Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 134: Người phụ nữ không có lương tâm




Hoàng Ngân cắn môi, gượng gạo nuốt miếng thịt bò bít tết trong miệng xuống.

Cô cũng không nếm được bò bít tết rốt cuộc có vị gì!

“Vâng.”

Cô gật đầu.

truyện up có bản quyền trên

Một lúc lâu sau mới giải thích: “Về phía mẹ em, em chắc chắn không thể nói sớm hơn cho bà được, bà ấy nhất định sẽ không cho phép! Phía mẹ anh… Càng không cần em nói thêm nữa phải không?”

Cô hút chút nước, nghiêng đầu nhìn anh: “Nếu để bà ấy biết, anh nghĩ chúng ta còn có thể ở bên nhau không?”

Cao Dương Thành híp mắt: “Thế nào? Cuối cùng cũng đồng ý nói thật với anh rồi hả?”

Anh vừa nói, vừa cắt miếng thịt, đưa tới miệng Hoàng Ngân, giọng nói hết sức điềm tĩnh: “Trên giấy đăng ký kết hôn có đóng dòng chữ “Tái hôn” hay không?”

Hoàng Ngân ngẩn người, một lúc lâu sau cô lắc đầu: “Em không rõ, chưa từng tái hôn, đây là lần đầu.”

Cao Dương Thành nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Trước đây, em thật sự đã kết hôn với Đoàn Vũ Đạt?”

“Đúng vậy!”

Hoàng Ngân gật đầu, cố ý nhếch môi cười với anh: “Hôm nào mượn giấy chứng nhận ly hôn của em và anh ấy cho anh xem.”

“Đỗ Hoàng Ngân…”

Cao Dương Thành cắn chặt răng quát cô.

“Anh ghen rồi?”

Hoàng Ngân cười híp mắt nhìn anh: “Trêu anh đó, xem anh lần sau còn đưa em đến chỗ kiểu này tìm kiếm sự kích thích hay không!”

Cao Dương Thành vỗ đầu cô, thở dài: “Em đừng nghĩ anh cầm thú như thế, chuyện kiểu như vừa rồi, đơn thuần là… Không kìm được lòng!”

Anh giải thích, sau đó cầm khăn khử độc trên bàn lau tay một cách tao nhã: “Được rồi, bây giờ nói rõ ràng cho anh nghe chuyện giữa em và Đoàn Vũ Đạt đi! Đừng hỏi có phải anh ghen hay không. Đúng! Là một người đàn ông, anh quả thực vô cùng để ý!”

Hoàng Ngân thích nhìn kiểu tức giận tao nhã này của anh.

Điều này khiến trong lòng cô thấy ấm áp!

Hoàng Ngân lại hút cốc nước ở bên cạnh, lúc này mới nói thật: “Thật ra lúc đó khi sinh Dương Dương, không có cách nào đăng kí hộ khẩu, cuối cùng chỉ có thể nghĩ ra kế tạm thời này.”

Hoàng Ngân thở dài: “Mặc dù cách này là Vũ Đạt khăng khăng đề ra, nhưng em biết, những gì em nợ anh ấy quả thật quá nhiều, trả thế nào cũng không hết.”

Cao Dương Thành nhìn thật sau vào mắt Hoàng Ngân, nhưng cuối cùng lại không nói gì, mà cắt một miếng bò bít tết đặt vào miệng cô.

“Anh ăn đi, tay của em có thể dùng lực rồi.”

Hoàng Ngân nói rồi bắt đầu tự mình làm.

Cao Dương Thành giơ tay giữ lấy cằm của Hoàng Ngân, sau đó đặt lên môi cô một nụ hôn: “Cho anh thời gian và cơ hội, anh sẽ bù đắp tất cả những bất công cho hai mẹ con em!”

Hoàng Ngân lấy một miếng bò bít tết đưa lên miệng của anh, cười khẽ: “Bác sĩ Cao, anh đã làm rất tốt rồi, cảm ơn anh!”

