CHƯƠNG 284: ĐÊM NAY…EM XONG ĐỜI RỒI
CHƯƠNG 284: ĐÊM NAY…EM XONG ĐỜI RỒI
Lại nhìn mặt anh lúc đỏ lúc trắng, biểu cảm thiên biến vạn hóa: “Em…em…em không cố ý đâu…”
Hoàng Ngân đến nói cũng có hơi mơ hồ.
Nhìn gương mặt anh có hơi méo mó, Hoàng Ngân biết lần này mình đã dây vào cái thứ không nên dây…Gan cô tê rần, muốn bò dậy từ trên người Cao Dương Thành, giải thích: “Em thật sự không cố ý…”
Bỗng nhiên Cao Dương Thành giơ tay nắm chắc lấy eo của Hoàng Ngân, hít mạnh một hơi, trong giọng nói còn có chút khàn khàn cực kỳ không tự nhiên: “Đỗ Hoàng Ngân, đêm nay…em xong đời rồi!”
“…”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Lý Nam Vũ và tài xế Trần ở đằng trước đã giả chết từ lâu rồi, đến thở cũng không dám thở ra tiếng, chỉ sợ không cẩn thận một chút thôi sẽ bị Cao đại BOSS mang ra chém đầu!
Sắc đỏ trên gương mặt Hoàng Ngân đã lan đến cổ: “Em…anh…rõ ràng là do anh làm, sao lại trách em rồi, anh không véo mặt em, thì em sẽ nhào qua véo mặt anh sao?
Hoàng Ngân thở gấp, cố gắng biện luận cho mình.
Đêm nay xong rồi…
Xong rồi là có ý nghĩa gì?
Hoàng Ngân nghĩ thôi sống lưng cũng phát lạnh.
Cao Dương Thành lạnh lùng cắn môi, cuối cùng cũng thả eo cô ra, khàn giọng nói một câu: “Đợi lát nữa ra rồi mới xử lý em…”
Nói xong, chiếc xe đã dừng trước một nhà hàng.
“…”
Hoàng Ngân lúc đó chỉ thấy sững sờ, tư duy loạn hết cả lên, hai má càng nóng đỏ như có ngọn lửa đốt vậy.
Bữa tiệc này thoải mái hơn bữa tiệc vừa nãy với Hồ Minh Thành nhiều.
***
“Tổng giám đốc Cao, rất vui được gặp rất vui được gặp!”
Cao Dương Thành đi vào, tất cả mọi người trong phòng ăn bao gồm cả ông chủ Hồng đều hoan nghênh.
“Tổng giám đốc Hồng, đã lâu không gặp, ngài vẫn khỏe chứ!”
Cao Dương Thành mỉm cười bắt tay với Tổng giám đốc Hồng.
“Đã lâu không gặp! Mau mau, vào ngồi…”
Tổng giám đốc Hồng mời tất cả mọi người ngồi.
Nhìn thấy Hoàng Ngân bên cạnh Cao Dương Thành, anh hồ nghi hỏi: “Vị này là?”
Người bên cạnh Cao Dương Thành anh gần như đều đã được gặp, nhưng gương mặt xa lạ của Hoàng Ngân, anh đương nhiên không biết.
“Đỗ Hoàng Ngân, nhân viên của bộ phận ngoại giao chúng tôi.”
Cao Dương Thành đơn giản giới thiệu Hoàng Ngân với Tổng giám đốc Hồng.
Hoàng Ngân vừa cười, định đưa tay qua lịch sự bắt tay với Tổng giám đốc Hồng, đã mơ hồ cảm thấy một cỗ khí lạnh từ bên cạnh đánh đến.
Nghiêng đầu nhìn, là ánh mắt cảnh cáo của Cao Dương Thành.
Hoàng Ngân hậm hực mà xoa xoa đôi tay mình, nụ cười trên khóe môi cũng thu lại vài phần, cúi đầu xuống.
Mọi người ngồi vào chỗ, trên bàn ăn không tránh khỏi việc uống rượu nói chuyện say sưa.
Giám đốc lần lượt mời rượu từng người của bên Cao Dương Thành, lúc đến lượt bên Hoàng Ngân, còn chưa đợi Hoàng Ngân nâng chén rượu lên, đã bị cánh tay của Cao Dương Thành chặn lại.
“Tổng giám đốc Hồng, lượng thứ một chút, vị nhân viên này của tôi không giỏi uống rượu lắm. Vừa uống vài chén trong một bữa tiệc khác, đã say mèm rồi…”
Cao Dương Thành đích thân giải vây cho Hoàng Ngân.
Hoàng Ngân chớp chớp mắt, nhìn anh.
