Cao Dương Thành nhíu mày nhìn tác phẩm trên bánh kem, đúng là xấu quá đi mất!
Vẻ ghét bỏ và khinh thường không hề che giấu trên khuôn mặt anh khiến Hoàng Ngân cảm thấy lòng mình tổn thương!
Cô buồn bực để túi bắt kem trong tay xuống rồi nói: “Không chơi nữa.”
Cao Dương Thành càng nhíu chặt mày hơn, anh cất trứng gà vào túi, sau đó bước tới kéo Hoàng Ngân tới trước mặt, nhét vào tay cô túi bắt kem rồi trầm giọng nói: “Muốn làm tốt một chuyện thì đầu tiên phải có lòng kiên nhẫn.”
Giọng nói của anh như âm trầm thấp của đàn violong, vừa hùng hồn vừa dễ nghe, lại rung động lòng người.
Hơi thở của anh như có như không phả bên vành tai khiến Hoàng Ngân hoảng hốt...
Đột nhiên tay phải cô bị một bàn tay lớn ấm áp bao phủ.
Trái tim Hoàng Ngân như đập trật một nhịp...
Bàn tay nhỏ của cô theo sự dẫn dắt của bàn tay lớn bắt đầu vẽ ra từng bông hoa rực rỡ trên bánh kem.
Những bông hoa này xinh đẹp và nở rực rỡ hơn cái cô làm ban nãy nhiều.
Hoàng Ngân như bị Cao Dương Thành ôm lấy từ đằng sau, cô có thể cảm nhận rõ ràng nguồn nhiệt nóng bỏng trong lòng anh, cũng như từng cơ thịt săn chắc của cơ thể cao lớn ấy.
Và cả hương vị đặc biệt quen thuộc đã từng sâu trong trí nhớ.
Đó là hương vị hóc môn nam tính của riêng anh.
Nó cứ quanh quẩn bên mũi khiến đầu óc cô trở nên trống rỗng, mọi suy nghĩ như dừng lại, trái tim đập loạn nhịp, gò má nóng bừng, ánh mắt bỗng ngẩn ngơ....
Giọng nói giàu sức hút của anh vẫn văng vẳng bên tai cô.
Hoàng Ngân hoàn toàn không nghe thấy Cao Dương Thành đang nói gì, chỉ thấy trầm mê trong giọng nói của anh.
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông sau lưng mình.
Đôi mắt ướt át khẽ chớp, đập vào mắt cô là cái cằm góc cạnh của Cao Dương Thành, trên cằm lún phún râu mới mọc.
Cô ngắm nhìn Cao Dương Thành ở khoảng cách rất gần, anh vẫn hệt như trong trí nhớ của cô, quyến rũ, gợi cảm...
Và cả sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành mà không người phụ nữ nào có thể chống cự.
Sự mê đắm của Hoàng Ngân đã khiến Cao Dương Thành chú ý.
Cảm nhận thấy ánh mắt của cô, anh cúi đầu...
Ánh mắt nóng bỏng si mê của cô chạm phải một đôi mắt hơi tối, dường như có ánh sáng đang lập lòe trong đôi mắt anh.
Hai người nhìn nhau, dường như có dòng điện chạy qua giữa hai trái tim kề sát.
Ánh mắt họ ngày càng nóng lên, hơi thở nặng nề hơn.
Cao Dương Thành khẽ liếc nhìn đôi môi đỏ mọng hơi mở của Hoàng Ngân, tầm mắt anh như bị nó hút chặt, người nóng lên.
Khuôn mặt điển trai dần dần áp sát Hoàng Ngân.
Hơi thở nóng bỏng của hai người xen lẫn vào nhau....
Hai đôi môi càng gần, không khí mập mở trong bếp lại càng điên cuồng tăng lên theo cấp số nhân.
Hoàng Ngân khẽ nhắm mắt lại...
Lông mi cong vút của cô tựa như cái quạt mỏng, vì hồi hộp mà không ngừng phe phẩy.
Hoàng Ngân có thể cảm nhận rất rõ ràng, bàn tay đang nắm lấy tay mình càng ngày càng siết chặt, mu bàn tay cô đã có một lớp mồ hôi mỏng
Túi bắt kem cũng đã ướt mồ hôi.
