CHƯƠNG 568: SINH BỆNH TƯƠNG TƯ
CHƯƠNG 568: SINH BỆNH TƯƠNG TƯ
Chuyện duy nhất cô phải làm, chính là để anh dắt, đi theo bước chân của anh, tiến về phía trước.
Cảm giác này... Thật tốt!
Từ đường sắt cao tốc đi ra, cuối cùng, dòng người không còn hỗn loạn, Đình Hải lôi kéo cô đứng lại ở một khoảng đất trống, hỏi cô: "Có đói bụng không?"
"Một chút xíu..."
Huyền My vô cùng đáng thương gật đầu.
Đình Hải nhìn quanh bốn phía nhà ga, nhíu mày: "Đều là mấy cửa hàng ăn nhanh, không thể ăn."
Gần đây những cửa hàng ăn nhanh này bị phốt đặc biệt nghiêm trọng, Đình Hải sao còn dám đưa Huyền My đi ăn ở những cửa hàng kia.
"Thế này đi, anh đi siêu thị mua cái gì cho em ăn, lót dạ trước một chút, đợi lát nữa sau khi ra ngoài anh sẽ dẫn em đi ăn cơm."
Đình Hải nói xong liền đặt vali hành lý xuống, căn dặn Huyền My: "Không được đi lung tung, ở yên đây chờ anh, biết không?"
"Hay là chúng ta đi ăn cơm luôn đi, anh đừng đi siêu thị nữa, phiền phức."
Huyền My không muốn phiền toái anh.
"Chờ anh, rất nhanh sẽ trở về."
Đình Hải nói xong, đeo balo lên vai, chạy đi về hướng siêu thị.
Huyền My nhìn bóng lưng anh ta biến mất ở trong dòng người, trong lòng chợt thấy một luồng ấm áp đang lặng lẽ lan ra... Huyền My nghĩ, nhất định kiếp trước cô tu được nhiều phúc đức, kiếp này, mới để cho cô gặp được Đình Hải.
Vài phút sau, Đình Hải đã trở về từ siêu thị.
Anh mua một hộp bánh quy và hai chai nước, còn mua thêm mấy quả táo.
Quả táo anh đã rửa qua, bên ngoài còn ướt, dính chút nước.
"Lót dạ trước một chút, không nên ăn quá nhiều, không một lát nữa lại không ăn được cơm."
Anh đem hoa quả đưa cho Huyền My.
". . . Vâng."
Huyền My ngoan ngoãn đáp lại, cắn "Rắc..." một cái, rất ngọt.
Lưỡng lự một chút, lại đem quả táo để bên miệng Đình Hải: "Anh cũng ăn một miếng..."
Đình Hải nhìn quả táo cô đưa qua, quả táo đã bị cắn mất một miếng, ngược lại lại liếc nhìn cô một cái.
"Anh không thích à?"
Huyền My hỏi anh.
"Anh không quen ăn đồ ăn người khác đã ăn qua."
Đình Hải thành thật nói.
"Vậy cũng tốt!"
Huyền My cũng không phải loại người tính toán chi li, đem quả táo xoay một vòng: "Anh cắn bên này đi! Dù sao em cũng không chê anh."
Đình Hải ánh mắt hơi âm u, chợt nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, xoay một vòng, đem nơi vừa mới bị cô cắn qua hướng về phía anh, sau đó anh cúi đầu, há miệng cắn... một miếng rất lớn, đem chỗ cô vừa mới gặm qua, toàn bộ vết cắn đã không còn.
"Đi thôi!"
Sau khi Đình Hải cắn qua quả táo, giống như không có việc gì mà xách hành lý của Huyền My lên, đi ra bên ngoài.
Huyền My nhìn vết răng rất to trên quả táo của mình, không nhịn được ngây ngô cười: "Đình Hải, anh chờ em với… "
Thật sự mà nói, đã lớn như vậy, Huyền My chưa bao giờ trải qua việc ở lại nhà bạn học qua đêm.
