Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 212: Rốt cuộc anh ấy làm sao thế?




Cao Dương Thành mở miệng thở hổn hển, vẻ mặt ngày càng hoảng hốt, ý chí cũng ngày càng yếu đi.

Anh rất sợ bản thân không chịu nổi sẽ tìm tới thứ bột màu trắng ấy, lúc này anh phải cố gắng chịu đựng.

Anh không thể để thứ bột đó tiếp tục khống chế suy nghĩ của bản thân.

Bên ngoài cửa vang lên tiếng hét đầy lo lắng của Hoàng Ngân.

“Cao Dương Thành...”

“Anh mở cửa ra...”

“Để em vào xem anh được không?”

“Cao Dương Thành...”

“...”

Giọng nói dịu dàng của Hoàng Ngân như dòng nước ấm áp chảy vào trái tim của Cao Dương Thành, làm dịu bớt cơn ngứa ngáy khó chịu trong người anh.

Cao Dương Thành ngồi trên sô pha thở dốc, anh khàn giọng nói với dì Trần: “Dì bảo cô ấy về đi.”

Bàn tay anh đặt trên đùi không còn chút sức lực nào...

Giữa kẽ ngón tay, những giọt máu không ngừng rơi tí tách xuống mặt thảm trắng tinh, để lại những vệt máu đỏ tươi trông vô cùng đáng sợ.

“Cậu để tôi băng bó vết thương lại đã.”

Dì Trần đề nghị.

Nhưng Cao Dương Thành từ chối.

Cứ để dòng máu dơ bẩn đó chảy hết đi!

Đau đớn một chút cũng tốt, có lẽ cơn đau sẽ khiến anh tỉnh táo lại!

Cao Dương Thành nhắm mắt, mệt mỏi ngả đầu vào lưng ghế sô pha, để mặc cho những giọt mồ hôi trên trán chảy dọc xuống khuôn mặt...

Trong đầu anh lúc này chỉ còn hình ảnh khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Ngân.

Khi thì dịu dàng...

Khi thì lo lắng...

Khi thì tức giận...

Khi thì bướng bỉnh...

Tất cả những biểu cảm này của cô đều dành cho anh...

Trái tim anh loạn nhịp.

Nhịp thở lúc nhanh lúc chậm, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nghẹt thở.

Cánh cửa khẽ mở ra.

Hoàng Ngân vội chạy tới hỏi: “Dì Trần!! Để cháu vào xem anh ấy một lát thôi....”

Cô đẩy cửa muốn bước vào, lại bị dì Trần ngăn lại: “Cô đừng như thế, tâm trạng cậu ấy không tốt nên không muốn gặp ai hết.”

“Được! Anh ấy không muốn gặp thì cháu sẽ không vào! Nhưng dì hãy nói cho cháu biết, rốt cuộc anh ấy làm sao thế?”

Đôi mắt Hoàng Ngân tỏ vẻ vô cùng lo lắng.

Ánh mắt dì Trần hiện lên ánh sáng kỳ l:, “Thật ra cậu ấy không sao đâu.”

“Không sao ư?” Tất nhiên Hoàng Ngân không tin lời dì Trần: “Nếu không sao thì tại sao anh ấy lại đập phá đồ đạc? Cháu thấy mặt anh ấy trắng bệch, người ướt đẫm mồ hôi, có phải anh ấy bị bệnh gì đó không? Dì Trần, có phải anh ấy không cho dì nói với cháu không? Chắc chắn anh ấy bị bệnh gì đó, sợ cháu lo lắng nên không dám nói với cháu, có đúng không ạ?”

Hoàng Ngân chỉ có thể tự mình suy đoán.

“Thật sự không phải đâu, cô đừng đoán lung tung nữa, sức khỏe cậu ấy rất tốt. Nào! Chúng ta đi ăn cơm đã, để cậu tắm rửa đã rồi ra sau.”

Dì Trần dỗ dành Hoàng Ngân xuống lầu.

