Làm Thế Nào Để Cái Chết Nặng Tựa Thái Sơn

Chương 37




Lớp sương mù bên ngoài núi Chiêu Dao dần dần tan biến, Yêu vương xuất quan. Cậu đừng dưới đám sương mù, cảnh tượng xung quanh vẫn ảm đạm như cũ, chỉ có Yêu vương trước giờ luôn mặc áo bào đen, hôm nay lại loại khoác lên mình một bộ y phục đỏ thẫm, thêu hoa văn hình rồng phức tạp. Màu sắc rực rỡ này khiến dáng vẻ hờ hững của cậu nhiều thêm mấy phần tùy tiện.

Các tộc vương nhận được lệnh triệu tập đã chờ ở dưới chân núi. Thấy vương xuất quan liền ngừng trò chuyện, đứng buông thõng hai tay.

“Nói đi, tình huống bên ngoài như thế nào rồi.” Yêu tộc xưa nay không câu nệ tiểu tiết, Lục Hằng ngồi xuống, lười biếng dựa vào một tảng đá lớn.

Các tộc vương cũng đồng loạt ngồi dưới đất.

“Hôm trước, ta đã phái tộc nhân đến chùa Phạn Âm tra xét, đại lục căn nguyên đúng là bị thương rất nặng, khí tức hủy diệt của linh hồn Chúc Long quanh quẩn ở đó. Chỉ là đại lục căn nguyên có thể mượn pháp lực trời đất để tự chữa trị, sao bây giờ lại ra nông nỗi này cơ chứ.” Người vừa nói là Thử tộc yêu vương.

Trong đó hẳn là có bí mật, song việc này xảy ra vào thời thượng cổ, số người biết không nhiều. Lục Hằng chính là tộc ba xà, truyền thừa của tộc ba xà đến từ thời thượng cổ, đương nhiên sẽ ghi lại nguyên nhân.

Chúc Long vốn là thiện thần, vị thần của bộ tộc cường đại nhất tại đại lục thời bấy giờ. Người trong bộ tộc cung cấp cho Chúc Long sức mạnh tín ngưỡng, Chúc Long sẽ bảo vệ bộ tộc đó, đây vốn là việc đôi bên cùng có lợi. Chúc Long có một đứa con, mới biết hóa hình đã làm ầm lên muốn tới phàm giới chơi. Đúng lúc đó Chúc Long phải vượt độ kiếp, không có cách nào coi chừng con mình, vì an toàn của con, Chúc Long đành phải gửi gắm nó cho bộ tộc kia.

Người trong bộ tộc đó được Chúc Long bảo vệ ngàn năm, trở thành bộ tộc lớn mạnh nhất, sớm đã nảy sinh lòng tham. Bọn họ lén lút cung phụng tà thần, dựa theo chỉ dẫn của tà thần mà nhốt con của Chúc Long lại, rút linh hồn, tế luyện bằng tà thuật, muốn nhờ vào thành thần để sống lâu cùng trời đất.

Chúc Long vượt kiếp trở về, nhận được tin dữ, tức giận nhập ma. Nó cắn nuốt nửa bộ tộc đó, từ đấy về sau coi loài người là kẻ địch, phá hoại đến long trời lở đất. Cuối cùng các vị thần thượng cổ phải bất đắc dĩ ra tay, chém chết Chúc Long, lấy hồn làm sáo, phong ấn vào trong đó. Thần thượng cổ mang sáo Chúc Long Cốt bên người, hy vọng có thể hóa giải lệ khí. Nhưng không ngờ rằng lệ khí còn chưa biến mất mà trận chiến giữa các vị thần đã nổ ra. Chúng thần ngã xuống, thần thượng cổ hóa thành đại lục căn nguyên, sáo Chúc Long Cốt không biết đã lạc về đâu.

“Sau cuộc đại chiến, số lượng nhân tộc không còn thịnh vượng như trước nữa. Bộ lạc giết con của Chúc Long kia vì sợ bị Chúc Long truy sát đã trốn vào bí cảnh vạn năm, nên tránh được một kiếp.” Lục Hằng nói.

