Tạ Nhan dựa vào trong ngực của anh, mở Weibo của mình, bình luận tất cả đều là quả chanh cỡ lớn cỡ nhỏ.
Cậu chuyển phát một cái bình luận hot nhất, trả lời một chữ: "Được."
Bình luận kia viết là [Hôn nhẹ Nhan Nhan, mụ mụ kiến nghị con phát sóng trực tiếp một chút cuộc sống tốt đẹp sau hôn nhân mới yên tâm được!]
Mười phút sau bình luận này, fan đều cảm giác như là đang nằm mơ, dường như mộng du dò hỏi việc này có thật không?
Nhưng Tạ Nhan đã tắt điện thoại rồi.
Phó Thanh dán sát vào tay cậu, giống như đùa giỡn: "Nhan Nhan ngủ với fan không?"
Tạ Nhan nghiêng đầu, gật đầu, nghiêm túc nói: "Ngủ."
Phó Thanh mở hết đèn lên, trong phòng sáng ngời.
Tạ Nhan nằm trên giường, mở mắt ra là có thể thấy rõ ràng hai người họ phản chiếu trong gương.
Tự nhìn đến si mê, lông mày nhíu chặt, rồi lại rất vui vẻ, thoạt nhìn có chút chật vật, thậm chí toàn thân vì tỏa nhiệt nóng lên mà biến thành hồng nhạt, cùng với màu da của Phó Thanh khác biệt rõ ràng.
Đó là một hồi thân mật dài lâu.
Rất lâu sau đó, Phó Thanh giúp Tạ Nhan tắm xong, ôm cậu đặt lên giường, đứng bên giường đưa tay sờ sờ.
Anh trầm mặt một hồi, lại bế Tạ Nhan lên, đứng đắn nói: "Ga giường ướt rồi."
Tạ Nhan mơ màng, không hiểu ý của anh.
Phó Thanh đến gần, cắn lỗ tai Tạ Nhan, âm thanh rất nhẹ: "Là em làm, đều ướt đẫm."
Tuy rằng câu nói này chỉ có hai người nghe thấy, nhưng mà Tạ Nhan vẫn không còn mặt mũi gặp người, thậm chí cảm thấy nếu có thể mất đi ý thức vẫn tốt hơn.
Phó Thanh ôm Tạ Nhan đặt trên ghế sa lông, thay xong ga giường, lại ôm cậu trở về, trước khi đắp chăn hôn một cái lên đầu gối của cậu, nơi đó vì ma sát lúc quỳ mà nhiễm một tầng màu hồng đẹp đẽ.
Anh sửa lại tóc trên thái dương Tạ Nhan, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi."
Buổi tối làm hơi quá đáng, ngày hôm sau Tạ Nhan ngủ đến trưa mới tỉnh. Sau đó rời giường ăn cơm, vẫn không có sức lực, lại nằm thêm mấy tiếng, nghĩ đến lời hứa hôm qua, mới từ trên giường ngồi dậy.
Trước khi phát trực tiếp, Tạ Nhan soi gương một hồi, sắc mặt vẫn lạnh nhạt trước sau như một, nhưng môi quá hồng, còn hơi sưng, bất quá đều có thể hóa trang rồi dùng lự kính che lại. Chỉ là trên cổ có thêm rất nhiều vết tích vì tối hôm qua trắng trợn không kiên dè, dán thêm vài miếng băng cá nhân cũng không che được. Tạ Nhan giật mình, định mặc áo cổ cao phát trực tiếp, nhưng mà không có mang tới bộ nào như vậy, đành phải thôi.
Tạ Nhan mở máy, down phần mềm phát sóng mà Hứa Ảnh Chi gửi tới, xác nhận nửa giờ sau bắt đầu livestream.
Còn chưa mở, nhân khí phòng phát sóng đã nổ tung.
Mãi đến tận khi Tạ Nhan bắt đầu phát sóng, lay ống kính một cái, xác định có thể thấy được.
[Nhan Nhan tới rồi tới rồi tới rồi!]
[Là phát sóng trực tiếp sinh hoạt sau kết hôn cho chúng ta à! Tỷ như ôm ôm, tung cao cao gì đó. Tôi xem ảnh, Phó tiên sinh cao hơn Nhan Nhan ít nhất 10 cm]
[Ngày hôm nay vẫn là hoa hồng xinh đẹp Nhan Nhan!]
[Mụ mụ rơi lệ, nhìn thấy Nhan Nhan bằng sương bằng thịt, chỉ là bảo bối có chồng quên mất nương (không phải)]
Đạn mạc (1) xoát đến nhanh chóng, Tạ Nhan không thấy rõ bọn họ đến cùng đang nói cái gì, hắng giọng một cái, nói câu: "Chào mọi người."
Cậu vẫn định lộ mặt, dù sao cũng đã quá lâu không xuất hiện trước mặt công chúng, nhưng mà chỉ là nói một chút về tình huống gần đây, chuyện phim ảnh, còn phát sóng sinh hoạt sau khi kết hôn là không thể, đời này không thể.
