.

Vũ Quỳnh vừa nhìn thấy anh ta, gương mặt nhỏ nhắn lập tức xị xuống.

Cao Hướng Dương thấy thế thì vội vàng đứng dậy, mỉm cười lễ phép chào hỏi và bắt tay Lục Thanh Lâm: “Tổng giám đốc Lục, chào ngài! Thật ngại quá, ngài đang bận như vậy mà tôi còn hẹn ngài ra gặp mặt...”

“Sao cậu lại nói vậy chứ!! Ba mẹ cậu có khỏe không?”

“Rất khỏe ạ! Nào, mời ngài ngồi...”

Cao Hướng Dương mời ba con bọn họ vào chỗ ngồi.

“Bác sĩ Cao, giới thiệu với cậu, đây là con trai của tôi, Lục Li Dã.”

Lục Thanh Lâm giới thiệu con trai của mình với Cao Hướng Dương và Vũ Quỳnh.

Cao Hướng Dương nhìn sang Lục Li Dã và nghiêm túc quan sát anh ta rồi thản nhiên gật đầu: “Chào cậu.”

Mà Lục Li Dã gật đầu cười, rất hào phóng giơ tay ra bắt tay anh.

“Người này chính là...”

Lục Thanh Lâm nhìn về phía Vũ Quỳnh đối diện vẫn không lên tiếng.

“Em gái tôi!”

Cao Hướng Dương vội vàng giới thiệu.

Lục Thanh Lâm giống như bừng tỉnh hiểu ra: “Hóa ra là cô hai Cao.”

“Không, tổng giám đốc Lục, ngài hiểu nhầm rồi. Con bé tên là Vũ Quỳnh, con gái nhỏ của nhà họ Vũ.”

Cao Hướng Dương giải thích.

“À!! Cô chủ nhỏ của Vũ thị à! Ha ha, vừa nghe cậu nói như vậy, tôi ngược lại cũng thấy giống ba cô ấy.”

“Chào bác Lục!”

Còn không chờ Cao Hướng Dương nói gì, Vũ Quỳnh đã ngoan ngoãn chào một tiếng.

Vũ Quỳnh là vậy đấy. Khi nào nên lễ phép, cô sẽ không làm qua loa.

Hai người Lục Thanh Lâm và Lục Li Dã lần lượt ngồi xuống.

Cao Hướng Dương cũng không định vòng vo. Mọi người đều là người bận rộn, nói chuyện lâu cũng thấy phiền.

“Tổng giám đốc Lục, hôm nay tôi hẹn ngài qua đây là muốn nói với ngài về chuyện giữa con trai ngài và em gái tôi!”

“...”

Cao Hướng Dương vừa nói ra điều này, miệng Vũ Quỳnh đang hút đồ uống lập tức ngừng lại.

Cô nghiêng đầu và chớp mắt kinh ngạc nhìn anh.

Đối diện, trên mặt Lục Li Dã càng thêm cợt nhả.

Lục Thanh Lâm kinh ngạc, sau đó nghiêng đầu liếc nhìn con trai của mình: “Li Dã, con và Tiểu Quỳnh...”

“Đúng vậy! Con trai ba đang theo đuổi cô ấy đấy!”

Lục Li Dã cong môi cười, hoàn toàn không che giấu.

“Là vậy à...”

Lục Thanh Lâm mỉm cười và lộ ra vẻ mặt của người ba hiền từ: “Bác sĩ Cao, cậu xem, đây là cuộc sống của đám trẻ tuổi bọn chúng. Chúng ta là những người lớn tuổi cũng không quản được! Hai đứa thích nhau thì cứ để cho chúng tự do phát triển, tôi thấy cũng không tệ!”

Cao Hướng Dương nhếch môi lên và dùng một tay ôm bờ vai nhỏ của Vũ Quỳnh, mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Lục, ngài hiểu nhầm ý của tôi rồi! Lần này, tôi hẹn ngài và con trai ngài ra là muốn nói với con trai ngài, em gái tôi còn nhỏ, còn chưa tới tuổi yêu đương, tâm tư của nó cũng đơn thuần nên không biết rõ về chuyện tình yêu nam nữ, hi vọng con trai ngài có thể tìm được người khác thật sự thích hợp với mình! Mặt khác, tôi không hy vọng sẽ xuất hiện chuyện giống như trong sân bóng rổ lần thứ hai nữa!”

Khi Cao Hướng Dương nói tới đây, vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Chuyện sân bóng rổ?”

Lục Thanh Lâm nhíu mày và nhìn con trai mình, vẻ mặt lập tức nghiêm khắc hơn rất nhiều: “Rốt cuộc đã có chuyện gì?”