“Hiện nay nhân tộc trên đại lục này, bảy tám phần mười chính là hậu nhân của bộ tộc đó.” Cửu vĩ hồ vương Khê lên tiếng, hồ tộc cũng là thượng cổ yêu tộc, biết được một số chuyện xưa.

“Chẳng trách hơn nửa nhân tộc lại thiếu nợ nhân quả linh hồn Chúc Long.” Một tộc vương ngộ ra.

Lục Hằng gật đầu: “Vị thần thượng cổ hóa thành đại lục căn nguyên kia là thần của nhân tộc, bị lực nhân quả như vậy quấn thân, cho nên không thể phục hồi như cũ được.”

“Tính tới tính lui! Đây rõ ràng là mầm họa do nhân tộc tự gieo rắc lấy. Thế mà bọn chúng lại không biết liêm sỉ, muốn yêu tộc ta phải gánh chịu!” Hổ Vương tức giận, tung một chưởng phá vỡ tảng đá bên cạnh.

Hôm qua, yêu tộc nhận được đối sách của nhân tộc, ghi rằng kiếp nạn là do yêu tộc gây ra, để cứu muôn ngàn sinh linh trên đại lục, hi vọng yêu tộc có thể chịu trách nhiệm, dùng hài cốt của tổ tiên để tu bổ đại lục căn nguyên. Vốn dĩ yêu tộc còn có mấy phần áy náy, dù sao chuyện này đúng là do người trong tộc làm. Chỉ có điều nơi chôn xương kia chính là nguồn gốc yêu tốc đã truyền thừa vạn năm, nếu như dùng số hài cốt đó tu bổ đại lục căn nguyên thì e rằng yêu tộc sẽ sụp đổ. Nhưng không tu bổ đại lục căn nguyên, yêu tộc cũng không thể tránh khỏi kết quả biến thành tro bụi.

Yêu tộc tức thì lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, nhiều tộc vương đã báo cáo chuyện này cho vương biết, vì vậy mới có ngày hôm nay.

“Đã thành thế này thì đám người kia cũng phải góp sức chứ, bảo vật trấn phái của họ cũng sinh ra linh khí, có thể dùng để tu bổ đại lục căn nguyên” Thử vương nói.

Lục Hằng đáp: “Sợ là chỉ có thể dùng thứ không liên quan đến loài người mới có thể thanh lọc lực nhân quả, tu bổ đại lục căn nguyên.”

Các tộc vương im lặng, đồ vật không dính dáng đến nhân tộc thì ngoài hài cốt đại yêu còn có thể là cái gì được đây. Chỉ là nếu như động tới nơi chôn cất đó, quả thực cũng chính là tự cắt đứt truyền thừa yêu tộc. Thêm nhân tộc như hổ rình mồi ngoài kia, một khi yêu tộc suy yếu, e rằng sẽ bị nuốt chửng. Hiệp ước gì gì đó, đứng trước lợi ích thì cũng chỉ là một tấm giấy lộn mà thôi.

“Các ngươi lui ra đi, ta tự có tính toán.” Lục Hằng phất tay, quay người tiến vào trong núi Chiêu Dao.

Việc của Thích Không việc vẫn cần phải xử lý ổn thỏa cái đã. Lục Hằng đưa hắn tới một bí cảnh, bố trí ảo cảnh xung quanh, làm giả chuyện hắn lọt vào ảo cảnh mới hình thành tâm ma. Sau khi sắp xếp xong xuôi, cậu ngơ ngác nhìn người kia hồi lâu, Thích Không nhất định sẽ muốn trở thành phật, mai này sẽ tiến vào ba nghìn đại thế giới, sống lâu cùng trời đất, không vào luân hồi. Mà bản thân cậu lại ở Địa Phủ, chắc hẳn hai người họ sẽ vĩnh viễn không gặp được nhau nữa.

Cho dù vô cùng không nỡ, nhưng Lục Hằng chung quy vẫn chỉ tỉ mỉ miêu tả lại khuôn mặt của người nọ, ở trong lòng nói tạm biệt.

Cũng vĩnh biệt.

Bên trong cấm địa yêu tộc, bầu không hoàn toàn khác biệt. Tựa hồ cảm thấy đại lục căn nguyên sắp sụp, hoặc linh cảm được rằng yêu tộc sắp gặp tai họa, nơi đây tỏa ra cảm giác bi ai nồng đậm.