Hoàng Ngân không chịu, cô luôn cảm thấy Cao Dương Thành đang giấu diếm mình chuyện gì đó.

Chắc chắn anh bị bệnh rồi!

Hoàng Ngân sốt ruột muốn vào xem Cao Dương Thành, bỗng nhiên cửa phòng ngủ mở ra, bóng người cao lớn của Cao Dương Thành từ bên trong bước ra.

“Quậy đủ chưa?”

Giọng nói lạnh lùng như hồ băng không có chút nhiệt độ nào.

Hoàng Ngân ngẩng đầu nhìn Cao Dương Thành: “Anh không sao chứ?”

Cô xem xét anh từ đầu đến chân, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại trên ngón tay vẫn đang chảy máu ròng ròng của Cao Dương Thành. Hoàng Ngân hoảng sợ cầm lấy tay anh rồi nói: “Mau bôi thuốc đi đã!”

Cao Dương Thành hờ hững hất tay cô ra, không thèm để ý tới sự quan tâm của cô, sau đó tự xuống lầu trước.

Dì Trần vội vàng chạy theo.

Hoàng Ngân sững người một giây, ngay sau đó liền theo anh xuống lầu.

Cao Dương Thành lạnh lùng lấy toàn bộ món ăn trên bàn thẳng tay vứt vào sọt rác, ngay cả đĩa cũng không chừa lại.

Dương Dương chỉ có thể ngây người nhìn Cao Dương Thành.

“Anh làm gì thế?”

Hoàng Ngân không nhịn được nữa, cô lao tới kéo anh lại, ánh mắt đỏ ửng.

“Về đi!”

Cao Dương Thành thốt ra hai chữ rét lạnh.

Ánh mắt sắc như dao cạo liếc nhìn Hoàng Ngân: “Sau này đừng tới đây nữa! Đưa nó đi đi luôn đi!”

Người anh chỉ là Dương Dương!

Hoàng Ngân hít sâu một hơi, cố gắng dằn xuốn cơn giận đang cuộn trào, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Cao Dương Thành: “Cao Dương Thành, anh có biết anh đang làm gì không?”

“Cút!”

Cao Dương Thành chỉ đáp lại cô một chữ.

Dứt lời, Cao Dương Thành quay người đi lên lầu.

Hai tay buông thõng của Hoàng Ngân bất giác run lên.

Cô ngẩng đầu nhìn bóng lưng đang dần cách xa cô, cuối cùng cô không chịu nổi nữa hét lên: “Cao Dương Thành, tôi sắp kết hôn rồi!!”

Quả nhiên không ngoài dự đoán, bóng lưng phía trước khựng lại, dừng bước không đi nữa.

Đôi mắt Hoàng Ngân sưng đỏ: “Dương Dương đã gọi điện cầu xin tôi bữa cơm hôm nay. Con nói muốn tôi và bố nó ăn một bữa cơm ấm áp, có thể anh không để ý tới cảm xúc của đứa trẻ, nhưng Dương Dương rất yêu bố nó, bữa cơm này... con đã chờ đợi rất lâu...”

Thế nhưng anh lại vứt tất cả vào sọt rác!

Hai tay buông thõng của Cao Dương Thành bất giác run lên.

“Nói xong chưa?”

Giọng nói đầy lạnh lùng của anh lại một lần nữa phá vỡ bầu không khí.

Hoàng Ngân cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Cô không nói gì nữa.

Cao Dương Thành đút tay vào túi quần đi thẳng lên lầu, không hề ngoái đầu lại.

Chỉ để lại Hoàng Ngân và Dương Dương sững sờ nhìn bóng lưng quạnh quẽ của anh dần biến mất.

Sau khi ra khỏi nhà của Cao Dương Thành, Hoàng Ngân và Dương Dương đều như người mất hồn.

Cuối cùng, hai mẹ con quyết định giải quyết cái bụng đói ở KFC.

“Con xin lỗi, con không nên gọi mẹ tới...”