Đặc biệt còn là nhà bạn học nam.
Thật ra thì thời gian cô cùng Đình Hải ở chung cũng không hề ngắn? Thường ngày không ngủ cùng nhau sao? Nhưng sao, vừa đến nhà anh, cô liền khẩn trương đến mức có phần không biết phải cư xử như thế nào nữa.
Huyền My đứng ở trong ngôi nhà to lớn của anh, nhìn qua trước tiên cảm thấy căn nhà này vô cùng hiện đại, cái miệng nhỏ nhắn không khỏi ngạc nhiên thán phục lên tiếng: "Đình Hải, trong nhà anh... người có tiền quá khoa trương đấy???"
Căn nhà có toàn bộ tường ngoài bằng pha lê trong vắt, phòng khách rất lớn, diện tích... chắc là hơn mấy trăm mét vuông đi? Vì sao nói như vậy ư? Bởi vì…phòng khách thông với tầng hai bằng một cầu thang pha lê, ở bên cạnh lại là một dòng sông trong vắt, mà ở đó, còn đang đậu một chiếc... du thuyền mini xa hoa!!!
Huyền My đã từng thấy qua một số bất động sản lấy khẩu hiệu tuyên truyền là 'Du thuyền tiến vào nhà', bây giờ, thật sự là cô đã chứng kiến tận mắt cái gì gọi là du thuyền tiến vào gia đình xa hoa a! !
So với Huyền My, Đình Hải dường như không quan tâm lắm: "Tiền này đều là của ba mẹ anh, không có liên quan nhiều với anh lắm!"
"Căn nhà lớn như thế này, chỉ có hai chúng ta ở à?"
Huyền My vừa quay đầu quan sát tất cả mọi thứ trong nhà, vừa hỏi anh.
"Ừm. Ngày bình thường trong nhà cũng không có ai, chỉ có giúp việc làm theo giờ thỉnh thoảng tới làm vệ sinh."
Đình Hải nói, đưa điện thoại cho cô: "Em có muốn gọi điện thoại cho anh trai em không, báo bình an cho cậu ấy?"
"Không cần! Anh ấy không có thời gian để ý đến em đâu!"
Huyền My thờ ơ như không phất phất tay nhỏ, lại hỏi Đình Hải: "Nhà anh cách nhà em cũng không xa lắm mà! Trước đây anh học ở trường nào vậy? Sao em lại chưa hề gặp qua anh nhỉ?"
"Gặp rồi thì sao?"
Đình Hải cúi đầu nhìn cô, ánh mắt gấp gáp, theo bản năng bước chân tới gần cô một bước: "Gặp rồi em sẽ có thể nhận ra anh sớm hơn sao?"
"Tất nhiên rồi!"
Huyền My thề son sắt trả lời: "Khuôn mặt anh đẹp trai như vậy, nếu trước đây em đã gặp qua anh, chắc chắn nhớ được anh!"
"Phải không?"
Đình Hải âm trầm nhếch lên khóe môi, bước chân đi tới gần cô, trực tiếp đem Huyền My dồn ép đến chỗ góc tường.
Hai cánh tay anh tùy tiện chống trên vách tường, ở trên cao nhìn xuống hỏi cô: "Cao Huyền My, bây giờ anh nói cho em biết, thật ra rất lâu trước đây chúng ta đã gặp nhau, em có tin không?"
"Hả?"
Huyền My sửng sốt, chớp mắt mấy cái, mê man nhìn anh, hồi lâu sau mới lắc đầu: "Không thể nào!"
"Vì sao lại không thể? Chúng ta sống cùng một thành phố, có khi lúc đi học còn cùng học một trường, mà vừa mới gặp em anh đã nhận ra..."
"Anh nói thật đấy à?"
Thật ra thì Huyền My không quá tin tưởng điều này, nhưng vẻ mặt Đình Hải vô cùng nghiêm túc... Thật sự khiến cho cô bắt đầu hơi nghi ngờ.
"Anh cứ nói đi?"