Lục Hằng đứng trước tế đàn, gỡ thánh khí Tùy Tâm bên tai trái xuống. Cậu rũ mắt, nhìn thành khí đang nằm trên tay mình, năm ngón tay chậm rãi siết lại. Sau đó, bề mặt thánh khí bắt đầu xuất hiện từng vết rách, cuối cùng không chịu nổi mà hóa thành mảnh vỡ giữa không trung.

Một hư ảnh quái thú đầu trâu thân người vọt ra.

Lục Hằng chắp tay thi lễ với nó: “Đa tạ ngài ngàn vạn năm qua đã luôn bảo vệ yêu tộc, chỉ là hiện nay yêu tộc gặp nạn, đây là hành động bất đắc dĩ, kính mong tổ tiên lượng thứ.”

Quái thú kia nhấc móng vuốt lên cào vào không khí, cúi đầu lao thẳng tới chỗ Lục Hằng. Lục Hằng chắp tay sau lưng, nhìn chằm chằm vào mắt quái thú, chẳng hề sợ hãi. Trong khoảnh khắc tiếp xúc đó, Lục Hằng thấy trong đôi mắt quái thú toát ra ý mừng vui thanh thản, sau đó hóa thành vệt sáng xông vào đan điền Lục Hằng.

Thánh khí Tùy Tâm đã tặng toàn bộ sức mạnh cho Lục Hằng. Khí thế của Lục Hằng tăng vọt trong nháy mắt. Sức mạnh mới này hoàn toàn có liên quan đến thánh khí.

Nguyện thú chính là thụy thú sinh ra từ thời kỳ thượng cổ, chuyên nghe tiếng lòng của con người, hoàn thành tâm nguyện của người đó, chỉ có điều phải trả cái giá rất lớn. Nguyện thú dùng ký ức làm thức ăn, nếu muốn nó thực hiện nguyện vọng thì phải đưa cho nó đoạn ký ức quý giá nhất của bản thân.

Con nguyện thú này biến thành thánh khí yêu tộc, đương nhiên cũng là vì lý do đó. Mọi chuyện đều đã có đáp án, khi linh hồn của nguyện thú nhập vào đan điền Lục Hằng, cậu liền nhớ lại tất cả. Nhớ đến Thích Không, nhớ tới nơi hai người gặp nhau, chẳng qua hết thảy đều đã kết thúc rồi.

Tu vi Lục Hằng ngày càng tăng cao, cho đến lúc cậu cảm nhận được đỉnh đầu mình vang lên tiếng sấm chớp cuồn cuộn.

Thiên kiếp phi thăng.

Lục Hằng không muốn hủy họa nơi chôn cất của yêu tộc, thân hình cậu khẽ dịch chuyển, chốc lát sau đã xuất hiện tại biên giới yêu tộc, lơ lửng trên vùng trời Chỉ Thạch.

Đại lục này đã mấy ngàn năm không có người phi thăng. Khí thế hào hùng của thiên kiếp thăng nhất thời dẫn tới vô số người có lòng dòm ngó. Ban đầu không ai biết người nào chuẩn bị độ kiếp, cho đến lúc uy lực của sấm chớp đã tới mức mạnh nhất.

Một con rắn khổng lồ màu đen đuôi xanh phóng thẳng lên trời.

Là Yêu vương! Trong lòng mọi người âm thầm cảm khái, thán phục qua đi, tâm tư của mọi người không ai giống ai.

Phía nhân tộc đa phần đều oán giận, lập tức có người mắng: “Yêu vương này bỏ rơi yêu tộc trong lúc nguy nan nhất để phi thăng, thực sự là đồ vô tình vô nghĩa!”

“Nghe nói Yêu vương là xà tộc, vậy cũng chẳng bất ngờ, rắn không phải là loài bò sát máu lạnh vô tình sao?”

Mà đám người quyền cao chức trọng lại nghĩ sâu hơn. Yêu tộc mất đi sự che chở của Yêu vương, chỉ cần thúc ép thì bọn chúng sẽ giao ra hài cốt đại yêu để tu bổ đại lục căn nguyên, có người còn quá đáng hơn, muốn từ từ xâm chiếm lãnh địa yêu tộc. Mặc dù không rộng lớn bằng nhân tộc, nhưng lãnh địa yêu tộc linh khí dồi dào, khắp nơi đều là thiên tài địa bảo.

