Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 133: Vị trí độc quyền




Đầu lưỡi ẩm ướt trượt dài từ trên má xuống dưới, bắt lấy lỗ tai nhạy cảm của Hoàng Ngân.

Cô không kiềm được khẽ rên rỉ: “Ưm…"

Tiếng rên khe khẽ của Hoàng Ngân là lời đáp tốt nhất đối với Cao Dương Thành.

Hoàng Ngân vô thức nắm chặt áo sơ mi của anh, cơ thể mềm mại co vào lòng anh, run rẩy hơi dữ dội.

"Dương Thành…"

Cô không kiềm được khẽ gọi tên anh, hờn dỗi nói: “Buồn, buồn quá…"

Cảm giác mềm mềm, tê tê ở lỗ tai xuyên qua thần kinh, nhanh chóng lan ra từng tấc trên cơ thể của cô.

Hoàng Ngân chỉ cảm thấy toàn thân đều là cảm giác tê dại rất khó chịu, dường như một chút hơi sức sau cùng cũng sắp bị anh rút cạn. Cô chỉ có thể nằm trong lòng anh yếu ớt nắm lấy cổ áo sơ mi, nhẹ nhàng bảo anh tha cho cô.

Cao Dương Thành thích Hoàng Ngân thế này, thích nhìn cô nằm dưới người mình càng ngày càng yếu ớt, vô lực…

Điều này khiến anh có cảm giác tự hào của một người đàn ông!

Nhìn đôi mắt mơ màng đỏ hoe của cô, anh cong khóe môi, nở nụ cười hài lòng, nắm chặt quai hàm của cô, hôn thật sâu, sau đó lại đè lên người cô.

Anh dùng một chút sức, đè Hoàng Ngân lên ghế, nằm xuống.

Hôn lấy quai hàm mịn màng của cô, nhưng lại không nỡ dễ dàng rời khỏi, ngón tay dài thon thả nhẹ nhàng nâng quai hàm cô lên, hôn một cách say mê, hết lần này đến lần khác, như một cơn mưa dày đặc, không ngừng rơi xuống, hôn một cách tinh tế mà tham lam.

Mãi cho đến khi hôn quai hàm cô lần thứ ba mươi hai, cuối cùng anh cũng nỡ di chuyển đôi môi đi, chuyển qua hỏm cổ trắng ngần của Hoàng Ngân mà hôn xuống.

"Ưm…”

Bàn tay Hoàng Ngân nắm lấy cổ áo của anh, siết chặt lại.

Cho đến khi đầu lưỡi nóng bừng của anh chạm vào cổ họng, trượt theo làn da mịn màng của cô kéo xuống dưới, Hoàng Ngân không kiềm được mà run lên, kích động rên lên thành tiếng.

Thật xấu hổ!!

Hai má cô nóng bừng.

Cô thở dốc một hơi, kéo lại chút lý trí sau cùng, đẩy người đàn ông trên người mình ra: “Dương Thành, đừng phá nữa, ở đây là nhà hàng."

Cao Dương Thành vẫn nằm nhoài trên người cô, không chịu ngồi dậy, bờ môi vẫn dán chặt vào cần cổ nhạy cảm của cô, khàn giọng nói: “Cả tầng trên cùng chỉ có hai chúng ta, không có lệnh của anh, bọn họ không thể lên đây! Kể cả chọn món, bọn họ dùng máy điều khiển điện tử cũng được! Vì vậy…"

Cao Dương Thành ngẩng đầu, nhìn cô chằm chằm, khóe môi nở một nụ cười tà ác: “Em kêu lớn thế nào cũng được!"

"…"

Mặt Hoàng Ngân lập tức nóng bừng, như màu ráng chiều trên bầu trời.

Cô trừng mắt nhìn anh, tức giận mắng: “Cầm thú!"

Cao Dương Thành không tức giận mà mỉm cười, hơn nữa anh còn cười rất sảng khoái, đôi mắt ma mị như ánh sao, tựa như đang tô điểm cho ánh nắng rọi xuống, vô cùng long lanh rực rỡ.

Ánh mắt lấp lánh đó khiến Hoàng Ngân vừa nhìn đã có chút ngẩn ngơ.