Đình Hải chỉ cho cô một cái đáp án lấp lửng mơ hồ.
Thân thể lười biếng của Huyền My tựa ở trên vách tường, ngửa đầu nhìn anh cười: "Được! Vậy anh nói xem, lúc nào thì anh học cùng một trường với em? Mầm non? Tiểu học? Trung học cơ sở? Trung học phổ thông?"
Cô nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ nhìn anh: "Em cũng không nhớ ra thường ngày em quen biết kết bạn với người hơn tuổi nào."
"Vô lương tâm, vô tình!"
Đình Hải nói, vỗ vỗ cái trán trơn bóng của cô, không nói đáp án cho cô: "Em tự nghĩ đi!"
"..."
Huyền My xoắn xuýt.
Chẳng lẽ cô thật sự học cùng một trường với anh ấy ?!
Không thể nào! Dáng dấp anh đẹp trai như vậy, cho dù học ở trường nào, chắc chắn cũng sẽ là người nổi tiếng, coi như cô không biết anh, vậy nhất định cũng sẽ được nghe nói về anh.
Cho nên, Đình Hải chắc chắn là trêu chọc cô!!!
Nghĩ như vậy, Huyền My lười biếng không muốn nhớ kỹ lại, nháy mắt trong lòng liền thông suốt.
Cô chắp tay sau lưng, thăm thú trong căn nhà pha lê rộng lớn có chút khoa trương của Đình Hải, thưởng thức cảnh đẹp trong trong ngoài ngoài: "Đình Hải, anh ở phòng nào vậy?"
Cô đang ở tầng hai, ló đầu xuống tầng một hỏi Đình Hải.
"Phòng thứ hai bên trái."
Đình Hải đáp lại cô.
"Em có thể vào xem không?"
Được rồi, Huyền My thừa nhận, cô tràn ngập tò mò đối với mọi thứ thuộc về anh.
"Được."
Đình Hải đồng ý.
Huyền My xinh đẹp nhảy nhót ở hành lang bên trên, vừa thưởng thức các loại tranh cổ ở hành lang, vừa đi đi tìm căn phòng thứ hai bên trái.
"Đình Hải, nhà anh cũng thực sự quá có tiền!!! Một bức tranh như thế này, có thể bán được bao nhiêu tiền đây?"
Huyền My hỏi, đang muốn xoay mở khóa cửa đi vào phòng của anh, chợt tay nhỏ đang cầm trên khóa cửa bị một bàn tay to lớn nắm lại.
Giọng nói dễ nghe của Đình Hải vang lên từ phía sau cô: "Giá trị của mỗi bức tranh cũng không giống nhau, nếu em thích, chọn một bức mang về."
"Hả?"
Hào phóng vậy sao? !
Đình Hải kéo cô ra sau lưng: "Trước tiên em ở bên ngoài chờ anh, anh dọn dẹp lại phòng một chút."
Anh nói xong, vòng qua cô, mở khóa đi vào phòng ngủ trước, sau đó đóng cửa khóa lại, đem Huyền My ngăn ở ngoài cửa.
"Này…"
Anh cần dọn dẹp cái gì vậy?
Chẳng phải có giúp việc làm theo giờ thường xuyên đến dọn dẹp sao?
Huyền My gõ cửa phòng: "Đình Hải, anh không cần phải dọn dẹp đâu, em cũng sẽ không chê anh!"
Vừa nói xong, cửa liền từ bên trong được mở ra, vẻ mặt Đình Hải ngược lại không có chút bối rối nào: "Vào đi!"
Đầu tiên Huyền My ló đầu vào dò xét, xong mới liếc anh một cái: "Phòng anh chả phải rất sạch sẽ gọn gàng sao? Anh còn thu dọn cái gì đây?"
"Thu dọn ảnh chụp chung của chúng ta trước đây, em tin không?"
Đình Hải đứng ở cửa, cười mà không cười hỏi cô.
"Em mới không tin đâu..."