Tuy rằng như vậy, fan cũng đủ kích động, cuối cùng cũng biết Tạ Nhan biến mất lâu như vậy là đến bờ biển nghỉ phép, còn hàn huyên một chút về cảm giác lúc đóng phim.
Trong lúc đó có người phát sinh nghi vấn với cái cổ cùng xương quai xanh Tạ Nhan dán nhiều băng cá nhân như vậy, Tạ Nhan không muốn lừa người, không thể làm gì khác hơn là giả vờ không nhìn thấy, đạn mạc tự động giải thích [nhất định là cạnh biển có rất nhiều muỗi, da Nhan Nhan quá trắng, nhìn qua khẳng định rất đáng sợ, cho nên che đi].
Bọn họ nói như là thật, chính Tạ Nhan cũng sắp tin rồi.
Phát sóng được khoản một tiếng, cửa bị đẩy ra, Tạ Nhan nghiên đầu nhìn sang.
Âm thanh xa lại kia hỏi: "Ăn cơm tối?"
Vì vậy, toàn bộ phòng phát sóng đều nhìn thấy Tạ Nhan ngẩng đầu lên, chớp mắt, mím môi cười, vừa ôn nhu vừa thả lỏng, thu đi toàn bộ sắc bén và lạnh nhạt, bọn họ xưa nay chưa từng thấy dáng vẻ này của Tạ Nhan, nhất thời cả kinh quên mất phát bình luận.
Tạ Nhan đứng lên, nghiêng đầu đầu nói với màn hình: "Buổi trực tiếp hôm nay tới đây, tạm biệt."
Lời cậu còn chưa nói hết, trong ống kính xuất hiện một bàn tay đàn ông khác, dắt tay Tạ Nhan, mọi người chú ý tới hai ngón tay đeo nhẫn, hai chiếc giống nhau, hình thức rất mộc mạc, nhưng là nhẫn cưới.
Trước khi Tạ Nhan đóng phòng phát sóng trực tiếp, bọn họ còn nghe thấy âm thanh xa lạ kia nói: "Giờ đã yên tâm chưa?"
Giống như là đang hỏi các khán giả trong phòng.
Tắt đi phòng phát sóng còn vô số bình luận không ngừng tràn vào, tất cả đều là chúc cho Tạ Nhan hạnh phúc vui vẻ, cuộc sống sau này chỉ có niềm vui.
Quy mô hôn lễ không lớn, cũng không định mời bao nhiêu người, không tiết lộ gì với truyền thông, chỉ mời những người thân thiết, cho nên bố trí rất nhanh.
Ngày kết hôn khí trời rất tốt, trời xanh mấy trắng, ngoài khơi gió êm sóng lặng, có hải âu bay lượn.
Nhà thờ nhỏ được dốc lòng trang trí, cổng hoa làm từ hoa tươi, trênh cánh hoa còn đọng sương, chỗ ngồi trống trải, không có mấy người.
Bên Tạ Nhan chỉ mời Dương Tầm, hai đạo diễn đã từng hợp tác và vợ của họ, còn có Nguyễn An Ninh. Bên Phó Thanh cũng chỉ có anh em Chu Chân, Chu Ngọc, ông nội và Mạc Phục.
Phó gia gia lần đầu xuất ngoại, bất quá là lão nhân đã trải qua sóng to gió lớn, dù ở tha hương đất khách quê người cũng không để ý, dù mắt không nhìn thấy nhưng nhất định phải chứng kiến lễ cưới của Phó Thanh và Tạ Nhan.
Không phải người nội liễm, tùy tiện nói chuyện, Chu Ngọc cười hì hì nói mình sáng mắt, lần đầu tiên thấy Phó Thanh dắt theo Tạ Nhan đã biết hai người nhất định có một chân (có gian tình), tuy lúc đó còn chưa có.
Chu Chân gõ đầu em trai, kêu hắn nói chuyện cẩn thận, người xung quanh đều nở nụ cười.
Nghi thức rất đơn giản, Phó Thanh và Tạ Nhan nắm tay đi qua thảm đỏ, đứng trước mặt người chứng hôn.
Phó Thanh rũ mắt, ánh mắt rơi vào trên người Tạ Nhan, anh nói: "Bảo bối, theo anh đến khi đầu bạc đi."
Anh đời này không cầu mong cái gì, cầu mong duy nhất là Tạ Nhan, là hai người đến bạc đầu, một đời một kiếp.
Tạ Nhan gật đầu. Viền mắt cậu hồng hồng, ngoại trừ trước ống kính và trên giường, Phó Thanh chưa bao giờ thấy Tạ Nhan đỏ mắt.
Người chứng hôn bước xuống bậc thang, tất cả mọi người nhìn lên Phó Thanh và Tạ Nhan.
Bọn họ đưa tay ra, đeo nhẫn cho nhau, kim cương lóe sáng chói mắt.
Sau đó họ đứng dưới ánh mặt trời, trong vườn hoa, trong tiếng chúc phúc, trao nhau nụ hôn.