Trên gương mặt đẹp trai sáng sủa ấy, vẫn giữ một nét cười nhàn nhạt.
Khóe miệng xinh đẹp của Hoàng Ngân hơi cong cong.
Tên này vừa nãy trên xe còn tức giận hằm hằm với mình, nhưng lúc gặp chuyện, anh vẫn là Cao Dương Thành – người đầu tiên luôn đứng che chắn trước cô!
Cảm giác được người ta cẩn thận bảo vệ này, thật tốt!
“Tổng giám đốc Cao, tấm lòng thương nhân viên này chúng ta là những người làm ông chủ có thể hiểu, nhưng ly rượu này cũng không thể để đó được đúng không? Cũng phải có người uống thay mới được!”
Cao Dương Thành cười cười, cầm ly rượu: “Vậy ly rượu này, Cao mỗ tôi xin được uống trước!”
Anh nói xong, tao nhã mà uống hết chén rượu trong một hơi.
Bữa tiệc vẫn diễn ra, mọi người đã uống không ít, duy chỉ có Hoàng Ngân không dính một giọt rượu nào.
Cao Dương Thành không cho phép.
Có thể ngăn được đã ngăn cho cô rồi, không ngăn được thì uống giúp cô.
Hoàng Ngân trong lòng ấm áp, cũng rất đau lòng.
Mấy lần cô nhỏ giọng sát đến bên khuyên anh: “Anh uống ít rượu thôi, dạ dày không tốt thì đừng cố quá.”
Lúc ấy, Cao Dương Thành sẽ nheo nheo đôi mắt, cười nhìn cô: “Cứ lải nhải miết, giống như cô vợ nhỏ vậy…”
“…”
Hoàng Ngân cảm thấy anh có dấu hiệu say rượu rồi.
Ăn cơm xong, đi ra khỏi nhà hàng, đã là 11 giờ rồi.
Lúc tài xế lái xe trở bọn họ về nhà, đã lần 12 giờ đêm, người trong nhà đều đã ngủ say.
Hoàng Ngân tưởng Cao Dương Thành say lắm, nhưng cuối cùng ý thức của anh vẫn luôn tỉnh táo.
Hoàng Ngân đỡ anh lên lầu: “Anh tắm trước đi, em đi giúp anh làm bát canh giải rượu…”
Đỡ anh vào phòng ngủ, đặt anh ngồi trên xô – pha, Hoàng Ngân xoay người chuẩn bị ra ngoài, nhưng bỗng bị Cao Dương Thành giơ tay kéo lại, cả người không phòng bị mà bị anh kéo ngồi lên đùi anh.
Hoàng Ngân nhìn vào đôi mắt đầy vị say của anh, gương mặt đỏ lên, giãy giụa một chút: “Anh làm gì vậy?”
Cánh tay dài có lực của anh vòng qua vòng eo nhỏ của cô.
Con ngươi mị hoặc nhíu lại thành một đường mỏng mê người, nheo mắt nhìn Hoàng Ngân, ánh mắt như lửa đốt: “Chuyện hôm nay, em thấy anh phải xử lý em như nào mới được?”
“…”
Hoàng Ngân bất lực, giả ngốc: “Chuyện gì vậy?”
“Chuyện em đập anh đau!”
Cao Dương Thành nói, vẫn không quên chuyển ánh mắt mình xuống bên dưới, nhìn không kiêng kị gì, lại chuyển qua nhìn Hoàng Ngân, nhíu mày, nắm cằm cô, hừ nhẹ một tiengs: “Hử?”
Thanh âm ngân dài, tạo cảm giác quá xấu xa, khiến trái tim của Hoàng Ngân không nhịn được mà hơi bập bềnh.
Trên má dâng trào những đợt ửng đỏ, giải thích: “Không phải đã nói với anh rồi, là em không cố ý rồi sao?”
“Em làm đau anh, là sự thật!!”
Cao Dương Thành siết chặt eo cô, cười một tiếng: “nhìn không ra, người tuy nhìn như thế, nhưng ôm vào cảm giác hình như cũng không tệ…”
Hoàng Ngân không vui lòng mà đánh một cái lên tay anh: “Tổng giám đốc Cao, anh như vậy rất dễ khiến người khác nghĩ rằng anh đang dần dần bị em mê hoặc đó…”
Cao Dương Thành cười châm biếm: “Mê hoặc? Chỉ dựa vào em sao?
Hoàng Ngân ngoài cười trong không cười. “Nếu không phải, vậy bây giờ anh đang làm cái gì?”
Cao Dương Thành bỗng nghiêng người một cái, đè Hoàng Ngân xuống xô pha.