Làm Phu Nhân Đông Tà Không Phải Dễ

Chương 24




Ban đêm, thành Tương Dương vẫn được canh giữ rất nghiêm ngặt, cổng thành đóng chặt, binh lính trên Tường thành thì hết sức cảnh giác.

Dương Quá phải hô to báo tên họ, sau khi hai huynh đệ họ Võ xác nhận, mới ra lệnh cho binh lính mở cổng thành.

Phùng Hành đi theo bọn họ đến chỗ ở của Quách Tĩnh, Hoàng Dung, trong lòng thì đang hồi hộp từng đợt. Dù gì một nhà họ Quách cũng là thân thích của “nàng”, bây giờ gặp họ, Phùng Hành vẫn có một chút lo lắng.

Quách Tĩnh, Lỗ Hữu Cước và một người trung niên trông có vẻ rất trí thức ra đón bọn họ. Nhìn thấy Dương Quá, Quách Tĩnh trông rất vui mừng, trò chuyện mấy câu, Phùng Hành mới biết, người trí thức kia là đồ đệ của Nam Đế, Chu Tử Liễu.

Trên bàn cơm, Phùng Hành nhìn Quách Tĩnh, quả nhiên, cả người đầy chính khí, trông chính trực vô cùng. Thế nhưng lại không thể giấu đươc vẻ mệt mỏi do phải trấn giữ thành bấy lâu.

Sau khi hỏi thăm chuyện của Dương Quá, lúc này Quách Tĩnh mới chú ý tới Phùng Hành: “Quá Nhi, vị cô nương này là…?”

Theo cách đi đứng của nàng ta, hắn đã nhận ra, đây là người võ công không cao, nói đúng ra thì giống người mới tập thôi, ngay cả bọn đệ tử tạp nham cũng không thắng nổi, nhưng cách ăn mặc lại cho thấy, không phải xuất thân từ nhà tầm thường, nên hắn liền thắc mắc.

Dương Quá, liền giới thiệu Phùng Hành với Quách Tĩnh: “Quách bá bá, đây là Hoàng phu nhân, trên đường đã giúp Quá Nhi một vài việc, nay Hoàng phu nhân đang thất lạc với phu quân, vì vậy mong Quách bá bá cho nàng ta ở lại một vài hộm, chờ phu quân nàng tới tìm.”

Quách Tĩnh nghe nói Phùng Hành có ân với Dương Quá, thì cười khách sáo cảm tạ, sau đó nhiệt tình nói Phùng Hành cứ yên tâm chờ cho tới khi phu quân tới đón.

Trong quá trình nói chuyện, Dương Quá cũng từng hỏi đến Hoàng Dung, thế nhưng Quách Tĩnh cho biết, hai hôm nữa nàng ta sẽ lâm bồn, vì vậy lúc này không tiện ra ngoài.

Nghe được không thể gặp được Hoàng Dung, không hiểu sao trong lòng Phùng Hành lại có một chút thất lạc, nàng không hiểu, theo lí thì Hoàng Dung và nàng không có quan hệ gì, biết được sẽ gặp Hoàng Dung, nàng cũng từng hồi hộp, nhưng nếu không gặp được, nàng lại cảm thấy tiếc nuối.

Sau khi ăn uống xong xuôi, Quách Tĩnh liền sắp xếp cho bọn họ nghỉ ngơi. Phùng Hành quay về phòng. Nhớ tới Quách Phù mà nàng nhìn thấy khi nãy.

Vẫn còn là một con nhóc con, nàng ấy rất xinh đẹp, nếu nhìn kĩ, sẽ thấy Quách Phù trông giống nàng 3 phần, phần còn lại chắc giống mẹ nàng ta, Phùng Hành nghĩ.

Đối với Quách Phù, nói thật thì Phùng Hành không hề ghét. Tuy nói nàng ta điêu ngoa tùy hứng, đanh đá, đầu óc lại không thông minh, thế nhưng, có một điểm mà Phùng Hành thấy Quách Phù rất giống Hoàng Dược Sư.

Đó là tính bao che khuyết điểm, tuy Quách Phù đối mới mọi người chua ngoa, đanh đá, nhưng đối với ngưới trong nhà lại rất nhu thuận, hiểu chuyện, vì người nhà có thể hy sinh cả tính mạng.

Nếu không phải như vậy, vì sao sau này Quách Tương bị bắt, ngay cả Quách Tĩnh lẫn Hoàng Dung đều muốn “vì đại nghĩa diệt thân”, bỏ qua con gái của mình, thì chỉ có Quách Phù một mình xông lên, muốn cứu muội muội.

Đến bây giờ, Quách Phù vẫn chưa làm ra chuyện gì lớn, cho nên Phùng Hành quyết định, sẽ canh Quách Phù thật kĩ, quyết không để cho Quách Phù phạm sai lầm. Cháu gái của nàng, không nên như vậy.

Suy nghĩ xong xuôi, Phùng Hành yên tâm đắp chăn, đi ngủ. Thế nhưng nàng đã không để ý. Bất giác, trong thâm tâm nàng đã coi Quách Phù, Hoàng Dung là người nhà của mình rồi.

*-*

Sáng hôm sau, khi Phùng Hành thức dậy, thì mọi người đã ra ngoài đánh giặc rồi.

Nhấm nháp bánh bao mà gia bộc mang lên, bây giờ là lúc chiến sự khó khăn, cũng không ai rảnh rỗi mà nấu mấy món ngon cho nàng, cũng may mà mấy ngày ăn uống ở Tuyệt Tình Cốc, nàng đã dần quen ăn những món bình thường.

Chứ nếu như là lúc trước, Hoàng Dược Sư nuôi nàng kĩ như vậy, thì sợ là không nuốt nổi mấy cái bánh này.

