Lâm Tổng Chỉ Bạn Cách Yêu Đương

Chương 13: Lâm tổng chỉ bạn cách làm bại gia




Một

Thẩm Thường Khiêm lại ngồi trong văn phòng thở dài, Lâm Mộc Nam đi qua đi lại trước bàn làm việc của anh ba chuyến, chỉ nghe được tiếng anh than thở.

Lâm tổng rất bối rối, nhưng đồng thời rất hiểu rõ, cậu đứng trước bàn làm việc của Thẩm Thường Khiêm, dùng giọng điệu giống như chuyên gia tư vấn tình cảm, cực kỳ quen thuộc hỏi: “Bạn gái của anh làm sao nữa rồi?”

Thẩm Thường Khiêm thở dài một hơi, kinh ngạc nói: “Lâm tổng, sao cậu biết?”

Lâm Mộc Nam phất tay, tựa như chuyện nhỏ cỏn con: “Tổng tài mà, đều phải có chút bản lĩnh cao thâm.”

Thẩm Thường Khiêm gật đầu: “Bạn gái của tôi ấy, ai, cô ấy thật bại gia!”

Lâm Mộc Nam sống hai mươi tám năm, quả thực không biết phạm vi giới hạn của từ bại gia này, cậu hỏi: “Anh Thường Khiêm này, bạn gái anh bại gia ra sao?”

“Cô ấy lại muốn mua ba cái túi Hermès!” Thẩm Thường Khiêm bực mình nói, “Cổ còn nói với tôi, muốn mua một cái máy uốn tóc mới nhất!”

Lâm Mộc Nam xoa mũi, nhỏ giọng thì thầm: “Hình như cũng đâu có bại gia.”

An An ló người ra từ sau một cái bàn khác: “Anh Thường Khiêm à, đàn ông các anh kiếm được tiền, không phải nên để cho người phụ nữ của mình tiêu sao? Không thôi kiếm tiền làm gì? Tiền xài đi mới là tiền của bản thân, không thì đều là một đống giấy mà thôi.”

Lâm tổng nắm giữ một đống giấy gật đầu, tán thành lời của An An: “Không sai không sai, một đống giấy.”

An An nói tiếp: “Phụ nữ sao lại là bại gia, một cái túi xách đeo nguyên một năm, trung bình tính ra cũng kinh tế biết bao nhiêu, bại gia cũng là một dạng yêu, nếu như phụ nữ không tiêu tiền của anh, em thấy cô ấy chính là không yêu anh.”

Cẩu FA An An có một tràng ngụy biện, thành công nói cho Thẩm Thường Khiêm choáng váng đầu óc, đồng thời cũng khiến Lâm Mộc Nam não quay vòng vòng.

Lâm Mộc Nam chỉ nhớ kỹ hai câu: Bại gia, cũng là một dạng yêu. Đàn ông kiếm được tiền, nên cho bạn gái tiêu!

Hai

Mặc dù Lâm tổng không có bạn gái, thế nhưng cậu có một anh người yêu cao lớn đẹp trai.

Hôm nay Lâm Mộc Nam về nhà, móc thẻ ngân hàng trong bóp ra, đưa cho Phí Mạo: “Cho anh nè.”

Phí Mạo không biết cậu đang có ý định gì, vẫy vẫy cái thẻ sau khi nhận lấy: “Cho anh làm gì, muốn mua bánh ngọt hả?”

Lâm Mộc Nam lắc đầu một cái, quay ra cửa sổ ngẩng đầu lên: “Đàn ông chúng ta, tiền kiếm được chính là để cho bạn trai tiêu!”

Lâm tổng nói chuyện vô cùng thâm trầm, Phí Mạo đặt thẻ lên bàn, quay người đi vào nhà bếp: “Để anh trước hết rửa chén cho bạn trai đã.”

Lâm Mộc Nam thu hồi tầm mắt, lại đảo mắt suy nghĩ một chút, đứng ở cửa nhà bếp: “Phí Mạo nè, ngày mai anh có công việc không?”

“Không có, hoạt động tạm thời đổi thành ngày mốt.”

“Vậy em dẫn anh đi dạo phố thôi!” Lâm tổng hưng phấn chà tay, “Để tổng tài em đây dùng tiền vì anh!”

