Bây giờ đã ba giờ sáng, ánh trăng rất tròn, treo thật cao trên trời, xung quanh không có một bóng người, quá mức vắng vẻ, không có tiếng động.
Phó Thanh giật mình chốc lát, lại hỏi: "Tiểu Tạ hỏi quà gì có thể khiến anh vui sao?"
Đối với Phó Thanh, trên thế giới này, thứ mà anh không thể lấy được quá ít, mà nói đúng ra, anh cũng không có ham muốn vật chất.
Ngay cả như vậy, anh cũng có một nguyện vọng chỉ có thể nhìn chứ không thể thành.
Ví dụ như lúc này, Phó Thanh dừng một chút, mới nói thêm: "Anh chỉ muốn Tiểu Tạ, Tiểu Tạ có thể tặng chính mình cho anh không?"
Lúc anh nói những lời này, âm thanh còn nhẹ hơn gió lướt qua ngọn cây.
Đến Tạ Nhan đi trước mặt Phó Thanh cũng chỉ mơ hồ nghe được vài tiếng.
Tạ Nhan thoáng ngẩng đầu, còn chưa kịp hỏi lại, đã nghe Phó Thanh cười nói: "Tiểu Tạ không phải luôn muốn trả tiền giúp anh sao? Món quà đó cũng tốt, anh rất thích."
Tạ Nhan có chút hoài nghi, cậu không phải là người dễ lừa gạt, hỏi: "Lần trước không phải anh không chịu sao?"
Phó Thanh giải thích: "Lần trước em mới nhận việc, chỉ có một trăm nghìn rất không ổn định, làm sao anh nhận được? Bây giờ thì khác, tiểu Tạ có công ty, có việc mới, quay phim mới, sau đó nhất định sẽ rất thuận lợi."
Mặt anh giãn ra, con người màu hổ phách hàm chứa ôn nhu: "Giúp anh trả tiền, sau này tiểu Tạ kiếm tiền nuôi anh."
Tạ Nhan gật đầu: "Được, sau này em nuôi Phó ca."
Cậu không nói sẽ nuôi bao lâu, chỉ thấy chuyện này đáng để làm cả đời.
Bãi đỗ xe cách đó không xa, chờ lên xe rồi, Tạ Nhan thắt dây an toàn, đột nhiên hỏi: "Câu đầu tiên Phó ca nói là gì, em nghe không rõ."
Phó Thanh nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, ngữ điệu bình tĩnh: "Là hỏi, tiểu Tạ tặng mình cho anh được không? Anh chỉ muốn cái này."
Tạ Nhan vừa rồi bị gió đêm thổi lạnh, giờ lại bị những lời này đốt nóng lên, gáy cũng toát ra chút mồ hôi.
Phó Thanh tựa như không chú ý tới sự khác thường của cậu, nói tiếp: "Nhưng tiểu Tạ hỏi nghiêm túc như vậy, anh sẽ không nói giỡn đâu."
Thì ra là nói giỡn thôi?
Tạ Nhan chậm rãi thở phào, mím mím môi.
Nhưng vừa nghĩ tới câu "Tiểu Tạ có thể tặng mình cho anh không?", vô luận là thật, là giả hay chỉ là vui đùa, nhưng làm một "món quà" trong giả tưởng cũng đủ khiến Tạ Nhan sôi trào.
Cậu nghĩ, hè năm nay đến nhanh, đi cũng bất ngờ không kịp đề phòng.
Nhưng trái tim cậu nóng bỏng, hô hấp nhanh hơn, nhiệt độ cơ thể lên cao, thậm chí đầy đầu miên man suy nghĩ.
Tạ Nhan hứng gió lạnh suy nghĩ, không biết khi nào mới kết thúc đây.
Phó Thanh đưa Tạ Nhan về phòng thuê trước, quay lại phố cũ đã là sáu giờ, mà tám giờ anh phải đến công ty.
Anh nằm một hồi, nghĩ đến Tạ Nhan tối qua, thật là đáng yêu, đáng yêu đến Phó Thanh không ngủ được, dậy làm điểm tâm.
Phó gia gia ba mươi năm nay như một, sáu giờ đúng rời giường. Nghe được tiếng động bên ngoài, đi tới phòng bếp hỏi: "Con tối qua đi đón tiểu Tạ, mấy giờ mới về nhà?"
Phó Thanh đang vo gạo, vặn nhỏ vòi nước, mới nghe rõ lời của ông nội: "Em ấy thức đêm quay phim, năm giờ hơn con mới về, làm cơm xong rồi đi làm."
Phó gia gia mắng một câu: "Con ba mươi hai rồi, còn dám cả đêm không ngủ?"
Phó Thanh cười cười: "Ngủ không được, đúng rồi, ông nội đưa miếng ngọc còn lại cho tiểu Tạ sao?"
Phó gia gia hùng hồn: "Đồ của ông, ông cho cháu dâu thì sao."