“Hoàng Ngân, khi nào ăn cơm được thế? Con đói....”
Khoảnh khắc hai đôi môi sắp chạm vào nhau, một giọng nói non nớt vang lên truyền vào bếp.
Lời còn chưa dứt đã thắng két lại.
“A, con không nhìn thấy gì hết, hai người cứ tiếp tục...”
Dương Dương nói xong, nhân lúc Hoàng Ngân và Cao Dương Thành còn chưa kịp phản ứng đã chạy như bay khỏi phòng
Cậu bé thầm mắng chính mình không biết bao nhiêu lần, hối lúc nào không hối, lại cắt ngang đúng ngay thời khắc quan trọng ấy.
Đúng là phá đám mà!
Dương Dương vừa đi, Hoàng Ngân đã bừng tỉnh lại, cô xấu hổ vội giãy khỏi lòng Cao Dương Thành, gò má đỏ bừng, trái tim vẫn đang hoảng hốt.
Miệng khẽ nhấp một cái, tựa như vừa rồi đã bị Cao Dương Thành hôn thật.
Trái ngược với sự xấu hổ của Hoàng Ngân, Cao Dương Thành vẫn rất thản nhiên.
Anh hơi cau mày nhìn cái bánh sắp sửa hoàn thành, miệng nói: “Bông hoa cuối cùng cô tự làm đi!”
Dứt lời, Cao Dương Thành liền sải bước rời khỏi phòng bếp.
Trước khi đi, anh để lại quả trứng gà trên bàn bếp.
Hoàng Ngân ngẩng đầu nhìn bóng lưng Cao Dương Thành...
Cô hơi kinh ngạc, vui mừng, nhưng sau đó là cảm giác đắng chát.
Trên quả trứng vẽ một khuôn mặt kiểu chibi sinh động và đơn giản.
Nhưng chỉ cần liếc nhìn, Hoàng Ngân đã nhận ra đó là cô.
Hình vẽ nhỏ trên quả trứng hoàn toàn nắm bắt chính xác các đặc điểm khuôn mặt Hoàng Ngân.
Phải khắc sâu hình ảnh cô thế nào mới có thể nhớ được tất cả đặc điểm trên khuôn mặt cô.
Hoàng Ngân cầm trái trứng lên, khẽ hôn nhẹ lên đó.
Coi như đây là món quà cuối cùng anh dành cho cô đi!
Coi như nụ hôn này là nghi thức tạm biệt cuối cùng giữa bọn họ...
Hoàng Ngân cảm thấy may mắn, may mà bờ môi ấy không chạm vào môi cô
Vì nếu thế thật cô sẽ tự trách bản thân và hổ thẹn lắm!
Hoàng Ngân lúc này đã là người có thân phận.
Cô là vị hôn thê của Louis!
Hoàng Ngân bưng đồ ăn và bánh kem lên bàn: “Dì Trần, ăn cơm thôi! Dương Dương! Dương Dương!”
“Con ra đây!”
Sau màn hôn ấy, Dương Dương sợ hãi chạy thẳng lên sân thượng trốn, Hoàng Ngân gọi mấy lần cậu bé mới nghe thấy.
Dì Trần vào bếp phụ bưng đồ ăn ra, Hoàng Ngân không thấy Cao Dương Thành đâu bèn hỏi dì Trần: “Dì Trần ơi, cậu Cao đâu rồi nhỉ?”
“Hình như cậu ấy lên lầu tắm rửa rồi, chắc cậu ấy không chịu nổi mùi đồ ăn ám trên người! Cô ơi, nhờ cô giúp tôi lên gọi cậu với! Chân tôi nay bị phong thấp, không leo nổi nữa!”
“Vâng, dì cứ ăn cơm trước, để cháu lên gọi cậu Cao!”
Hoàng Ngân bưng nốt dĩa đồ ăn rồi lên lầu tìm Cao Dương Thành.
Trên lầu có rất nhiều phòng, Hoàng Ngân cũng không biết phòng anh ở đâu, chỉ có thể tìm từng phòng một.
“Cao Dương Thành?” Cô gọi dò thử.