An An đã nói, bại gia cũng là một dạng yêu.

Ba

Lâm tổng chọn một chiếc xe thể thao sang chảnh nhất trong gara, ăn mặc vô cùng rêu rao, màu mè tựa như đi du lịch Hawaii, khiến Phí Mạo dở khóc dở cười che trán.

Lâm Mộc Nam dẫn Phí Mạo tới trung tâm thương mại đắt đỏ nhất tại khu vực tấc đất tấc vàng giữa lòng thành phố, dùng phong thái hoàng đế đi tuần, chỉ tới chỉ lui: “Cái này, cái này, cùng những cái này, toàn bộ tìm size của anh ấy.”

Lẩm tổng chỉ tay về phía Phí Mạo.

Phí Mạo mau nắm lấy tay của Lâm Mộc Nam, kéo cậu vào trong phòng thử đồ gần đó, cởi kính râm của cậu xuống: “Nam Nam, ngày hôm nay em làm sao vậy? Sao lại…” Anh dùng một từ hoàn toàn vuốt lông, “Thú vị như thế?”

Lâm Mộc Nam rất nghiêm túc: “Phí Mạo, em cảm thấy anh không đủ yêu em, anh đều không xài tiền của em!”

Thu nhập bình thường của Phí Mạo cũng không kém Lâm tổng, quả thực không có ý nghĩ xài tiền của đối phương, anh kề sát vào hỏi: “Vì thế Nam Nam ngày hôm nay muốn để cho anh xài tiền.”

“Tiền của đàn ông chúng ta, chính là để cho bạn trai tiêu.” Lâm Mộc Nam lại mang kính mắt lên, hoàn toàn hùng hồn nói: “Anh cứ tùy tiện xài.”

Phí Mạo hôn nhẹ lên mũi của cậu: “Ai nói với em bại gia là yêu? Thẩm thư ký?”

“Không phải, là chuyên gia tình cảm tài trí của văn phòng An An.”

Phí Mạo nhớ tới cô bé mới vừa tốt nghiệp này, xoa mi tâm. Anh nắm tay Lâm Mộc Nam nói: “Anh biết rồi, vậy hôm nay chúng ta mua nhiều chút đồ.” Phí Mạo bổ sung, “Dùng thẻ của Nam Nam.”

Bốn

Phí Mạo dẫn Lâm Mộc Nam đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại, mua một số kiểu quần áo mới nhất: “Đúng lúc vừa nhận một bộ phim hiện đại, đóng vai tinh anh thành công, những bộ này có thể mang đi mặc.”

Lâm Mộc Nam nghe nói quần áo sẽ xuất hiện trong phim, đặc biệt hài lòng, nhảy nhót tung tăng trên hành lang: “Tốt quá rồi, tiền của em sẽ không còn là một đống giấy, mà sẽ biến thành một phần trên người anh.”

Hai người đi ngang qua một cửa hàng bán túi xách, Phí Mạo dừng bước: “Nam Nam, lại đây, chúng ta mua đồ.”

Năm

Lâm Mộc Nam đi làm ngày hôm sau, mang cho An An một cái túi Hermès mới nhất.

An An cầm túi há hốc mồm, cà lăm nói: “Em? Cho em? Em?”

Lâm Mộc Nam gật đầu: “Phí Mạo bảo anh đưa cho em, anh ấy nói An An không có bại gia để dựa vào, lời yêu thương không có nơi bày tỏ.”

An An: “… Lâm tổng à, câu này sao nghe kỳ kỳ vậy…”

“Có gì kỳ?” Lâm tổng hoàn toàn không phát hiện ra thâm ý trong lời nói, “Anh ấy còn bảo anh nói cho em biết, bại gia là một dạng yêu, hoàn toàn bởi vì một bên quá nghèo lại còn có lòng hư vinh.”

An An: “… Được rồi, Lâm tổng, em đã hiểu…”

Lâm tổng vỗ túi: “Nhận lấy đi, em cũng không có ai mua Hermès cho, ai dà dà.”

Lâm tổng thở dài đi vào văn phòng, để lại An An giơ cái túi, ngửa mặt lên trời than thở: “Phí Mạo cũng quá phúc hắc rồi!”

Thế là, cẩu FA An An cũng không dám làm đại sư tư vấn tình cảm nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.