Lại nghe anh nói thì thầm bên tai: “Vừa nhìn thấy em là không hiểu sao cứ muốn biến thành dã thú! Làm sao đây? Đỗ Hoàng Ngân, em như một loại thuốc kích thích vậy."

"…"

Con người này, từ bao giờ mà lại biết nói những lời xấu xa như vậy?

Còn thuốc kích thích nữa! Có ai lại so sánh bạn gái mình như vậy không?

Hoàng Ngân hờn dỗi trừng mắt nhìn anh, khóe môi cong lên thể hiện hết tất cả suy nghĩ của mình.

Cao Dương Thành lại hôn nhẹ lên khóe môi Hoàng Ngân.

Hơi thở của anh, nóng bức mà gấp gáp, đi đến đâu cũng giống như một quả cầu lửa trượt qua, khiến cơ thể cô nóng bừng, có cảm giác tê liệt không còn sức lực, giống như bị trăm nghìn con kiến gặm nhấm, ngứa ngáy khó chịu, khiến hơi thở ngày càng hoảng loạn, sự nhấp nhô nơi vòng một cũng ngày càng kịch liệt…

Dường như từng chút từng chút tiếp xúc này, cơ bản không thể thỏa mãn được yêu cầu của kẻ dã thú là Cao Dương Thành, anh dứt khoát đưa tay kéo quần áo của Hoàng Ngân xuống.

"A…"

Hoàng Ngân xấu hổ kêu lên.

"Đẹp lắm!!"

Cao Dương Thành không kiềm được khen ngợi…

Trời…

Cảm xúc mềm mại ở đôi môi, giống như hôn lên một đám mây, cảm nhận sâu sắc sự lắng động của nó, tiếp theo, đôi môi đỏ ửng kiêu ngạo kia càng ngày càng cứng giữa bờ môi anh…

"A…"

Hai tay đang rũ xuống của Hoàng Ngân không kiềm được nắm chặt vào ghế sofa.

Mắt cô đỏ hoe, nhìn người đàn ông trên người mình, rụt rè bảo anh tha cho cô: “Dương Thành, đừng… Đừng như vậy…"

Cao Dương Thành thả lỏng ra, đầu lưỡi cứ quyến luyến không rời di chuyển trên người cô, giọng trầm khàn vỗ về: “Đừng căng thẳng, cứ giao hết cho anh…"

Hoàng Ngân nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương: “Ở đây là nhà hàng."

Cao Dương Thành cười xấu xa: “Làm chuyện này, phải thay đổi địa điểm và tâm trạng, nếu cứ làm trong phòng ngủ của mình thì sẽ rất nhàm chán!"

"…"

Hoàng Ngân im lặng.

Con người này hoàn toàn không biết phân biệt tình hình!

Trên xe? Trong phòng bệnh? Bây giờ đến nhà hàng anh cũng không định bỏ qua!!

"Anh thật sự là dã thú!!"

Hoàng Ngân dùng nắm tay đấm vào vai anh.

Cao Dương Thành cười khẽ.

"Đừng xấu hổ."

Anh vỗ về cảm xúc của Hoàng Ngân: “Trừ phi bọn họ không muốn làm nữa thì mới chạy lên đây. Còn nữa, đây là vị trí độc quyền, chỉ thuộc về hai chúng ta…"

Hoàng Ngân kinh ngạc, trừng mắt nhìn anh: “Chỉ thuộc về hai chúng ta?"

"Đúng vậy."

Trên trán Cao Dương Thành lấm tấm mồ hôi: “Không phải em nói thích biển hoa màu tím à? Anh đã cho người bày trí nơi này thành như vậy! Từ sáng đã muốn đưa em đến đây, nhưng chưa có cơ hội. Còn nữa, anh quên nói với em, nhà hàng này cũng được xem là một trong những sản nghiệp thuộc gia tộc nhà chúng ta…"

"…"

Thì ra là vậy!!

Chả trách lúc nãy khi vừa vào cửa đã cảm thấy thái độ của tất cả nhân viên đối với anh rất khác biệt.