Đêm đó, nhân lúc Hoàng Ngân ngủ, Cao Dương Thành cầm một sợi dây nhỏ đến, nhẹ nhàng kết thành một vòng trên ngón tay áp út bên phải của cô, sau đó dùng bút đánh dấu một cách tinh tế tỉ mỉ. Sau khi đắp lại chăn cho Hoàng Ngân, anh mới xoay người ra khỏi phòng ngủ, đi vào phòng sách.

Hoàng Ngân tan làm trở về, Trần Lan không có ở nhà, trong nhà chỉ có mình cô.

Không nghi ngờ gì nữa, lúc này chính là thời cơ tốt để lấy sổ hộ khẩu.

Thật ra, Hoàng Ngân không biết mình lén chạy đi đăng ký kết hôn với Cao Dương Thành rốt cuộc là đúng hay sai. Nghĩ đến ánh mắt tổn thương đó của em gái, cô lại có chút do dự.

Nhưng cuối cùng, rốt cuộc cô vẫn cắn răng, lấy quyển sổ hộ khẩu trong tủ ở đầu giường của mẹ.

Cô ngồi trên giường, tiện tay lật ra một chút, khi lật đến trang của mình, cô kinh ngạc.

Trong sổ hộ khẩu làm gì còn trang giấy của cô nữa? Hoàng Ngân lật từ đầu đến cuối nhưng đều không tìm thấy.

Cô ngây người, tại sao?

Hoàng Ngân không nghĩ nhiều, lại tìm kiếm một hồi trong tủ hết lần này đến lần khác, cuối cùng, vẫn là trống không.

“Tìm cái gì?”

Đột nhiên cô nghe thấy giọng nói của mẹ vang lên ở cửa phòng.

Hoàng Ngân giật mình, vội vã quay đầu: “Mẹ…”

Vẻ mặt của cô có chút bối rối.

“Tìm cái gì thế?”

Trần Lan bước vào, nhìn ngăn kéo của mình một chút, bà khẽ cau mày: “Lật tung hết cả lên rồi.”

Hoàng Ngân lúng túng vén sợi tóc trước trán, có chút chột dạ: “Mẹ, vừa rồi con đang tìm sổ hộ khẩu! Mẹ có nhìn thấy trang của con không?”

“Tìm sổ hộ khẩu làm gì?” Trần Lan không trả lời mà hỏi ngược lại.

Hoàng Ngân nhất thời có chút không biết nên làm thế nào, chỉ có thể đánh liều, nói dối: “Mẹ, công ty cần dùng.”

“Cần sổ hộ khẩu?” Trần Lan hoài nghi nhìn con gái.

“Vâng.” Hoàng Ngân gật đầu: “Cái đó… Nói là phải đi Hồng Kông gặp khách hàng, cần làm visa.”

“Không phải con đã làm visa lâu rồi sao?”

Giọng nói lạnh lùng của Trần Lan phá vỡ lời nói dối của con gái, cuối cùng, bà ngước mắt nhìn Hoàng Ngân, vẻ mặt lạnh băng: “Sao thế? Thật sự vì tên đàn ông đó mà ngay cả em gái mình cũng không cần nữa, đúng không?”

Sắc mặt Hoàng Ngân trắng nhợt.

“Định lén lút kết hôn?”

Trần Lan lại hỏi, giọng vẫn không chút thay đổi.

Trong lòng Hoàng Ngân đau nhói, tay cầm sổ hộ khẩu có chút run rẩy: “Mẹ…”

Giọng cô có chút khàn khàn, một màn sương mù mỏng phủ đầy trên mắt: “Đồng ý để con và anh ấy ở bên nhau, thật sự khó khăn như vậy sao?”

“Nếu như hai đứa kết hôn thật thì em gái con sẽ phát điên!”

Nghe xong lời này, Hoàng Ngân cười, nụ cười đó thê lương đến mức khiến người ta đau lòng.

Nước mắt cô rơi lã chã: “Mẹ, mẹ biết rõ Thanh Nga đã bị sự căm hận và ý muốn trả thù che mờ đôi mắt. Em ấy ngăn cản hai chúng con ở bên nhau thì thế nào? Em ấy sẽ có thể ở bên cạnh Cao Dương Thành sao? Như vậy em ấy cũng không có được hạnh phúc đâu! Tại sao nhất định phải bắt con hy sinh tình yêu của mình để tác thành cho khoái cảm trả thù của em ấy chứ? Đúng! Em ấy là bởi vì chúng con nên mới mất hai chân, nhưng, em ấy cũng không có tư cách chặt đứt hạnh phúc của chúng con! Đây không phải là trao đổi đồ đồng giá!”

