Làm Phi

Chương 71




Edit: Mai Thái phi

Beta: Huệ Hoàng Hậu

Ngự Sử đại phu dâng tấu phế Nghiên Uyển hoa, Nghiên Uyển hoa bóc trần việc của hắn và thiếp thất...

Lúc này là danh xứng với thực "Tan rã trong không vui".

Hoắc Kỳ chống trán nhìn Tịch Lan Vi, thảnh thơi nói: "Lá gan không nhỏ a, khẩu chiến với Ngự Sử đại phu?"

Tịch Lan Vi khiêm tốn gật đầu, vẫn không phát ra thanh âm: "Thần thiếp không nhúc nhích miệng, sao gọi là khẩu chiến?"

"..." Hoắc Kỳ trầm mặc, ngầm suy nghĩ lại nói: "Ừm...Hiện tại không thể nói thành lời đã như vậy, chờ nàng khỏi hẳn còn lợi hại hơn?" Ngừng lại một chút, hắn thành khẩn kiến nghị: "Thuốc Hạ Nguyệt dùng cho nàng có còn hay không? Bằng không nàng lại uống thêm hai phần?"

Tịch Lan Vi liếc hắn một cái không hề để ý tới. Giây lát, rốt cuộc hắn vẫn dặn dò một câu: "Về sau không được " bắt nạt " triều thần như vậy."

"Ai bắt nạt ai?" Nàng nâng bút viết: "Hắn đừng khuyến khích bệ hạ phế thần thiếp, thần thiếp sẽ mặc kệ hắn như thế nào với thiếp thất."

Hoắc Kỳ xem xong, lại cười nói: "Mặc kệ hắn xúi giục như thế nào. Trẫm dám thay nàng thử thuốc thì sẽ biết làm thế nào để ngăn chặn những việc này, tính nàng lại không chịu thua thiệt một chút nào, phải phản đối ngăn chặn lại ngay lúc đó sao?"

"Không có biện pháp." Tịch Lan Vi nhún vai: "Thần thiếp chỉ là bị câm, lại không điếc không mù, nghe thấy được dù sao cũng phải thay mình tranh luận một chút."

Hoắc Kỳ đánh giá nàng, không so đo với nàng. Nàng ấy có nơi nào là "Thay mình tranh luận một chút", rõ ràng những câu đó đều là lấy việc trong phủ làm cho người ta bị nghẹn lại.

...

Cuối cùng trung thu cũng tới, quả nhiên Mị Điềm không vào cung tham gia cung yến, chỉ là sáng sớm đã sai người tới lấy bánh do Tịch Lan Vi làm cho phụ thân.

Nghĩ lại không tránh được việc nhìn thấy một hồi cung quyến khoe sắc, Tịch Lan Vi suy tư, vẫn không có hứng thú tranh đua cùng các nàng về những điều như vậy.

"Quá mộc mạc, quá mộc mạc!" Thu Bạch và Thanh Hòa thấy nàng chọn bộ y phục kia thì nhíu mày, Thanh Hòa vừa nhìn thấy, cầm y phục đơn giản kia lên, lấy qua so sánh với màu sắc của mèo con: "Nương tử ngài xem! Màu xanh nhạt đến mức nhìn không thấy, không nhìn kỹ sẽ thấy giống như màu của nó..."

Mèo con liếm móng vuốt dừng lại nhìn nhìn ống tay áo bên lỗ tai, lại tiếp tục liếm móng vuốt.

Tịch Lan Vi cười một cái, đi qua bế mèo con lên, ỷ vào hai người họ đều nhìn hiểu khẩu hình thì lười phát ra tiếng, nói rất là vô tâm vô phế: "Màu của nó có cái gì không tốt." Nàng ôm mèo con vào trong ngực, cầm móng vuốt của nó vung về phía hai người: "Bệ hạ đã nói, hắn ở Thuần thú tư chọn một vòng, nó là xinh đẹp nhất."

"..." Hai người bất đắc dĩ, trong lòng đều nói "Nhìn người tự theo đuổi điểm này để so sánh đi".

Ngược lại mèo con giống như nghe hiểu được lời khen, thập phần vừa lòng mà chui vào trong ngực nàng, đôi mắt nhắm lại, ngủ đến mềm ra như bông.