Dương Dương mở miệng xin lỗi trước.

Hoàng Ngân xoa đầu cậu bé, mỉm cười nói: “Con thất vọng lắm phải không?”

“Cũng không đến nỗi.”

Dương Dương lắc đầu, cậu bé cắn một miếng hamburger rồi ngẩng đầu lên: “Mẹ ơi, bố con bị làm sao thế nhỉ?”

Hoàng Ngân lắc đầu không một chút manh mối.

Cô uống một hớp nước ngọt rồi mở miệng than thở: “Mẹ cũng không biết anh ta đang nghĩ gì nữa, chẳng lẽ anh ta bị bệnh thật rồi?”

“Vì bố bị bệnh nên không cần mẹ và Dương Dương nữa sao? Bố sợ chúng ta lo lắng à?” Dương Dương nói tới đây bỗng siết chặt tay Hoàng Ngân: “Mẹ ơi, có khi nào bố mắc bệnh nan y? Bố không muốn chúng ta buồn nên mới đuổi chúng ta đi không?”

Nghe hết lời của con trai, sắc mặt Hoàng Ngân trắng bệch không còn một giọt máu.

“Con yêu, không được nghĩ lung tung, bố con là bác sĩ, cho dù bị bệnh thật, anh ta cũng sẽ không sao đâu.”

Tất nhiên Hoàng Ngân nói như thế chỉ để an ủi Dương Dương.

Cô hiểu hơn ai hết, cho dù là bác sĩ thì cũng không phải thần y chữa bách bệnh, nếu anh bị bệnh thật thì...

Vừa nghĩ như thế, lòng cô bắt đầu hoảng loạn.

“Để mẹ hỏi chú Vũ của con.”

Hoàng Ngân vừa nói vừa lấy điện thoại gọi cho Vũ Phong.

Nhưng suy nghĩ của Hoàng Ngân lại xoay chuyển, đến dì Trần còn không muốn nói cho cô biết thì cái tên Vũ Phong cùng một ruột với Cao Dương Thành cũng khó mà nói cho cô biết.

Vì thế Hoàng Ngân vội gọi điện cho Thùy Sam.

Thùy Sam không dám chậm trễ gật đầu lia lịa: “Chị Hoàng Ngân, chị cứ hỏi đi, nếu biết em sẽ nói cho chị đúng sự thật.”

“Cám ơn.”

Hoàng Ngân cám ơn trước, sau đó mới nói: “Cô có biết bệnh của Dương thành là thế nào không?”

“Nghĩa là sao chị?”

Thùy Sam khó hiểu hỏi: “Bác sĩ Cao bị bệnh sao? Có nặng không ạ?”

“Thì ra cô cũng không biết...”

Hoàng Ngân thở dài nói: “Thùy Sam, cô có thể giúp tôi hỏi Vũ Phong được không? Tôi thấy Vũ Phong chắc chắn sẽ biết giờ tôi đang lo lắng cho Cao Dương Thành tới mức nào, tôi cảm giác cơ thể Cao Dương Thành đã xảy ra chuyện gì đó.”

“Được, chị Hoàng Ngân, chị đợi em nhé, để em đi thăm dò thử xem sao, nhưng anh ấy nói hay không thì em không biết nhé.”

Thùy Sam đáp ứng, sau khi cúp máy, cô ấy đi tìm Vũ Phong thăm dò tình trạng cảu Cao Dương Thành.

Hoàng Ngân sốt ruột chờ đợi tin tức từ đầu dây bên kia.

Thoáng cái đã có điện thoại tới, người gọi tới là Dương Thùy Sam.

“Sao rồi?” Hoàng Ngân lo lắng hỏi.

“Vũ Phong nói bác sĩ Cao rất khỏe, không có vấn đề gì!”

Không phải chứ?

Hoàng Ngân nhíu mày.

“Vũ Phong nói một tháng trước cả công ty mới tổ chức khám sức khỏe định kỳ, bác sĩ Cao không có bất cứ điểm lạ nào về sức khỏe.”

