Lâm Tổng Chỉ Bạn Cách Yêu Đương

Chương 3: Lâm tổng chỉ bạn cách phá đám tình địch




Một

Phí Mạo tham gia một chương trình thực tế, đến ở nhà nông đi trồng trọt tại thôn quê tỉnh G. Nói là trồng trọt, kỳ thực chỉ là chơi chơi, hái chút quả, lặt chút rau, đào chút đất.

Minh tinh mà, quan trọng nhất vẫn là show khuôn mặt đẹp trai bức người cho khán giả thưởng thức.

Thế nhưng Phí Mạo khác với người ta, trong khi đồng nghiệp lười biếng, đạo diễn cũng muốn anh lười biếng, anh lại chịu khó xách cuốc lên, cùng thôn dân bước trên con đường quê nhỏ hẹp, tới ruộng đi cày.

Thật sự đi cày.

Hai

Đại minh tinh như Phí Mạo đều không lười biếng, những người còn lại tự nhiên cũng không dám, khẽ cắn răng đi theo, thế là chương trình này liền được ghi hình vô cùng thành công, vô cùng bình dân chân đất.

Thế nhưng đạo diễn không hài lòng, đây là chương trình khoe mặt mà, sao lại biến thành chuyên mục phổ cập văn hóa nông thôn? Vừa vặn trong chương trình có một nữ diễn viên, lúc thường rất thích Phí Mạo, sùng bái với Phí ảnh đế viết ở trong mắt.

Tổ đạo diễn liền giở một trò, bọn họ sắp đặt một hoạt động một với một, hai người chung một tổ để trồng trọt.

Nữ diễn viên Y Y và Phí Mạo được phân chung một nhóm.

Y Y sướng đến phát điên rồi, cô đã sớm nghe nói ở trong giới giải trí, Phí Mạo nổi danh là người giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc, nhưng là đàn ông đều sẽ có nhu cầu, Y Y cảm thấy, là phụ nữ cần phải có đủ chủ động.

Thế nên cô cũng rất chủ động.

Ba

Y Y lần thứ ba vung vẫy cái cuốc đến bên cạnh Phí Mạo: “Anh Phí Mạo ơi, chỗ đất kia đã xới xong rồi.” Cô lau một chút mồ hôi trên trán, “Bây giờ mình làm gì?”

Y Y hết sức chờ mong nhìn Phí Mạo.

Phí Mạo chỉ cái lều ở xa xa: “Bây giờ đi đào khoai lang.”

Hai mắt Y Y tối sầm lại, trong nháy mắt muốn té xỉu. Cô đi theo Phí Mạo tốn thời gian trong khu vực này nguyên một buổi sáng, vừa bắt đầu tận tâm tận lực làm việc, tưởng rằng Phí Mạo sẽ thương hoa tiếc ngọc, dìu mình đỡ mình, ôn nhu lau đi mồ hôi giúp mình, cho mình xinh đẹp ngồi trên bờ ruộng ghi hình.

Ai ngờ đối phương để mình ra giữa ruộng cuốc đất nguyên một buổi sáng.

Mắt thấy những tổ khác đều nghỉ ngơi một lúc lâu, Y Y nhìn khuôn mặt anh tuấn của Phí Mạo, khẽ cắn răng: “Vâng.”

Bốn

Phí Mạo mang theo YY đi vào trong lều lớn, tổ đạo diễn kích động, lều lớn là chỗ kín mít nha!

Mặc dù chỉ là một cái lều lớn trong suốt giữa ban ngày ban mặt.

Đạo diễn phất tay một cái, để hai người quay phim mau mau đi theo.

Năm

Phí Mạo ngồi xổm trên đất, dùng cái liềm đào khoai lang, Y Y đến gần, bắt chuyện: “Anh Phí Mạo nè, anh thích ăn khoai lang hả?”

Phí Mạo lắc đầu, nói: “Heo nhỏ trong nhà khá thích ăn.”

Không ngờ trông Phí Mạo giống như một người đàn ông nghiêm túc, vậy mà lại nuôi một chú heo nhỏ béo mập ở nhà. Y Y tưởng tượng một chút, bèn cảm thấy người đàn ông trước mặt này rất giàu tình cảm.

Cô không ngừng cố gắng: “Anh Phí Mạo nuôi heo nhỏ mấy năm rồi?”

Phí Mạo để khoai lang đào được qua một bên, hiếm thấy có ý định tán gẫu: “Gần năm năm rồi, heo nhà tôi rất thông minh, thích ăn khoai lang nướng phô mai tôi làm nhất.”

“Anh làm!” Y Y kêu lên một tiếng.

Sáu

Không chỉ riêng Y Y ước ao, sau khi chương trình được phát sóng, hết thảy phụ nữ cũng đều ao ước.

Lâm heo nhỏ ngồi trên ghế sa lông, dùng thìa vét một muỗng khoai lang, kêu lớn: “Anh Phí Mạo ơi, thêm một phần khoai lang nướng.”