“Ba! Có thể là chuyện gì nữa chứ? Còn không phải là chuyện giữa đàn ông và đàn bà sao!”

Lời Lục Li Dã nói làm cho Cao Hướng Dương nhíu chặt lông mày.

“Thằng khốn kiếp này!!”

Lục Thanh Lâm mắng một câu.

Ông ta tất nhiên hiểu rõ con trai mình là người thế nào trong chuyện nam nữ.

Vũ Quỳnh cuối cùng cũng ngẩng đầu trước cốc nước uống và nhìn Cao Hướng Dương cười toe toét, hỏi như làm nũng vậy: “Em uống hết cốc rồi, bây giờ chúng ta có thể đi được chưa?”

Cao Hướng Dương xoa đầu của cô với vẻ nuông chiều.

“Tổng giám đốc Lục, chúng ta tạm thời nói chuyện này đến đây thôi!”

Anh mỉm cười và vẫy tay ra hiệu với nhân viên của nhà hàng: “Tính tiền!”

...

Buổi tối, khi Vũ Quỳnh làm bài tập đã gặp phải đề bài khó.

Cô không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa phòng ngủ của Cao Hướng Dương và đi vào.

Cao Hướng Dương đang nằm ở trên giường, xem một quyển sách y dày cộp.

Vũ Quỳnh cởi giày và leo lên trên chiếc giường lớn mềm mại của anh, đưa quyển sách bài tập trong tay qua cho anh: “Anh xem giúp em đề này phải giải thế nào với?”

Cô nằm ngang, cằm tì ở trên hai chân anh và chờ anh trả lời.

Cao Hướng Dương nhấc cô lên: “Em qua đây, anh dạy em.”

Vũ Quỳnh ngoan ngoãn bò qua rồi khẽ dựa vào trên người anh, xem ngực anh làm đệm và chăm chú nhìn anh giải đề.

Cao Hướng Dương cố nén tâm tư, giải thích cho cô từng bước một.

Mỗi khi nói xong một bước, anh đều sẽ cúi đầu hỏi xem cô nghe có hiểu không.

Nếu như cô lắc đầu, anh sẽ lặp lại một lần nữa cho đến khi cô gật đầu mới thôi.

“Được rồi!”

Sau khi giải xong đề bài, Cao Hướng trả sách bài tập lại cho cô: “Em ngoan ngoãn quay về phòng làm đi!”

Vũ Quỳnh tất nhiên không về phòng.

Cô nhận lấy sách bài tập rồi nằm xuống trên đùi của Cao Hướng Dương, trực tiếp xem đôi chân dài của anh làm bàn học và nghiêm túc làm bài.

Cao Hướng Dương vừa lật xem quyển sách y trong tay vừa khuyên cô: “Tiểu Tam, em về phòng của mình đi! Em làm bài trong tư thế này không tốt đâu.”

“Em không muốn đi! Đề này thật sự rất khó, đợi lát nữa em lại về!”

Vũ Tiểu Tam lên cơn lười biếng.

Mới nói xong thì cô lại gặp phải một đề khó.

Hai bắp chân giơ cao và lắc tới lắc lui, lông mày nhỏ nhíu lại. Cô bỏ đầu bút vào trong miệng cắn hết lần này tới lần khác, nghiêm túc suy nghĩ về bài tập này.

“A...”

Nghĩ ra rồi!!

Cô cúi đầu tiếp tục viết.

Cao Hướng Dương nhìn thấy cô nghiêm túc làm bài tập như vậy thì không nhịn được mà cong khóe miệng lên: “Em sớm làm bài cho xong còn đi ngủ.”

Nửa giờ sau…

Vũ Quỳnh đã làm xong bài.

“Làm xong rồi!!”

Cô hoan hô một tiếng thành công.

Cao Hướng Dương đặt quyển sách y trên tay xuống và giơ tay về phía cô: “Em cầm tới đây để anh kiểm tra một lần xem nào.”

“Vâng.”

Vũ Quỳnh ngoan ngoãn đưa bài tập tới.

Cơ thể nhỏ bé của cô nằm ở trên ga trải giường của anh, cánh tay chống lên đầu và an phận chờ đợi kết quả kiểm tra của anh.

“Cao Hướng Dương...”

Bỗng nhiên, cô kêu lên.

Giọng nói mềm mỏng lại ngọt lịm giống như kẹo đường.

“Gọi anh là anh!”

Cao Hướng Dương sửa lại cách gọi của cô.

“Sao anh lại không cho phép em yêu đương vậy?”

Cô tiếp tục hỏi.