Nhân tộc ở đó suy nghĩ rối rắm còn phía yêu tộc lại đơn thuần hơn rất nhiều.

Một đám tiểu yêu sùng bài vương mù quáng, cho rằng vương phi thăng lúc này là để giải quyết đại nạn.

Các tộc vương biết nhiều chuyện hơn, trong lòng vẫn hơi lo lắng. Tuy vương không thích quản lý sự việc nội tộc nhưng không ai tận tâm tận lực bảo vệ yêu tộc được như cậu cả.

Sức mạnh của con rắn khổng lồ kia vô cùng to lớn, thiên kiếp cửu tử nhất sinh cũng không làm cậu bị thương quá nhiều. Chỉ thấy một đạo thiên lôi chứa khí thế hủy thiên diệt địa đánh xuống, con rắn khổng lồ chẳng hề né tránh, há miệng nuốt lôi kiếp vào bụng, lôi kiếp hóa thành ngàn vạn tia sét du tẩu trong bụng và vảy nó, khiến thân thể càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Lôi kiếp kết thúc. Mây mù chậm rãi biến mất, tia sáng màu vàng xuyên thủng màn trời, bao phủ lấy con rắn đen khổng lồ. Kim quang công đức này một là dùng để gột sạch tạp chất trong thần hồn của thân thể, hai là đón nhận sinh linh vừa trải qua độ kiếp phi thăng. Yêu vương vạn năm qua đều tu chính đạo, chưa bao giờ thương tổn sinh linh vô tội, do đã bảo vệ yêu tộc mấy ngàn năm, kim quang công đức ẩn chứa sức mạnh tinh khiết, dồi dào.

Bất luận trước đây mọi người có tâm tư ra sao, giờ khắc này đều chỉ muốn quỳ lạy, tận đáy lòng ngóng trông cảnh tượng xé rách hư không phi thăng.

Hành động tiếp theo của con rắn khổng lồ khiến ai ai cũng sợ ngây cả người. Nó chậm chạp không đi theo kim quang công đức lên thượng giới mà há mồm phun ra yêu đan màu vàng. Chỉ thấy yêu đan kia tách làm đôi, một nửa bay về phía yêu tộc.

Nửa viên yêu đan đó nhập vào trong đan điền hồ vương, trên không trung vang lên âm thanh trầm thấp: “Khê, về sau yêu tộc sẽ giao cho ngươi. Ta mong ngươi có thể không làm mất uy danh của yêu tộc ta, bảo vệ yêu tộc truyền thừa vạn cổ.”

Lúc này Khê mới hoàn hồn, nàng tựa hồ đã đoán được dụng ý của vương: “Vương! Tuyệt đối không thể!”

Song hiện nay Yêu vương đã trở thành sinh linh có uy lực cường đại nhất đại lục, chuyện cậu muốn làm không ai có thể ngăn cản nổi. Yêu vương nuốt nửa còn lại của yêu đan, thân thể quằn quại trên không, sau đó lớp vảy đen của cậu từ từ tách khỏi cơ thể.

Vảy của yêu thần đương nhiên không phải vật phàm. Lớp vảy đó vừa mới tróc ra, liền lao thẳng tới Chỉ Thạch, sau đó cắm xuống đất hóa thành rất nhiều tảng đá khổng lồ cao chọc trời. Bên trên mỗi một tảng đá đều ẩn chứa sức mạnh huyền ảo, mà hàng đá lớn trùng trùng điệp điệp ấy trở thành biên giới giữa nhân tộc và lãnh địa yêu tộc, không thể vượt qua. Chỉ có người được rừng đá thừa nhận hoặc là yêu mới có thể đi đến phía bên kia.

Làm xong tất cả những thứ này, yêu vương mở to đôi đồng tử màu vàng dựng thẳng lên, lưu luyến nhìn về một hướng, tiếp theo mang theo kim quang công đức bay về phía chùa Phạn Âm.