"Cứ lấy bộ này." Tịch Lan Vi cười nhạt nói, sau đó cúi xuống hôn lên đầu mèo con một cái, thì thầm lên tiếng: "Buổi tối mang ngươi đi xem náo nhiệt có được không?"

...

Hàm Chương điện lớn như vậy tràn ngập đủ loại màu sắc của cung trang nhìn đến ngũ thải tân phân[1] vô cùng náo nhiệt, Tịch Lan Vi mặc một chiếc áo hai vạt ngắn màu xanh nước biển, chỉ có đường viền cổ áo là thêu một ít hoa văn, xác thật nhìn không quá nổi bật.

[1] Ngũ thải tân phân: ngũ thải là 5 màu (vàng, xanh, đỏ, trắng, đen); tân phân là rực rỡ/sặc sỡ. Ý muốn nói đủ các loại màu sắc rất sặc sỡ.

Trước khi cung yến bắt đầu mèo con đã đi ra ngoài chơi một vòng, các cung nhân mất nhiều công sức mới tìm được nó trở về. Vì thế khi nó tiến vào điện đã có bộ dạng mệt muốn chết rồi, đưa đến trên người Tịch Lan Vi, ngã đầu đã ngủ.

Khi nàng ăn hoa quả nó ngủ, nàng uống canh nó còn ngủ. Gắp một đũa thịt, Tịch Lan Vi dùng ngón tay gõ đầu nó một cái: "Ăn cái gì? "

Mèo con ngủ đến mơ hồ, mắt vừa mở to lập tức nhắm lại, thất thần không phản ứng lại nàng.

Xa xa Hoắc Kỳ nhìn một người một mèo, nhìn đến mức ghen tị...

Nhiều ngày nay quan hệ với Tịch Lan Vi càng gần, vốn hắn còn nghĩ, cung yến hôm nay nếu hắn không mời, nàng có thể chủ động lại đây hay không.

Kết quả nàng hoàn toàn không có ý tứ này, chuyên tâm chơi đùa với mèo con đến vô cùng nhập tâm.

"Viên Tự." Nghe tiếng gọi, Viên Tự khom người tiến lên, khom người, thấy hoàng đế đưa qua một đĩa cá...

"..." Viên Tự trầm mặc chớp mắt một cái, tiếp nhận cá bước đến chỗ Tịch Lan Vi. Hành lễ với nàng, Viên Tự khó khăn bẩm báo: "Uyển hoa nương tử, bệ hạ phân phó đưa tới cho ngài... Cá phiến[2]."

[2] 鱼片: phi lê của con cá.

(Nhưng không ghi rõ là món gì)

Giao đĩa cá cho Thanh Hòa, Viên Tự suy nghĩ lại rất tận chức tận trách mà nén giọng bổ sung một câu: "Thần thấy trên bàn bệ hạ có tôm, mèo của nương tử có thể thích hơn..."

Tất nhiên Tịch Lan Vi hiểu rõ hắn có ý tứ gì, nhìn về phía Hoắc Kỳ, thấy hắn đang thưởng thức đồ ăn vẫn chưa nhìn qua, nàng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, ôm mèo cùng nhau đi qua.

...

Nàng ngồi xuống bên người hắn, câu đầu tiên hắn nói đã rất chua: "May mắn hươu không thể tới tham gia cung yến a..."

Tịch Lan Vi thoáng nhìn hắn, đôi mắt đẹp giương lên không để ý tới, hãy còn bưng đĩa tôm kia đến trước mặt, cũng không cần cung nữ nhúng tay, tự mình bóc vỏ cho mèo ăn.

Mèo con tất nhiên là vô cùng thoải mái, đi ngủ mắt cũng không mở to một chút, cảm thấy có thức ăn đưa tới trước mặt, liền duỗi móng vuốt ôm lấy cổ tay nàng, gặm con tôm đã bóc vỏ trong tay nàng.

Ăn xong một con, Tịch Lan Vi lại bóc vỏ một con khác đưa qua, mới vừa bị móng vuốt của nó ôm lấy, thì bên cạnh nghe được giọng không cao hứng của Hoắc Kỳ: "Trẫm còn không bằng mèo đâu."

Tịch Lan Vi ngẩn ra, tay cầm con tôm bóc vỏ có ý thức mà nhấc lên. Ánh mắt Hoắc Kỳ dời xuống liếc con tôm bóc vỏ kia một cái, càng thêm bất mãn: "Cái này nó đã gặm qua."