Cao Hướng Dương từ trên quyển bài tập quay sang nhìn cô và lơ đãng nhìn thấy... ngực cô thấp thoáng... bầu ngực trắng như tuyết cùng khe ngực đầy quyến rũ.

Cô đã tắm và mặc một chiếc áo ngủ tương đối rộng, cũng không có mặc áo con nên cả người đè xuống, gần như... lộ hết ở trước mắt anh.

Cao Hướng Dương vội vàng rời tầm mắt và trầm giọng trả lời cô: “Anh không phải không cho phép em yêu đương! Anh chỉ không cho em yêu bây giờ thôi! Em ngồi dậy đi, đừng nằm thế nữa.”

Giọng nói của anh vô thức có hơi khàn khàn.

“Vậy vì sao anh không cho phép em yêu bây giờ?”

Vũ Quỳnh vẫn nằm mà không chịu động đậy.

“Em còn nhỏ.”

“Em đã đủ tuổi trưởng thành rồi!”

“Em dậy đi! Đừng nằm nữa…”

Cao Hướng Dương thấy cô không chịu động đậy thì quyết định tự mình dùng sức bế cô lên.

Vũ Quỳnh tiện thể quấn lấy trên người Cao Hướng Dương, hai chân dạng ra và ngồi xếp bằng ở trên người anh.

Cổ họng của Cao Hướng Dương chợt căng ra và kéo bàn tay cô đang quấn quít trên cổ của mình xuống: “Em xuống ngay...”

Vũ Quỳnh rúc vào trong ngực Cao Hướng Dương, đầu ngước lên nhìn cái cằm đầy gợi cảm của anh: “Hướng Tình nói với em, tuổi này có thể yêu đương được rồi!”

“Không được!”

Cao Hướng Dương đặc biệt ngang ngược về điểm này, lại không cho phép cô làm trái lại.

Vũ Quỳnh lật người, lăn từ trên người Cao Hướng Dương xuống và nằm ngả người vào trên đệm bên cạnh anh, hai chân vẫn kẹp ở trên thắt lưng cường tráng của anh.

Cao Hướng Dương nghiêng người, từ trên cao nhìn xuống cô.

Màu mắt của anh bỗng nhiên trầm xuống, lập tức ý thức được tư thế của hai người... hơi mờ ám.

Anh thò tay kéo hai chân cô từ trên người mình xuống, nghiêm túc giáo dục cô: “Em khác với Hướng Tình, phương diện tâm lý của nó trưởng thành hơn em rất nhiều. Cho dù em đã đủ tuổi trưởng thành nhưng tuổi tâm lý của em quá nhỏ, yêu đương quá sớm sẽ chỉ làm cho bản thân bị tổn thương thôi!”

Anh nói đến đây thì bỗng nhiên nhớ ra điều gì, lông mày nhíu lại và cảnh cáo cô: “Về sau, em cách xa Lục Li Dã kia một chút!”

Các cô bé nữ sinh đều không thể chống đỡ nổi với cậu con trai bất cần đời như anh ta.

Nếu Vũ Quỳnh thật sự qua lại với anh ta, về sau có thể sẽ phải nếm mùi đau khổ mất!

“Nói chung, anh không cho phép em nói chuyện yêu đương với cậu ta! Không được hỏi lại vì sao!”

“Em mới không thèm nói chuyện yêu đương với anh ta đâu!”

Vũ Quỳnh bĩu môi và mỉm cười thì thầm: “Em có người thích rồi!”

Cao Hướng Dương tất nhiên biết người thích mà cô nói là ai.

Từ nhỏ đến lớn, mười tám năm qua cô vẫn chưa từng thay đổi.

Trừ anh ra thì còn có thể là ai được nữa chứ?

“Được rồi, giờ đã quá muộn rồi, em ngoan ngoãn về phòng của mình ngủ đi.”

Cao Hướng Dương vỗ nhẹ vào đầu cô và giục.

Vũ Quỳnh móc chặt lấy cánh tay của anh, đầu gối lên trên vai anh và làm nũng: “Em không thể ngủ với anh sao?”

“Không được!”

Cao Hướng Dương nói rồi quyết định ôm ngang đống kẹo cao su bên cạnh này rời khỏi giường và xách dép đi ra ngoài: “Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, giữa nam nữ có sự khác biệt, không thể ngủ trên một giường! Cho dù anh có là anh của em thì cũng không thể được!”

Vũ Quỳnh không vui mím môi, bàn tay nhỏ bé móc lấy cổ anh và phản đối: “Bình thường ba em vẫn ngủ với mẹ em mà!”

“Đó là vợ chồng! Vợ chồng thì tất nhiên có thể ngủ chung với nhau rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.