Trước khi mở cửa, cô đều lịch sự gõ cửa từng phòng.
“Cao Dương Thành?”
Nhưng mãi mà không có ai đáp lại cô.
Đến căn phòng cuối cùng, cô gọi: “Cao Dương Thành, anh có ở bên trong không? Đến giờ ăn cơm rồi!”
“Đừng vào...”
Tuy giọng nói hơi khàn nhưng cuối cùng cũng đã đáp lời cô rồi.
Thì ra đây là phòng của anh!
Nhưng không biết tại sao, Hoàng Ngân cảm thấy giọng của Cao Dương Thành có gì đó khác lạ.
Hoàng Ngân hơi cau mày, gõ cửa lo lắng hỏi: “Có phải anh không khỏe không?”
“Không...”
Nhưng giọng nói anh dường như hơi run rẩy.
Trái tim Hoàng Ngân bất giác thắt lạ, cô đứng ngoài cửa ngẫm nghĩ vài giây rồi cuối cùng cũng đẩy cửa bước vào.
“Cao Dương Thành, anh không khỏe hay...”
Chữ “sao” còn chưa thốt ra khỏi miệng, Hoàng Ngân đã bị sững người trước cảnh tượng trong phòng.
Cao Dương Thành cúi đầu ngồi co ro trên thảm cuối giường, miệng thở hổn hển, trên trán không ngừng đổ mồ hôi...
Sắc mặt anh trắng bệch đến đáng sợ.
Tay đặt trên đầu gối run lẩy bẩy.
“Anh sao thế? Có phải bị bệnh rồi không?” Hoàng Ngân hoảng hốt hỏi.
Cô định chạy tới chỗ anh thì bị Cao Dương Thành quát to: “Cút đi!”
Bước chân Hoàng Ngân khựng lại, cơ thể cứng đờ.
Hoàng Ngân dừng lại vài giây rồi nhấc chân đi tới bên cạnh Cao Dương Thành.
“Con mệ nó tôi bảo cô cút!! Nghe không hiểu tiếng người à?”
Hoàng Ngân cãi lời khiến Cao Dương Thành nổi trận lôi đình.
Anh quay đầu trừng mắt nhìn Hoàng Ngân.
Đôi mắt sâu thăm thẳm đó đỏ ké lên khiến người ta sợ hãi, nó không còn vẻ bình tĩnh thản nhiên như ngày thường, lúc này nó toát lên sự nguy hiểm đáng sợ mà Hoàng Ngân chưa bao giờ thấy.
Nhìn vào đôi mắt của Cao Dương Thành, Hoàng Ngân không khỏi lùi lại đằng sau vài bước vì sợ hãi.
“Dương... Dương Thành, anh...”
Chuyện gì xảy ra thế này?
Cô bừng tỉnh liền vội vã đi về phía anh, Cao Dương Thành tiện tay lấy gạt tàn thuốc bằng thủy tinh đập về phía Hoàng Ngân: “Đừng tới đây!”
Tiếng quát thô lỗ của anh khàn đặc khiến người thương xót, mắt đỏ vằn vện tia máu.
Choang một tiếng, gạt tàn thuốc đập ngay bên cạnh chân Hoàng Ngân, vỡ thành từng mảnh thủy tinh nhỏ văng ra khắp nơi, Hoàng Ngân sợ hãi bịt tai hét lên: “Anh làm gì thế!!”
“Cút!!”
Cao Dương Thành như một bạo chúa điên cuồng hét lên với cô.
“Rốt cuộc anh bị sao vậy? Chẳng lẽ để tôi xem một chút cũng không được sao?”
Hoàng Ngân sốt ruột đến ửng đỏ mắt, nhưng đứng trước sự tàn bạo của anh, cô không dám đến quá gần.
Dưới lầu, vừa nghe thấy tiếng đồ đạc bị đập vỡ, sắc mặt dì Trần liền thay đổi.
“Cậu chủ nhỏ, cậu cứ ăn trước đi, để tôi lên xem xem thế nào.”
Bà ấy đã đoán được trên lầu xảy ra chuyện gì rồi.
Dương Dương hoảng sợ muốn đi theo dì Trần: “Bố mẹ cháu đang cãi nhau sao ạ?”