Cao Dương Thành không đợi Hoàng Ngân phản bác, trực tiếp tham lam hôn lên.

Hoàng Ngân chỉ cảm thấy xấu hổ chết đi được!

Cao Dương Thành dường như rất hài lòng với Hoàng Ngân lúc này, khóe môi nở một nụ cười xấu xa.

Hoàng Ngân cảm nhận được ánh mắt anh đang nhìn mình chằm chằm, lập tức biết được cơ thể mình đã bị anh phát giác, cô lập tực xấu hổ không thể trốn tránh.

"Anh đừng nhìn nữa!!"

Hoàng Ngân kháng nghị: “Cao Dương Thành, anh đúng là một con dã thú lòng tham không đáy!! Tất của em cũng bị anh xé luôn rồi, anh muốn lát nữa em bị lạnh chết đúng không!"

Con người này, lần nào cũng phải thô bạo như vậy mới được sao?

Hoàng Ngân vừa nghĩ tới thì lập tức thu chân lại, nhưng lại bị Cao Dương Thành ấn xuống một cách bá đạo.

"Ưm…”

Nhận thức của Hoàng Ngân sớm đã mơ hồ.

Mơ màng, kích động, cơ bản không thể suy nghĩ nhiều được nữa!!

Cảm giác tê liệt này, cứ như muốn lấy mạng của Hoàng Ngân.

"Ưm…”

Hoàng Ngân không thể chịu được nữa, rên rỉ một tiếng.

Ở giây tiếp theo, hơi thở nặng nhọc của anh lập tức hùa theo…

"Ưm…”

Hoàng Ngân cảm thấy bản thân thật sự sắp chết rồi!!

Sắp chìm đắm trong cơn mơ màng, hơi thở đứt quãng.

Làn sương mờ nhuộm đầy trên đôi mắt, cô mơ màng mở to mắt nhìn vào biển hoa màu tím trước mặt…

Vải trắng tung bay trong gió, phủ lên người bọn họ…

Cứ như một giấc mộng!!

Hoàng Ngân cảm thấy bản thân như đang nằm mơ, một giấc mơ vô cùng tươi đẹp!!

"Ưm…"

Hoàng Ngân lại mất khống chế mà kêu lên thành tiếng.

Cô bật khóc.

Không biết là do quá kích động hay là do xấu hổ.

Tóm lại, cô khóc rất dữ dội, đến sau cùng, tất cả tiếng khóc của cô, đều bị Cao Dương Thành nuốt trọn vào nụ hôn thật sâu.

Anh lại hôn cô lần nữa…

Hoàng Ngân dùng tay đẩy anh ra: “Anh thật quá đáng, quá đáng lắm rồi!!"

Cảm giác dạt dào bất ngờ này, khiến toàn thân Hoàng Ngân gần như co rút lại.

Làn gió nhẹ thổi qua, mùi thơm của hoa oải hương phảng phất tràn ngập trong không khí, thấm vào lòng người, vô cùng thoải mái…

Cao Dương Thành lập tức bế cô lên, đi vòng qua một lối nhỏ, bước nhanh tới chiếc giường tròn xinh đẹp.

Hoàng Ngân ôm chặt cổ anh, vô cùng bất ngờ trừng mắt nhìn anh: “Cao Dương Thành, có phải anh cố ý bày chiếc giường kia ở đây không, chuyên để…"

Khóe môi Cao Dương Thành cong lên.

Hoàng Ngân khinh thường: “Anh đúng là khẩu vị mạnh."

Cao Dương Thành liếc cô một cái, thanh minh: “Đầu óc em suy nghĩ xấu xa rồi đấy, vậy mà trách anh khẩu vị mạnh! Chiếc giường này dùng để nằm nghỉ ngơi mà thôi, đương nhiên, bây giờ xem ra nó cũng có tác dụng rất bất ngờ!"

Anh vừa nói, vừa ném Hoàng Ngân lên chiếc giường tròn.

Cả thế giới, chỉ còn lại hai người họ.

Ánh mắt quyến luyến của Cao Dương Thành, nhìn chằm chằm nơi gương mặt ngại ngùng của Hoàng Ngân.