Từ hôm qua Hoàng Dung cũng đã nghe đến việc Dương Quá đưa một người lạ tới. Do được Chu Tử Liểu nhắc nhở, nàng cũng nghi ngờ Dương Quá, hôm qua nàng cũng đã nói cho Tĩnh ca ca, thế nhưng huynh ấy cũng rất tin tưởng Dương Quá.

Vì vậy, nàng định đến gặp vị Hoàng phu nhân này một lần, xem xem có tìm được manh mối nào không.

Khi Hoàng Dung đến, chỉ thấy một nữ nhân mặc áo xanh nhạt đang ngồi gặm bánh bao. Mái tóc trên đầu được tùy ý cột lại bằng một sợi dây lụa màu xanh, trên đầu không có thêm trang sức gì cả.

Thật ra, bình thường đều là Hoàng Dược Sư tết tóc cho nàng, nàng cũng không tự làm được, khi đến Tuyệt Tình Cốc, thì có Tiểu Long Nự giúp nàng, nhưng hôm nay thì mọi người lại ra ngoài đánh giặc hết, không có ai giúp đỡ, Phùng Hành chỉ tùy ý cột lấy.

Hoàng Dung gõ gõ cửa phòng, nói: “Hoàng phu nhân, ta vào được chứ?”

Phùng Hành quay người lại thì nhìn thấy một nữ nhân rất xinh đẹp, bụng đã nhô cao, liền biết, đây chính là Hoàng Dung, bất giác, nàng đã buông bánh bao xuống, đến bên người Hoàng Dung, dìu nàng ta vào phòng:

-“Mời vào, mời vào!”

Hoàng Dung từ khi nhìn thấy gương mặt của Phùng Hành, vẫn cứ nhìn chăm chăm vào nàng, cho đến khi Phùng Hành đỡ nàng ngồi lên ghế, mới hoàn hồn lại. Nhìn dung nhan hết sức quen thuộc trước mắt, Hoàng Dung bỗng thấy ánh mắt cay cay.

Từ khi thành thân đến nay, nàng đã không còn được vào mật thất thăm mẹ nữa, nhưng gương mặt đã nhìn từ nhỏ đến lớn, sao nàng có thể quên. Sau một thời gian dài, lại nhìn thấy dung nhan quen thuộc, không khỏi khiến nàng xúc động.

Nhìn kĩ Phùng Hành mấy lần, nàng mới lên tiếng hỏi thăm: “Ta tên Hoàng Dung, phu quân tên Quách Tĩnh, Hoàng phu nhân có thể gọi ta là Quách phu nhân.’

-“Quách phu nhân.” - Hình như hơi rối loạn bối phận một chút, thế nhưng bây giờ nàng thật sự không dám nói sự thật cho Hoàng Dung nghe.

Dù sao, chuyện người chết sống dậy quả thật là khó tin, nói không chừng, người ta còn cho nàng là có ý đồ.

Hoàng Dung nghe vậy thì mỉm cười, sau đó lại hỏi: “Nghe Quá Nhi nói, vì giúp nó mà phu nhân bị lạc khỏi phu quân, thật sự là có lỗi. Hoàng phu nhân có thể nói cho ta biết, mọi chuyện là như thế nào không, ta có thể nhờ cái bang tìm phu quân giúp.”

Phùng Hành mỉm cười: “Không có gì, ta và phu quân đến Tương Dương thăm người thân, nhưng giữa đường thì lạc nhau. Nếu Quách phu nhân có thể giúp, thì thật không còn gì bằng.”

Hoàng Dung nhìn như không để ý, hấp một ngụm trà, sau đó hỏi: “Chẳng biết quê quán của phu nhân ở đâu, có thể cho ta biết không, như vậy cũng tiện để ta tìm người thông báo cho gia nhân. Biết đâu bây giờ, phu quân của phu nhân đã về đến cố hương rồi.”

Phùng Hành nghe vậy, vội vàng lắc đầu, chắc chắn nói: “Không đâu, nếu không tìm được ta, hắn sẽ không trở về.” – Theo những gì nàng hiểu về hắn, nàng có thể chắc chắn như vậy.

Ánh mắt Hoàng Dung lóe lóe, cười nói:” có vẻ như người rất tin tưởng phu quân của mình.”

Phùng Hành gật đầu, cười vô tâm vô phế nói: “Tất nhiên rồi!”

Nói xong, Phùng Hành không tự chủ được uống một hớp nước. Nàng biết, Hoàng Dung đây là muốn moi tin từ nàng.

Hoàng Dung quan sát Phùng Hành một hồi, lại hỏi: “Nhìn phu nhân còn trẻ như vậy, không biết năm nay đã được bao nhiêu ?”

Phùng Hành nghe hỏi, ngẫm nghĩ một hồi, nói: “Ta năm nay 23.” Nhưng mà là tuổi tâm lí, nàng nhủ thầm.

Hoàng Dung thở dài trong lòng, mặc dù biết là không thể, nhưng nàng không tự chủ được muốn dò hỏi người này. Tuy nay nàng đã thành gia thất, thế nhưng, niềm khát khao đối với mẫu thân lại chưa hề vơi đi. Vì vậy, khi nhìn thấy Hoàng phu nhân, lại thấy nàng nói phu quân mình họ Hoàng, thì lại không tự chủ được suy nghĩ lung tung.

Nghĩ đến đây, nhìn nhìn gương mặt trẻ tuổi tươi tắn của Phùng Hành, trong lòng lại ê ẩm nhủ, cũng phải thôi, làm sao có chuyện người trước mắt đây lại là mẹ của nàng được. Thế nhưng, thật sự là giống quá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.