Thấy Hoàng Ngân không nói lời nào, Thùy Sam nói: “Chị Hoàng Ngân, anh Vũ Phong sẽ không lừa em chứ?”

Hoàng Ngân cười nói: “Cô yên tâm, anh ta đã nói là sẽ nói sự thật, anh ta có thể lừa tôi nhưng sẽ không lừa cô!”

Hoàng Ngân cũng nhìn ra điểm này nên mới để Thùy Sam đi thăm dò Vũ Phong.

“Được rồi...” Hoàng Ngân thở dài một hơi rồi mỉm cười: “Tôi cũng không mong có kết quả xấu gì, chỉ cần anh ấy khỏe là được rồi.”

Như thế thì cô mới yên tâm đi kết hôn...

Nhưng nếu không phải bị bệnh thì rốt cuộc anh ấy làm sao thế?

Căn phòng của Cao Dương Thành hiện vô cùng ngổn ngang và lộn xộn.

Dì Trần đang dọn dẹp giúp anh.

Còn Cao Dương Thành đang ngồi trên sô pha, tay không ngừng vuốt ve điếu thuốc dưới ánh trăng trắng sữa.

Lúc này anh rất muốn hút thuốc.

Lúc lên cơn mà không thể thỏa mãn, cơn nghiện của anh lại nặng hơn, anh muốn mượn thuốc lá để dằn xuống sự khó chịu khi lên cơn nghiện, vì thế nhiều năm qua, cơn nghiện của anh ngày càng nặng.

Nhưng hôm đó, Cao Dương Thành đã hứa với Hoàng Ngân không hút thuốc nữa, vì thế cho dù khó chịu thế nào, anh cũng phải chịu đựng.

Nếu ngay cả đau đớn này cũng không chịu được thì Cao Dương Thành đâu còn là đàn ông gì nữa

“Cậu ơi, tôi thật sự không hiểu...”

Dì Trần vừa dọn phòng vừa than thở: “Nếu cậu thích cô Đỗ thì tại sao không nhân lúc cô ấy còn chưa kết hôn để cướp cô ấy về bên mình?”

Cao Dương Thành cười giễu: “Dì thấy tôi như thế này có thể cướp cô ấy về sao?”

Đôi mắt anh tối lại, hiện lên ánh sáng khó hiểu:”Làm gì có cô gái nào chịu ở bên một con nghiện? Làm gì có đứa con nào có thể tự hào khi bố nó là một con nghiện?”

Tuy Cao Dương Thành nói rất thản nhiên nhưng ai cũng có thể cảm nhận được nỗi mất mát cô đơn trong giọng nói của anh.

Dì Trần đau xót đáp: “Cậu à, cậu đừng tự trách mình như thế, cũng đâu phải cậu muốn hút ma túy để thành con nghiện đâu, hơn nữa giờ cậu đã nghĩ tất cả biện pháp để cai rồi!”

Nghĩ đến chuyện này, dì Trần vô cùng đau lòng.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bà ấy còn không thể tin nổi trên đời lại có người mẹ ác độc như thế.

Tuy cậu chủ hận mẹ mình, nhưng dù có thù hận bao nhiêu cũng không thể lấn át tình yêu thương cậu chủ dành cho mẹ.

Cao Dương Thành là một người con hiếu thảo, anh lo lắng Ôn Thuần Như sẽ tự trách vì sai lầm này nên luôn giấu diếm chuyện nghiện ma túy.

“Cai?”

Chỉ một chữ đơn giản nhưng muốn làm được đâu dễ dàng như thế!!

Bốn năm rồi, anh cai nghiện đã bốn năm rồi!

Lần nào lên cơn nghiện anh cũng dùng dao cắt cổ tay của chính mình để được tỉnh táo, lấy đau đớn để dằn xuống cơn nghiện mới không bị mất kiểm soát.

Cao Dương Thành đã bị giày vò thê thảm vì cơn nghiện trong bốn năm qua!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.