Hoàng Ngân có chút xấu hổ, vào giờ phút này, cô trông có vẻ hơi nhếch nhác.

"Anh đừng có nhìn nữa!!"

Hoàng Ngân tức giận trừng mắt nhìn anh.

Cao Dương Thành ôm lấy eo cô, để cô gần anh thêm chút nữa: “Anh nhìn vợ anh cũng không được à?"

Mặt Hoàng Ngân đỏ mặt: “Em còn chưa gả cho anh mà!"

"Nhưng lúc nãy em vừa cầu hôn anh rồi!"

Cao Dương Thành vừa nói, vừa lật người Hoàng Ngân trở lại, để cô nằm đối diện mặt mình, vòng qua ôm lấy đầu gối cô, để cô ngồi xổm lên.

"Anh không biết xấu hổ! Bây giờ em đang nghĩ xem có nên hối hận hay không!"

Hoàng Ngân cắn môi.

Cao Dương Thành cười khẽ: “Đã là mẹ của con anh rồi, em cảm thấy mình còn cơ hội quay lại không?"

Lời này của anh vừa nói ra, Hoàng Ngân chỉ cảm thấy mình bị vạch trần một cách trắng trợn…

Cô không biết anh giày vò mình trong bao lâu, cho đến sau cùng, anh mới chịu buông tha cho cô.

Bữa ăn này, thật sự ăn đến mức khiến Hoàng Ngân dở khóc dở cười.

Khi hai người lại ngồi xuống trước bàn ăn, bụng Hoàng Ngân đã đói cồn cào.

Bò bít tết để trước mặt, cô đã không còn chú ý đến hình tượng ngọc nữ nữa, cầm dao nĩa lên lập tức cắt xuống, nhưng lại phát hiện tay mình run dữ dội.

Kẻ đầu xỏ tội ác là Cao Dương Thành thì đang ngồi bên cạnh không nhịn được cười.

Hoàng Ngân xấu hổ ném dao nĩa trên tay xuống, dáng vẻ nghiêm chỉnh nhìn anh: “Cao Dương Thành, chúng ta có thể ngồi mặt đối mặt thảo luận được không, tư thế vào từ phía sau này, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tính năng sử dụng đôi tay của em!"

Cao Dương Thành cười híp mắt.

Anh cầm dao nĩa lên nho nhã cắt một miếng bít tết của mình đưa đến miệng Hoàng Ngân: “Nhưng mà, tư thế đó em kêu kịch liệt nhất, em dám nói em không thích nhất tư thế đó không?"

Mặt Hoàng Ngân đỏ ửng, trừng mắt nhìn anh: “Bác sĩ Cao, sau này có thể đừng dẫn em đến những chỗ thế này không, đừng nói là vì em cái gì cái gì… Được không hả?"

Cô thật sự nghiêm túc kháng nghị!!

Hoàng Ngân cắn thật mạnh miếng bít tết trong miệng, rõ ràng đang xem nó là bác sĩ Cao mà nhai.

"Vợ này, việc khẩn cấp trước mắt là anh cảm thấy chúng ta nên bàn bạc về chuyện kết hôn."

Cao Dương Thành chuyển đề tài, hơi nhíu mày nhìn cô: “Có thể nói cho anh nghe về suy nghĩ của em trước không?"

Kết hôn…

Thật ra Cao Dương Thành cũng từng nghĩ đến!

Nhưng mà, sau khi thấy tình hình phức tạp của gia đình cô, anh không còn dám nhắc đến yêu cầu gì làm khó cô, nhưng hiện tại cô lại chủ động đề ra yêu cầu thì mọi chuyện đã khác!

Nếu anh để cô đi, thì anh đúng là một kẻ ngốc!

"Em nghĩ thế nào?"

Anh lại cắt một miếng bít tết đưa đến miệng Hoàng Ngân, nghiêm túc hỏi.

Hoàng Ngân thấy hơi chột dạ, không dám nhìn anh, cắn miếng bít tết anh đưa qua: “Ý của em là… Hay chúng ta lén đến cục dân chính đăng ký kết hôn đi?"

"Lén?"

Cao Dương Thành ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn Hoàng Ngân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.