Huyền My híp híp mắt, đi vào.
Hic! Quả nhiên, trên tủ đầu giường trống trơn, không còn cái gì nữa.
Chỗ đó thật đúng là một nơi tốt để đặt ảnh chụp!
Tuy nhiên, Huyền My cũng không có ý định truy hỏi anh, dù sao cô cũng không phải là người thích truy hỏi kỹ càng việc của người khác.
"Đình Hải, đêm nay em ngủ chỗ nào?"
Huyền My hỏi anh.
"Em ngủ ở giường của anh đi."
Đình Hải nói, đi đến bên cửa sổ sát đất, đem rèm cửa kéo lên, để nắng vàng chiều khắp mọi nơi trong phòng.
"Thật sao? Vậy còn anh? Anh ngủ chỗ nào?"
"Anh ngủ ở phòng bên cạnh."
"Được..."
Huyền My gật gật đầu, lại nói: "Nhưng mà em có chút lạ giường, em không ngủ được thì hay suy nghĩ lung tung, vậy nếu em không ngủ được, có thể tới phòng bên cạnh tìm anh được không?"
Đình Hải nhìn cô, lại bỗng nhiên vươn tay, ôm lấy cô kéo vào trong lồng ngực của mình, bàn tay đan vào mái tóc ngắn của cô, ở sau đầu cô cưng chiều nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Ban đêm tốt nhất đừng đi tìm anh..."
"Vì sao vậy?"
Huyền My bị anh ôm vào trong lòng, có một cảm giác an tâm không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Cô thích cảm giác này, thậm chí là... say mê!
"Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ..."
"..."
Khuôn mặt Huyền My ửng đỏ, không biết xấu hổ nhìn anh: "Vậy được rồi! Cùng lắm là lúc không ngủ được, em cầm điện thoại đọc tiểu thuyết tình cảm..."
"..."
...
Ban đêm, sau khi Huyền My tắm rửa xong, liền bò lên trên giường của Đình Hải, đi ngủ thật sớm.
Lần đầu tiên ngủ trên giường của anh, trong lòng lại có cảm giác hưng phấn không diễn tả được.
Quấn chăn mền của anh thật chặt, ngửi mùi vị tươi mát thuộc về anh, Huyền My có một ảo giác, cảm giác giống như là được anh ôm vào trong ngực thật chặt... Bỗng nhiên, lại nhớ tới hôm nay lúc về, ngồi trên xe, anh đem cô ôm vào trong ngực, để cô ngửi được mùi vị thuộc về anh ... Trong lòng cảm thấy ngọt ngào, ấm áp...
Là cảm giác an tâm không diễn tả được.
Một đêm này, không biết tại sao, trong phòng khách dường như Đình Hải cũng biến thành có chút lạ giường.
Nằm ở trên giường, quay tới quay lui, làm thế nào cũng không ngủ được.
Trong đầu toàn là suy nghĩ về bức ảnh khuôn mặt trắng trẻo mũm mĩm của Huyền My, còn có vẻ mặt ngây ngô dễ thương của cô... Cùng với vẻ mặt ngây thơ lúc cô hỏi anh, ban đêm không ngủ được có thể tới phòng của anh tìm anh hay không.
Đình Hải "xoạt" một cái, ngồi dậy từ trong chăn.
Anh cảm thấy mình bị bệnh.
Mà loại bệnh này, gọi là bệnh tương tư! !
Chẳng qua chỉ cách một bức tường, lại cứ làm cho anh tâm thần rối loạn, để anh nhớ nhung tới tận xương tủy... Cuối cùng anh vén chăn lên, xuống giường, đi ra khỏi phòng...
Trong khi Huyền My ở trên giường lớn của Đình Hải đang đếm cừu nhỏ, bỗng nhiên cửa phòng ngủ bị kéo ra, nhìn thấy Đình Hải từ bên ngoài đi vào.
Thậm chí anh không nói một lời, trực tiếp vén lên chăn mền của Huyền My lên, nghiêng người liền chui vào.