Chốc lát sau, bên cạnh hư ảnh đại lục căn nguyên đỉnh thiên lập địa xuất hiện đuôi rắn khổng lồ. Chỉ thấy con rắn màu đen kia quấn chặt xung quanh cây đá, kim quang công đức trên người chậm rãi dung nhập vào bên trong. Dần dần, màu sắc trên da con rắn cũng biến thành màu than chì, hoàn làm một thể với cây đá.

Hư ảnh đại lục căn nguyên biến mất, cảm giác thống khổ tràn ngập trời đất đã không còn nữa, thay vào đó chính là ý nghĩ không ngừng sinh sôi.

Lục Hằng trở về trong không gian nhỏ quen thuộc. Nhưng khác xa so với lần trước, bây giờ cậu không có tâm trạng xem diễn biến tiếp theo. Suy nghĩ của cậu như dừng lại thời điểm tới chùa Phạn Âm, một bóng người xé rách bầu trời lao đến.

Hẳn là không phải đâu. Lục Hằng tự an ủi chính mình, yêu thuật trời ban của tộc ba xà há lại có thể dễ dàng phá giải như vậy được. 

Tiểu trợ lý thuần thục mở màn chiếu ra.

Sau khi cửu vĩ hồ vương Khê tiếp nối Lục Hằng trở thành Yêu vương, trải qua chuyện này, tâm tính của nàng càng trở nên thận trọng hơn, thêm vào việc Lục Hằng tặng cho nàng nửa viên yêu đan, sức mạnh nhanh chóng áp đảo tu giả nhân tộc. Nhờ công nàng dốc lòng quản lý, thực lực của yêu tộc dần dần vượt qua nhân tộc, về sau không kẻ nào dám nhắc đến việc coi yêu tộc là tài liệu luyện khí nữa.

Bài học đầu tiên của mỗi yêu tộc mới sinh chính là nguồn gốc của rừng đá bảo vệ lãnh địa yêu tộc, về vị Yêu vương Tranh kinh tài tuyệt diễm trong lịch sử kia.

Ngay cả nhân tộc, khi nhắc tới vị Yêu vương này ai ai cũng phải cảm thán. Dù sao từ bỏ cơ hội phi thăng, dùng thần hồn và thân thể tu bổ đại lục căn nguyên là việc mà chưa chắc đã có người làm được. Vị Yêu vương ấy thật sự đã cứu vớt ngàn vạn sinh linh tại đại lục. Mà cuối cùng, những chuyện độc ác phái Thanh Tuyền đã làm với Yêu vương không thể che giấu được nữa, ầm ĩ tất cả đều hay biết. Một môn phái lớn như vậy cứ thế tan thành mây khói, chưởng môn Thanh Không Tử bị người ủng hộ Yêu vương Tranh hạ độc chú phế bỏ tu vi, cả người thối rữa chết trong một ngôi miếu đổ nát ở phàm giới.

Nhưng mà Lục Hằng cũng không quan tâm đến những thứ đó. Cậu tùy ý lướt qua, vội vàng tìm kiếm hình bóng Thích Không.

Xuất hiện trên màn ảnh là Bạch Lê. Sau khi gây chuyện, nàng ta liền trốn vào trong bí cảnh được truyền thừa. Vừa mới vào đó, Bạch Lê đã tỉnh táo lại, hóa ra tâm tính nàng trở nên bất ổn như vậy là vì bị oán khí của linh hồn Chúc Long ảnh hưởng, dẫn đến hành động sai lầm kia.

Chỉ là hậu quả xấu đã xảy ra, nàng cũng không thể cứu vãn được. Nhân quả của mấy ngàn đệ tử chết oan sẽ phải tính trên đầu nàng ta. Mặc dù ở trong bí cảnh này có thể tránh khỏi sự truy sát của yêu tộc nhưng không thể thoát khỏi lôi kiếp. Bạch Lê phải chịu đựng lôi kiếp hết ngày này qua tháng nọ, khi thoi thóp lại được bí cảnh đã nhận nàng ta làm chủ chữa trị, cứ lặp đi lặp lại như vậy bất kể ngày đêm. 