Fan của Phí Mạo đầu tiên là thèm khát, sau đó bắt đầu ném đá. Y Y trái một câu anh Phí Mạo ơi, phải một câu anh Phí Mạo à, diễn dịch bitch khí vô cùng nhuần nhuyễn.

Các fan rất khó chịu, fan cuồng số một Lâm Mộc Nam lại càng cảm thấy khó chịu nhất. Cậu dùng thìa chỉ vào mặt Y Y: “A A A A A A Cô ta đứng sát vào anh như vậy!”

Phí Mạo nhấn bíp một tiếng tắt ti vi: “Đừng xem nữa.”

“Không được, anh đẹp trai như thế, em muốn xem.”

“Vậy em xem anh này.” Phí Mạo ôm lấy cậu, “Ti vi còn phải cách cái màn hình.”

Lâm Mộc Nam vùi mình trong lồng ngực của anh, vẫn còn phát hờn: “Nhưng anh trong màn hình đang đào khoai lang, em chưa từng được thấy.”

Phí Mạo nói: “Dáng vẻ mồ hôi đầm đìa, em thấy còn thiếu à?”

Lâm Mộc Nam bỗng chốc “mở mang trí tuệ”.

Bảy

Chẳng mấy chốc lại đến lúc ghi hình cho chương trình, tổ đạo diễn thương lượng, gọi điện thoại cho Phí Mạo, nói tỉ lệ người xem kỳ trước tăng mạnh, nên kỳ này có thể mang heo nhỏ đến hay không, để nó lên hình một chút, cho chương trình thêm củi thêm lửa.

Lúc gọi điện, Lâm Mộc Nam đúng lúc ở bên cạnh, dựng thẳng lỗ tai nghe xong giọng nói oang oang của đạo diễn, dùng hết sức gật đầu.

Phí Mạo thấy cậu cao hứng, bèn nói: “Được.”

Tổ đạo diễn nhảy nhót hoan hô một trận.

Lâm Mộc Nam hồ hởi nhảy múa một phen.

Tám

Tổ đạo diễn nhảy nhót hoan hô sau khi nhìn thấy Lâm Mộc Nam đã biến thành mặt mày xám xịt như tro tàn.

Phí Mạo dắt Lâm Mộc Nam xuống xe: “Đây là heo nhỏ tôi nuôi.”

Tổng đạo diễn: “Không nghĩ tới lại là bạn của Phí Mạo, tình cảm giữa hai người thật tốt.”

Chương trình kỳ này, Y Y vẫn chung một tổ với Phí Mạo. Cô gánh cái cuốc đứng bên cạnh anh: “Anh Phí Mạo?”

Phí Mạo không “Ừ”, chỉ nói: “Đợi một chút.”

Anh ngồi xổm xuống, nhét ống quần dài của Lâm Mộc Nam vào trong ủng cao su, đứng dậy buộc chặt thắt lưng thay đối phương, đội mũ rơm lên cho cậu: “Trong đất có con giun với châu chấu, cẩn thận một chút.”

Phú nhị đại như Lâm thiếu gia chưa từng xuống ruộng, đặc biệt vui vẻ xách cái ấm nước, vừa bước vừa nhảy theo sát Phí Mạo. Phí Mạo nhấc cái ấm nước vác trên vai anh: “Đi chậm một chút.”

Y Y nhìn cái cuốc và cái ấm nước trên tay cô, đợi cả nửa ngày cũng không nghe thấy Phí Mạo nói cầm giúp mình.

Chín

Lâm thiếu gia rất có hứng thú xuống ruộng, cậu hào hứng dùng cái cuốc xới đất. Đáng tiếc thể lực của Lâm Mộc Nam không tốt, quanh năm ngồi văn phòng, lười vận động, vốn là một con gà yếu, xới chưa đầy hai mươi phút, mồ hôi đã chảy đầm đìa.

Phí Mạo đi tới, dắt cậu ra phía bóng râm: “Em ngồi nghỉ giải lao đi, anh xới cho.”

Lâm Mộc Nam không vui lắm: “Em không có yếu như vậy.”

Phí Mạo an ủi cậu: “Ừ, em mạnh ở chỗ khác. Chỗ này không phải lĩnh vực em am hiểu.”

Mười

Sau khi không cần xới đất, Lâm Mộc Nam bắt đầu phá đám.

Cậu dùng hõa nhãn kim tinh cùng thuận phong nhĩ, thời khắc chú ý nhất cử nhất động của Y Y.

Y Y chỉ cần đến gần Phí Mạo một chút, cậu liền xông tới, cứ đứng giữa hai người, Y Y hỏi cậu làm gì, cậu lắc lư cánh tay: “Tôi đang giả bộ làm người rơm bị gió thổi lung lay.”

YY vừa kêu một tiếng “Anh Phí Mạo à”, Lâm Mộc Nam liền gọi theo: “Anh Phí Mạo ơi!”