“Bốp…”

Trần Lan không chút do dự tát lên mặt Hoàng Ngân. Trong đáy mắt tang thương của bà là một màu đỏ hồng: “Đồ phụ nữ không có lương tâm này!”

Hoàng Ngân lập tức ngẩn người ở đó, đầu óc trống rỗng, chỉ có những tiếng ong ong vang khắp bên tai, thật khó chịu!

Lúc Hoàng Ngân đi ra khỏi nhà đã hơn mười giờ đêm.

Mẹ đã ngủ từ lâu, giờ cô mới dám ra khỏi cửa.

Bước vào căn nhà của Cao Dương Thành cô liền nhìn thấy Dương Dương nằm bò bên ghế dài ở phòng khách chơi trò chơi trí tuệ, bác Trần vẫn đang ở bên cạnh.

Hoàng Ngân hơi ngạc nhiên, giờ này mà bác Trần vẫn còn ở đây.

“Bác Trần, sao bác vẫn chưa về vậy?”

Hoàng Ngân thay giày bước vào.

“Hoàng Ngân!”

Cậu bé vừa nhìn thấy mẹ thì vô cùng vui vẻ, vội vàng đứng dậy chạy về phía cô. Hoàng Ngân khom người ôm cậu vào trong lòng.

“Cô Đỗ.”

Bác Trần vội vàng chào hỏi Hoàng Ngân một cách lễ phép.

“Bố của bé đâu?”

Hoàng Ngân liếc nhìn xung quanh một vòng cũng không thấy bóng dáng của bác sĩ Cao.

“Bác sĩ Cao vẫn đang làm việc trong phòng sách đó! Cậu ấy bảo tôi đợi cậu chủ ngủ rồi hãy về.”

Hoàng Ngân gật đầu, hỏi cậu bé: “Bố con dạo này rất bận hả?”

“Bận! Tối qua còn ở trong phòng sách thức thâu đêm nữa! Hai ngày nay đều là bác Trần ở cạnh cho Dương Dương ngủ.”

Đỗ Dương Dương khai thật.

“Bận thế à.”

Hoàng Ngân cười với bác Trần: “Bác Trần, hai ngày nay vất vả cho bác rồi, bác về sớm đi, để tôi dỗ bé ngủ là được.”

“Vâng, vâng. Vậy cám ơn cô Đỗ.”

“Không cần cảm ơn, bác mau về đi, muộn rồi.”

Bác Trần đi rồi, Hoàng Ngân đặt con xuống: “Con chơi ở đây một lúc trước đã, mẹ đi xem bố con.”

Hoàng Ngân nói rồi nhẹ nhàng đi về phía phòng sách.

“Cốc cốc cốc…”

Cô lịch sự gõ cửa ba cái, đợi một lúc lâu cũng không có ai trả lời.

Hoàng Ngân nghĩ một lát, cuối cùng dứt khoát chủ động xoay tay nắm cửa, đi vào.

Vào trong phòng sách, cô trông thấy Cao Dương Thành đang ngồi trước màn hình máy tính, chuyên tâm làm việc.

Có lẽ là bởi vì quá tập trung, đến mức khi Hoàng Ngân bước gần đến, chỉ cách bàn làm việc của anh có nửa mét, anh mới bừng tỉnh.

“Bụp…” một tiếng, anh gần đóng thẳng máy tính trước mặt lại theo bản năng.

Anh ngẩng đầu nhìn Hoàng Ngân, đáy mắt có chút tia sáng lướt qua: “Sao em lại đến? Không phải bảo là hai ngày tới đều không qua sao?”

Hoàng Ngân thu tất cả những động tác vừa rồi của anh vào trong đáy mắt, chớp mắt nghi ngờ, trong lòng có chút tổn thương.

Rất rõ ràng, người đàn ông này có chuyện gì đó giấu mình.