Phó Thanh lắc đầu: "Nhưng bạn nhỏ có biết gì đâu, đây là ép mua ép bán."
Hai miếng ngọc đó là đồ cưới của bà nội, vốn là một khối hoàn chỉnh, màu sắc nước ngọc rất tốt. Sau này trước khi bà nội qua đời, mẹ đang có mang Phó Thanh liền nói đem khối ngọc kia cho đứa bé trong bụng, nhờ ông nội tìm thợ thủ công đánh thành một đôi, sau đó một cái để cho đối tượng sau này của đứa bé, cũng có thể xem là gia truyền.
Phó Thanh nhìn miếng ngọc trước ngực mình, nói: "Đêm qua tiểu Tạ nói muốn tặng quà cho con."
Phó gia gia nói: "Con khoe khoan với lão đầu này làm gì."
Phó Thanh nhớ dáng vẻ Tạ Nhan lúc đó, chỉ cảm thấy vừa mềm vừa đáng yêu: "Em ấy nói phải nuôi con."
Mấy chuyện chi tiết hơn, Phó Thanh sẽ không kể.
Phó gia gia hừ một tiếng: "Con càng sống càng thụt lùi, còn muốn bạn nhỏ nhà người ta nuôi con sao?"
Anh thật sự thích Tạ Nhan, ngoan, đáng yêu, khiến người ta thích.
Bất quá lát sau, Phó gia gia bỗng nhiên thở dài, như là buông được một việc quan trọng: "Phó Thanh, nói thật, trước khi gặp Tạ Nhan, ông vẫn nghĩ, con nói mình thích đàn ông là để khỏi lấy vợ sinh con."
Lúc Phó Thanh mười sáu tuổi, đã từng tham gia kỳ thi vật lý, giải nhất quốc gia, có thể trực tiếp đến Đại học Nam Sơn. Sức học của Phó Thanh luôn rất tốt, chỉ là cha anh không có ý định cho anh học đại học, từ sớm đã nói đợi lên cấp ba thì đến xưởng phụ.
Lúc giáo viên gọi đến nhà để chúc mừng, Phó Luân mới biết chuyện này.
Ông không để Phó Thanh rời khỏi phố cũ đi học.
Tính tình Phó Luân bạo, hạ thủ ngoan, suýt nữa cắt đứt tay phải Phó Thanh, để anh cả đời này khỏi cầm bút.
Ông chất vấn Phó Thanh: "Mày sống đến lớn từng này sống đến trong bụng chó sao? Muốn chạy đi tìm vui vẻ cho riêng mình, người ở phố này, mặc kệ sống chết thế nào?"
Phó Thanh quỳ ba ngày, cuối cùng vẫn ở lại, từ chối cơ hội đi học.
Cũng không phải khuất phục, chỉ là nghĩ thông.
Khi đó lợi nhuận nhà máy đã không tốt, lòng người hoang mang, mọi người đều lo nhà máy không chống đỡ được, phố cũ sụp đổ, ai cũng ăn cơm không nổi.
Phó Thanh họ Phó, ở phố cũ ai cũng có thể đi, anh lại không thể, cho dù chỉ đi xem một chút cũng không được phép.
Bất quá anh nói với Phó Luân, con là người cuối cùng.
Phó gia gia khi đó nghĩ rằng Phó Thanh giận dỗi Phó Luân, nhưng sau này Phó Thanh gánh vác phố cũ ông mới hiểu không phải như vậy.
Ý Phó Thanh là, trách nhiệm nên gánh ánh sẽ gánh, vì anh sống ở nơi này, cũng sẽ không có người tiếp theo.
Sau này Phó Thanh come out, nói không thích con gái, Phó gia gia cũng không rõ thật giả, nhưng cũng không dám khuyên.
Thẳng đến đêm mưa kia, Phó Thanh dẫn Tạ Nhan vào cửa, Phó gia gia không nhìn thấy, nhưng có thể nghe trong âm thanh của Phó Thanh có ôn nhu và thích.
Ông biết, nhân duyên của Phó Thanh đến rồi.
Phó gia gia rất ít nói chuyện trước đây, ông biết thật ra phố cũ mắc nợ Phó Thanh, nếu như không có gánh nặng này, Phó Thanh cũng không phải khổ sở từ nhỏ.
Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đau khổ nhất bất quá là cô gái mình thích không thích mình, mà Phó Thanh thì đang quên mình vì đường sống của cả con phố.
Cho nên anh càng thêm trầm mặc, ít lời, nội liễm, cũng không sở cầu.
Phó gia gia không khỏi nói: "Nhiều năm như vậy, con khổ cực rồi."
Phó Thanh vo gạo xong bỏ vào nồi, cười cười, giọng nói rất bình thường: "Không có gì, con nên làm."
Nhưng bây giờ không giống, Phó gia gia nghĩ, hiện tại Tạ Nhan là mong muốn của anh.