"..." Đành phải ném con tôm bóc vỏ hoàn toàn cho mèo con, để cho nó tự mình ăn. Cung nữ dâng chậu đồng tới để rửa tay, lại một lần nữa bóc vỏ một con tôm, đưa đến bên miệng hắn.

Hoàng đế nhướng mày nhàn nhạt nhìn nàng, không há miệng.

Ngay sau đó, Tịch Lan Vi hoàn toàn không như ý nguyện của hắn là làm nũng giống các phi tần khác để cho hắn ăn, trên tay vừa chuyển, trực tiếp ném con tôm bóc vỏ vào trong miệng mình.

Ăn xong còn khẽ cười, cảm thấy mỹ mãn mà nhỏ giọng bình luận: "Hương vị tươi ngon mà không béo, tay nghề ngự trù này rất tốt."

Ngước mắt nhìn Hoắc Kỳ không thay đổi sắc mặt còn nhìn nàng, trong mắt rõ ràng "Có sát khí", Tịch Lan Vi bình tĩnh mà bóc vỏ con tiếp theo.

Vẫn là đưa đến bên miệng hắn trước, hắn vẫn không há miệng, lúc này nàng lại không thể không để ý mà tự mình ăn, nghiêng đầu về một bên: "Bệ hạ thật không muốn nếm thử?"

Hoắc Kỳ buồn bực một hồi, cuối cùng...

Rất không có cốt khí mà ăn con tôm bóc vỏ đó.

"Ừm, không tồi." Khẩu khí nhàn nhạt mà bình phẩm một câu, Hoắc Kỳ nâng chén rượu tới uống, cuối cùng thần sắc mới hòa hoãn.

Tịch Lan Vi chớp chớp đôi mắt, cũng uống rượu, không phản ứng lại hắn.

...

Sau khi cung yến tan đi, các phi tần vẫn là từng người hồi cung. Nếu có Hoàng Hậu, ngày này hoàng đế nên đi Trường Thu cung, nhưng trước mắt không có, dựa theo thông lệ năm trước, hoàng đế đều ngủ một mình.

Chậm rãi đi trên đường, bóng đêm thê lương, vầng trăng nơi chân trời cũng lộ ra hàn ý, nhìn thấy ở giữa trời mây nhưng không với tới được, cảm giác xa cách càng thêm rõ ràng.

Tịch Lan Vi nâng đầu, chỉ cảm thấy tình cảnh này giống như đã từng quen biết.

Là giống như đúc năm trước. Cùng là trung thu, cùng là trăng tròn, cùng là sau khi cung yến ca múa mừng cảnh thái bình tan đi, trong cung có vẻ an tĩnh dị thường.

Nhưng vào lúc này của năm trước, Đỗ thị và Vệ thị còn sống, Hạ Nguyệt còn chưa có tiến cung... Cẩn thận ngẫm lại, so với lúc ấy thì việc vui vẻ nhiều hơn một chút—ngày đó hoàng đế giúp nàng hòa hoãn mâu thuẫn với phụ thân.

So sánh mà nói, trung thu năm nay... Bình thường không có gì lạ.

...

Trở lại Y Dung Uyển dặn dò chuẩn bị nước, nước tỏa ra hơi nóng mờ mịt, làm cho huân hương càng đậm thêm một chút.

Bệnh của nàng còn chưa tra ra kết quả đây.

Tịch Lan Vi nghĩ, bất tri bất giác, suy nghĩ lại bay tới mấy ngày nay ở chung cùng Hoắc Kỳ, ngược lại cảm thấy... Nếu vẫn luôn như vậy, có lẽ một ngày kia, những việc này cũng có thể nói thẳng với hắn?

Trong cân nhắc phảng phất cũng không để ý kết quả như thế nào như trước, không có hận ý nghiêm nghị giống trước, cho dù đây chính là việc làm cho nàng thống khổ một đời, trong lòng để ý vẫn là tin tưởng Hoắc Kỳ nhiều hơn một chút.

Nàng dùng tay lấy một chút nước vẩy lên mặt, bất tri bất giác mà nở nụ cười. Sương mù tràn ngập, giống như hết thảy tốt đẹp đều ở bốn phía, làm lòng nàng cảm thấy, một đời này nhất định cuối cùng sẽ thư thái như vậy.