“Gần đây anh rất bận à? Vừa nãy em nghe Dương Dương nói tối qua anh cũng không ngủ.”

Hoàng Ngân đau lòng nhìn anh.

Gương mặt tuấn tú điềm tĩnh của anh in dưới ánh đèn vàng nhạt, hố mắt đen nhánh có tia máu mờ mờ, ngay cả râu ở cằm cũng lún phún.

Có thể thấy anh rất mệt mỏi, nhưng cho dù như vậy cũng không làm giảm đi độ đẹp trai một chút nào.

Hoàng Ngân nhìn cốc cà phê đã cạn bên tay anh, cau mày: “Anh không phải là bác sĩ sao? Là bác sĩ cần phải biết uống cà phê để nâng cao tinh thần là việc làm có hại cho cơ thể.”

“Ừ…”

Cao Dương Thành giơ tay kéo Hoàng Ngân ôm vào lòng, để cô ngồi yên trên đùi mình: “Thỉnh thoảng uống một hai cốc, không vấn đề gì.”

“Anh đang bận gì thế?” Hoàng Ngân quay đầu nhìn anh.

Cao Dương Thành nắm tay cô, đặt lên môi mình cắn cắn, nhưng không trả lời mà quay sang hỏi cô: “Định bao giờ về thành phố S kết hôn với anh?”

Ánh mắt Hoàng Ngân lóe qua một tia sáng: “Không phải vẫn còn sớm hả? Hôm nay mới là thứ hai mà, anh cũng không rảnh, phải không?”

“Ừ.”

Cao Dương Thành gật đầu: “Mấy ngày nay quả thực anh rất bận.”

“Bận gì?” Hoàng Ngân lại kéo vấn đề trở lại.

“Trong viện có một vài chuyện lộn xộn.”

Anh nói rồi vỗ lên vòng eo của Hoàng Ngân: “Đi, rót giúp anh cốc cà phê.”

“Uống ít thôi.”

Mặc dù nói như vậy, nhưng Hoàng Ngân vẫn ngoan ngoãn đứng dậy đi pha cà phê cho anh, chỉ nghe thấy Cao Dương Thành ở phía sau hỏi: “Tối nay em ngủ ở đây chứ?”

“Không đâu.”

Hoàng Ngân lắc đầu: “Em dỗ Dương Dương ngủ rồi sẽ đi. Hôm nay anh không được thức đêm, đi ngủ sớm đi, nếu không em sẽ giận thật đó.”

Cao Dương Thành bật cười: “Được, anh nghe lời em.”

Hoàng Ngân ra khỏi phòng rót cà phê, anh mở máy tính ra, nhìn vào bản vẽ thiết kế chiếc nhẫn ở trước mặt, chân mày nhíu chặt.

Sau đó, anh tiếp tục vùi đầu chăm chỉ làm việc, sửa rồi lại đổi, đổi rồi lại đổi.

Từ lần đó, sau khi Cao Dương Thành nói mình cực kỳ bận, Hoàng Ngân gần như hiếm khi ăn cơm cùng anh.

Đúng vậy, anh quá bận, bận đến mức ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có!

Trước đây khi tan làm, anh đều sẽ chủ động gọi điện thoại cho cô, ít nhất sẽ hỏi cô rằng đi đâu ăn cơm, ăn gần bệnh viện hay ở nhà anh, hay nhà cô. Còn bây giờ, ba ngày trôi qua, cô cũng không nhận được bất kỳ cuộc điện thoại mời ăn cơm nào của anh nữa.

Hoàng Ngân có chút thất vọng, thật sự không hiểu, anh là vì công việc quá bận, hay là trái tim đã thật sự không đặt ở nơi cô nữa.

Tăng ca xong, từ công ty đi ra, đã là hơn mười một giờ đêm rồi. Cô cũng không vội đi đến trạm tàu điện ngầm. Với tâm trạng không mấy tốt này, cô lại muốn đi vòng vòng, dạo xung quanh một chút.

Nghĩ đến việc gần đây thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện, từng chuyện nối tiếp nhau khiến cô có chút không kịp thích ứng.

Đột nhiên trong phút chốc, ngay cả hạnh phúc cũng trở nên xa vời không thể nào với tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.