Mỗi khi thiên lôi đánh xuống, Bạch Lê đều rất muốn tự mình chấm dứt mạng sống nhưng lúc thương thế hồi phục lại ôm một chút hy vọng. Ngày hôm đó, vân kiếp vừa tản đi, năng lực của bí cảnh đang điều trị vết thương cho nàng ta, bất chợt giữa không trung đột nhiên xuất hiện một vết nứt, có người bước vào bên trong bí cảnh.

Bạch Lê cả kinh, sau khi nhận ra người kia là ai thì bỗng thấy vui mừng.

Thích Không.

Đắm chìm trong sự phấn khởi khi nhìn thấy người trong lòng, Bạch Lê chẳng mảy may phát hiện trạng thái của Thích Không không đúng. Đôi mắt của tăng nhân tuấn mỹ thanh phong lãng nguyệt kia lúc này chuyển sang màu đỏ sẫm, làn sương đen tuôn trào giữa hai hàng chân mày, hơn nữa bộ đồ đỏ rực trên người khiến hắn thoạt nhìn trông rất giống yêu ma quỷ quái, rõ ràng là dấu hiệu nhập ma.

“Rốt cuộc cũng tìm được ngươi.”

Thấy trong tay Thích Không chính là bảo vật trấn phái Nhân Quả Bàn của chùa Phạn Âm, Bạch Lê rối rít cười tít mắt: “Thích Không đại sư, dù sao chúng ta cũng đã từng bên nhau một khoảng thời gian, liệu ngài có thể giúp ta hóa giải lực nhân quả này không?”

“Nếu như không phải vì tìm y, nếu như trên người ngươi không có khí tức của y…” Thích Không thấp giọng nói.

Bạch Lê không nghe rõ Thích Không lẩm bẩm cái gì, nàng ta chỉ thấy Thích Không thu tay lại, Nhân Quả bàn liền biến thành một khối linh lực tinh khiết. Sau đó Thích Không tung một chưởng, đánh linh lực thuần khiết đó vào trong cơ thể nàng ta.

Cảm nhận được lực nhân quả dần dần tiêu tán và tu vi tăng vọt, Bạch Lê đang muốn nói cảm ơn, bất chợt đan điền nàng ta truyền đến cảm giác đau đớn dữ dội. Bạch Lê cúi đầu, chỉ thấy bàn tay hoàn mỹ không tì vết của đối phương đâm thủng đan điền của nàng ta. Sau đó, ý thức của Bạch Lê liền chìm vào bóng tối vô tận.

Hình ảnh lại thay đổi.

Thích Không xuất hiện ở chỗ đại lục căn nguyên. Ma khí trên tay hắn hóa thành nhà tù, phong ấn thần hồn của Bạch Lê.

Thích Không bắt đầu lẩm bẩm: “Việc này vốn là do ngươi gây ra, sao có thể để thần hồn của y tu bổ đại lục căn nguyên được. Nhân quả này vốn là ngươi phải chịu, vậy nên ngươi mau tới thay thế y đi, để y có thể bước vào luân hồi…”

Dứt lời, Thích Không liền dung nhập thần hồn Bạch Lê vào đại lục căn nguyên. Trên khuôn mặt hắn mang đầy vẻ khát khao, nhìn chằm chằm vào đại lục căn nguyên.

Một ngày rồi lại thêm một ngày nữa trôi qua, vẫn không có bất kỳ thay đổi gì.

Thích Không cuối cùng hết hy vọng, hắn cất tiếng cười to, sau đó chán nản ngã ngồi xuống đất: “Ta nên sớm hiểu ra mới phải. Ta đi tìm ngươi mấy trăm năm, khoảnh khắc nhìn thấy Yêu vương kia ta mới biết, ngươi căn bản không phải là người của thế giới này…”

“Giác ngộ? Ngươi bảo ta ngộ cái gì đây? Buông tay? Ngay cả người trong tim là ai ta cũng không biết, sao ta có thể cam tâm buông bỏ được.”

Thích Không vì chấp niệm mà nhập ma cũng vì chấp niệm mà thành Phật, tuổi thọ vô tận. Mà từ đó về sau, Thích Không vẫn ở lại đại lục căn nguyên, ngày ngày si ngốc ngắm nhìn con rắn khổng lồ quấn quanh cây đá, chưa bao giờ rời đi.

Hết thế giới thứ hai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.