...

Sau khi tắm gội mệt mỏi đánh úp lại, Tịch Lan Vi bước ra khỏi phòng tắm, liền thấy mèo con mới vừa tẩy sạch bộ lông cũng ướt đẫm chạy tiến vào phòng ngủ.

Cười một tiếng, nàng biết khi trên người nó ướt thì càng thích chạy lên trên giường nàng, trong lòng nói nhất định phải chạy nhanh xách nó xuống dưới mới được, nếu không, đã trễ thế này còn phải đổi đệm giường.

Bước vào ngạch cửa phòng ngủ, dưới chân Tịch Lan Vi dừng lại.

Trên giường, Hoắc Kỳ ngồi xếp bằng, trong tay xách mèo con đối diện mình. Lông mèo con ướt đẫm, nhìn qua có chút chật vật, gục xuống đầu buồn bã ỉu xìu, tùy ý hắn giáo huấn.

Ngón tay hắn đập vào trên mũi nó: "Vừa rồi đoạt tôm của trẫm, hiện tại còn muốn lau nước ở trên giường của Lan Vi? Ngươi làm phản sao?"

"..." Tịch Lan Vi nín thở không hé răng, nghe hắn tiếp tục nói.

"Ai cho ngươi đi cung yến? Ngươi cùng hai con hươu kia đợi không tốt sao? Có đi ngươi cũng ngủ." Hoắc Kỳ tiếp tục phân cao thấp cùng mèo con, nghiêm túc mà mang ác ý, hoàn toàn không có uy nghi của đế vương...

Tịch Lan Vi nhìn đến xuất thần, hắn thật đúng là... Có thể là hai bộ dáng hoàn toàn bất đồng.

A... Hắn cư nhiên tới Y Dung Uyển?

Nàng cũng không nhớ rõ mình có bao nhiêu năm không cùng "Phu quân" trải qua trung thu, Tịch Lan Vi lấy lại tinh thần, cưỡng chế không cho bản thân rơi vào hồi ức của đời trước.

Nàng nhìn cái bàn cách đó vài bước, trên mặt bàn sớm chuẩn bị tốt rượu hoa quế. Tịch Lan Vi bước nhẹ nhàng, không có tiếng động mà đi qua. Rót rượu vào hai cái chén ở trong tay, lại đi về phía giường, vẫn không tạo ra một chút tiếng động nào.

"Ngươi nói một con mèo như ngươi..." Hoắc Kỳ vẫn xách mèo con đấu khí đấu đến rất nhập tâm, đầu vai bị người chạm vào, lời nói chợt ngừng, quay đầu nhìn lại — lập tức nhanh chóng ném mèo con xuống giường.

Nhàn tản tới mức không có việc gì xách mèo con giải buồn, lại để cho nàng thấy.

Ho nhẹ một tiếng, trong giây lát Hoắc Kỳ khôi phục bộ dáng ngày thường, khẽ gật đầu: "Tới rồi?"

Đưa một chén sứ qua, Tịch Lan Vi ngồi bên giường, một đôi mắt đẹp ngóng nhìn hắn, ở trong hương hoa quế nhàn nhạt, hai má nàng giống như đã mang theo chút men say.

Hắn tiếp nhận, lại không trực tiếp uống, cầm ở trong tay vừa nhìn thấy, lại cầm một chén khác trong tay nàng: "Cổ họng chưa lành, không uống mới tốt."

"..." Tịch Lan Vi buồn trong chốc lát, nghe lời mà lên tiếng đáp "Vâng".

Vì thế hắn cũng không uống, chén rượu đặt trên bàn con bên cạnh giường. Hắn ôm lấy nàng nằm xuống, yên tĩnh một chút, hắn nói: "Hôm nay Cảnh Phi nhắc tới, sang năm nên tuyển tú nữ."

Trong lòng Tịch Lan Vi trầm xuống.

"Đây là lần đầu tiên từ khi trẫm đăng cơ tới nay, nhất định không thể không tuyển." Hắn bình tĩnh nói. Ngừng lại một chút, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Tịch Lan Vi, không biết sao, giống như thần sai quỷ khiến, chính là muốn hỏi nàng: "Nàng thật sự có thể chấp nhận trẫm sủng ái người khác sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.