“Không, chắc không phải đâu.”
Dì Trần vội ngăn bé lại: “Nghe lời nào, cậu cứ ngoan ngoãn ở dưới lầu ăn cơm, dì Trần lên xem tình hình thế nào đã.”
“Được rồi.”
Cậu bé vẫn còn hoảng hốt vì màn xuất hiện không đúng lúc ban nãy, bây giờ cũng không dám lỗ mãng lao lên nữa.
Nhưng cậu bé vẫn rất lo lắng, chỉ có thể đứng dưới cấu thang ngẩng đầu nhìn bóng lưng dì Trần đang vội vã lên lầu.
Quả nhiên...
Dì Trần vừa lên lầu đã thấy Cao Dương Thành đang cáu kỉnh đuổi người.
Xung quanh Hoàng Ngân đều là mảnh thủy tinh vỡ nát, chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ đạp phải mảnh thủy tinh, dì Trần vội vàng đi tới kéo Hoàng Ngân: “Cô ra trước đi! Nào! Mau lên....”
“Tôi không ra...”
Hoàng Ngân vùng ra khỏi dì Trần, sau đó bước nhanh về phía Cao Dương Thành: “Tôi muốn biết anh ấy xảy ra chuyện gì? Anh ấy bị bệnh phải không? Cao Dương Thành, anh...”
“Đỗ Hoàng Ngân, tôi bảo cô cút, cô không nghe thấy à?”
Hoàng Ngân còn chưa dứt lời thì Cao Dương Thành đang ngồi trên mặt đất bỗng đứng dậy.
Cả người Cao Dương Thành đẫm mồ hôi, thậm chí chiếc áo sơ mi trắng cũng bị mồ hôi làm ướt đẫm.
Đôi mắt của anh đỏ ké khiến người khiếp sợ, nhưng ánh mắt lại thẫn thờ như người mất hồn.
Chỉ hai ba bước Cao Dương Thành đã bước tới bên Hoàng Ngân, anh nắm lấy cổ tay yếu ớt của Hoàng Ngân, ném cô ra ngoài.
Hoàng Ngân biết anh bị bệnh,
Cũng biết anh chắc chắn không muốn người khác biết chuyện này.
Nhưng càng như thế cô càng lo lắng hơn.
“Cao Dương Thành, anh đừng như thế, có chuyện gì đi nữa thì anh cũng nên mở lòng nói với tôi, anh giấu diếm cũng chỉ làm tôi lo lắng cho anh hơn thôi...”
Hoàng Ngân chậm rãi mở tay anh ra.
Tay Cao Dương Thành như một gọng kìm sắt siết chặt cổ tay Hoàng Ngân, tay cô như muốn bị bẻ gãy, vô cùng đau đớn.
Hoàng Ngân nhíu chặt mày, làm bộ đáng thương: “Tôi đau lắm, anh buông tay tôi ra đi...”
Thế nhưng, rõ ràng Cao Dương Thành lúc này đã quên mất cái gọi là thương hương tiếc ngọc.
Anh ném Hoàng Ngân ra ngoài cửa như ném một thứ rác rưởi: “Cút!!”
Ngay sau đó, cửa bị đóng sầm lại trước mặt cô.
Trái tim Hoàng Ngân đau đớn như bị ai đó bóp nghẹt, cô thẫn thờ nhìn vào cánh cửa vừa đóng kín.
Đến lúc bừng tỉnh, Hoàng Ngân bắt đầu sốt ruột.
Cao Dương Thành đã khóa trái cửa rồi, cô không ngừng vặn tay nắm cửa, nhưng vẫn không mở ra được.
Hoàng Ngân lo lắng đập cửa: “Cao Dương Thành, rốt cuộc anh làm sao thế? Anh mở cửa ra đi!”
“Dì Trần, dì Trần... dì mở cửa cho cháu vào được không?”
Đáp lại lời Hoàng Ngân là tiếng thứ gì đó vỡ nát khiến lòng cô run lên, trái tim như co thắt lại.
“Cậu ơi, đừng như thế mà, đừng làm bản thân bị thương mà..”
Cô bỗng nghe thấy tiếng dì Trần không ngừng cầu xin Cao Dương Thành trong phòng.