Y Y nũng nịu muốn nhờ Phí Mạo vặn nắp bình nước, Lâm Mộc Nam ở bên cạnh chạy tới chạy lui: “Anh Phí Mạo ơi, chỗ này có con châu chấu, mau giúp em bắt nó đi!”

Y Y tức giận đến đau quai hàm. Sau lần thứ mười bị tranh giành, Y Y tức khóc hu hu.

Lâm Mộc Nam cẩn thận nâng con châu chấu trong lòng bàn tay, rì rầm: “Cô khóc cái gì, tôi đều không có khóc đây.”

Y Y khóc lóc tới trước mặt Phí Mạo, hỏi anh: “Sao anh cũng không dỗ em?”

Lâm Mộc Nam hừ một tiếng.

Phí Mạo đặt tay trên đầu Lâm Mộc Nam: “Tôi dỗ cô, sau đó người phải khóc chính là tôi.” Anh tiện tay kéo một anh chàng quay phim qua, “Cậu dỗ cô ấy đi.”

Mười một

Sau khi lao động buổi trưa xong, đến nhà người dân ăn cơm trưa, Y Y nhất định phải ngồi bên cạnh Phí Mạo, dùng trái tim quật cường của cô để giải thích, chính là muốn nhìn một chút xem Phí Mạo có thể chung tình tới trình độ nào.

Kết quả Phí Mạo căn bản không nhìn đến cô.

Gà vịt nông hộ dọn lên đều là nguyên con, Phí Mạo bận xé thịt, gắp vào trong bát của Lâm Mộc Nam, nông hộ bưng lên tôm và khoai sọ nướng, anh cũng lột vỏ bỏ vào trong bát của Lâm Mộc Nam.

Lâm Mộc Nam ăn một nửa trong bát, không muốn ăn tiếp.

Lâm thiếu gia có hơi kén ăn, vừa có chút teo dạ dày.

Phí Mạo thấp giọng dỗ cậu ăn thêm hai miếng nữa, rồi tự gắp những món còn dư bỏ vào trong miệng mình.

Vành mắt Y Y lại đỏ.

Mười hai

Đến buổi chiều, phải bắt cá, Lâm Mộc Nam hoan hô một tiếng, cậu còn chưa từng được ngồi thuyền đánh cá!

Bến tàu cách nhà người dân không xa, mọi người đi bộ đến, Phí Mạo ôm Lâm Mộc Nam lên, Lâm Mộc Nam nhìn camera xung quanh, nói: “Anh thả em xuống đi, em tự đi được.”

“Chút xíu thể lực của em, một hai tiếng đã ỉu xìu, còn làm sao bắt cá?”

“Bậy rồi,” Lâm Mộc Nam nói, “Thể lực của em rất tốt đó, buổi tối em cũng không có ngất.”

Phí Mạo xoa tóc của cậu, buồn cười nói: “Buổi tối đều là anh nỗ lực.”

“Hứ,” Lâm Mộc Nam ôm lấy cổ của anh, hăng hái nói, “Vậy để đêm nay em nỗ lực!”

Mười ba

Buổi tối, Lâm tổng nỗ lực một tiếng, nhưng thua trận, ngoan ngoãn để Phí Mạo tiếp tục nỗ lực cấy cầy.

Mười bốn

Chương trình kỳ này được phát sóng, tỉ lệ người xem không phải tăng mạnh, mà là bùng nổ.

Các fan chưa kịp ném gạch Y Y cỡ nào thảo mai cỡ nào green tea bitch.

Các cô chỉ kịp nhìn chằm chằm Phí Mạo trong màn hình, nói: “Đây là ai vậy? Đây là thần tượng của chúng ta sao? Đây không phải là bị người ngoài hành tinh nhập đấy chứ?”

Kêu réo xong, các chị em bèn khóc lóc tập thể, hóa ra ngay từ đầu dự đoán ai sẽ ngủ idol của mình đã sai rồi, không phải sai ở thân phận tuổi tác mà là giới tính!

Khóc xong, các cô lại cười, nghĩ thầm cũng tốt, chung giới tính giống mình đều không ngủ được idol, tâm lý cân bằng.

Các chị em bắt đầu ăn kẹo, kẹo phát quá nhiều, trong nháy mắt các fan trở nên béo phì tập thể. Các cô còn ghét không đủ, kêu gào muốn Lâm Mộc Nam mỗi kỳ đều tham gia.

Phí Mạo đăng weibo nói: “Không được, chương trình thực tế quá mệt mỏi, tôi không nỡ.”

Fan: “Hả? Mệt cái gì cơ?”

Lâm thiếu gia không xới đất không đào khoai, đi có người ôm ăn có người gắp, nguyên một kỳ ghi hình, trong tay cậu chỉ cầm qua một con châu chấu!

Phí Mạo: “À, cầm con châu chấu tôi cũng đau lòng, sợ con châu chấu cắn em ấy.”

Fan: “Cầu xin anh giao Phí Mạo thật ra đây, anh người ngoài tinh gì ấy ơi đừng tiếp tục giả làm Phí Mạo nữa, OK!?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.