Làm Nữ Phụ Thật Khó

Chương 95




Đời này Tiêu Lâm sống, chính là mong sẽ không làm liên lụy đến mọi người.

Tiêu Lâm từng nghĩ mình chưa bao giờ tổn thương ai cả, nàng vẫn ung dung mà sống, nhưng hiện tại, Mẫn Hà, Tiểu Bạch, Phong Thần và còn cả tiểu hắc miêu nữa, họ đều vì nàng mà phải chịu khổ, thiết nghĩ nàng sống trên đời này có mục đích gì.

_________________

Chính là sau khi trốn khỏi căn cứ, tiến sĩ D, à không, các nhân cách của tiến sĩ D đã cùng bàn bạc nhằm thực hiện một kế hoạch to lớn, mà bước đầu tiên, họ phải tìm cách đào thải nhân cách Cổ Phong Thần, người rất biến thái và tàn bạo.

Nhân cách này luôn có liên kết với cơ thể chính, vậy làm sao để họ có thể đem theo Tiêu Lâm trốn chạy, vốn liên kết tồn tại khi con người sống trong cùng một thế giới thực hoặc song song. Lợi dụng sự phát triển của các loại tiểu thuyết, phim ảnh, tiến sĩ D quyết định sử dụng năng lượng còn lại của hai vị thần để khởi động các thế giới đó.

Trong các câu truyện, Tiêu Lâm sẽ trở thành nữ chính, mỗi nhân cách sẽ được ở bên cạnh nàng trong các thế giới khác nhau. Bạch Vương và Hắc Vương chính là hai nguồn năng lượng để thay đổi nội dung của câu truyện.

Nhưng tưởng chừng như mọi chuyện sẽ tiếp tục trôi qua trong êm đềm, hắn và nàng có thể mãi mãi bên nhau, thì Cổ Phong Thần lại xuất hiện, hắn xâm nhập hệ thống năng lượng, trực tiếp đả động vào tâm trí của Tiêu Lâm, khiến nàng nhớ về những quá khứ đau thương trước kia. Đến cuối cùng, nàng luôn chọn cách trốn chạy hiện thực bằng cái chết.

__________

"Tiêu Lâm, đã đến lúc chấp nhận cảm xúc của chính ngươi rồi. Yêu và hận, chính là nguyên liệu làm nên chúng ta."

Trong không gian chứa đầy những màu sắc kì lạ, có hai chiếc kén với lớp màng mỏng manh khiến nàng có thể nhìn thấy hết phía bên trong. Chiếc kén bên trái được bao bọc bởi những bụi hoa hồng trắng muốt, từng đóa hoa nhẹ nhàng vươn mình khoe sắc, kén còn lại mang một hương vị âm trầm hơn, chính là thanh sắc lạnh lẽo với màu đỏ của bỉ ngạn.

Tiêu Lâm hiện tại không thể cử động, chỉ có thể ngồi ngơ ngẩn quan sát hết thảy mọi việc diễn ra trước mắt, nàng biết đây chính là một không gian riêng trong tiềm thức của mình.

"Sh, này Tiêu Lâm, cô đã nhận ra chưa?"

Hai nữ nhân nằm yên vị trong tấm kén mở mắt, đồng dạng đang nở một nụ cười bí ẩn.

"Hắc Hắc, lâu rồi chúng ta không gần gũi thế này nhỉ."

"Bạch Bạch, vào việc chính đi."

Dù màu sắc, sức mạnh có đối lập, nhưng hai người đều là bản thân của nhau, khung cảnh thập phần hòa hợp.

"Số mệnh của cô vốn phải là Mạc Ly, nhưng không hiểu sao lại bị làm lệch khỏi quỹ đạo, một linh hồn đáng ra không nên thuộc về thế giới này lại đi cướp mệnh nữ chính của cô, cả ta và Hắc Hắc cũng không thể kiểm soát được sự cố này, lời đầu tiên, chúng ta muốn xin lỗi cô!"

"Thật đáng buồn khi cô không nhận được vận may của nữ chính, hiện tại cái cô cần đối mặt chính là chấp nhận sự tồn tại của bản thân."

Tiêu Lâm hiện tại trong tâm can chỉ còn một mảnh hỗn loạn, mệt mỏi và căng thẳng cứ thế lấn át lấy lí trí, những gì nàng làm, hay trải qua đều khiến nàng chán nản đến gục ngã.

"Ta nghĩ ta khó có thể thấy được tương lai phía trước rồi, hai người biết không, có rất nhiều sương mù, đặc quánh cho đến khi ta không thể thấy gì nữa, ta sống chỉ để liên lụy tới người khác thôi!"

Hai vị thần nhìn nhau, đôi bên đều nhận ra sự dao động trong mắt người kia.

"Vậy sao? Tiêu Lâm à, đó chỉ là cách nhìn nhận và suy nghĩ của cô, hãy thử xét đến người khác đi, cô muốn bỏ cuộc, được thôi, vậy Nhất Mộc, Tiểu Hắc, Thanh Cơ cùng nhiều người khác sẽ cảm thấy thế nào? Đến khi đó mới chính là lúc cô hại họ, làm họ đau khổ và dằn vặt suốt quãng đời còn lại."

Hắc Hắc ở bên cạnh vốn là người thẳng tính, nhận thấy thái độ của Tiêu Lâm liền muốn bùng nổ, vì thế mà thần tiếp lời.

"Đúng vậy, cô đã tạo vị trí lớn trong trái tim họ, vậy nên hãy cố mà sống cho tốt, đừng để ta thấy hình ảnh vô dụng này nữa. Hừ!"

Tuy có hơi tàn nhẫn nhưng câu trách móc ấy đã khiến Tiêu Lâm sáng tỏ thêm nhiều điều. Nàng nhận ra trên gương mặt đã ngập tràn đầy nước mắt.

"Vậy sao? Có nhiều người yêu thương ta đúng không?"

"Được rồi Tiêu Lâm, sắp tới sẽ có một sự kiện lớn sảy ra ở thần giới, có người muốn phá hủy tín ngưỡng của ta, thần sáng tạo và thay thế bằng thần hủy diệt, việc này sẽ phá vỡ cân bằng của vạn vật, đồng thời làm tan biến cả thế giới mà hai chúng ta tạo ra."

"Chẳng phải hai người là một sao?"

"Phải, là một, nhưng tín đồ của bọn ta không đồng lòng."

Cả Bạch Bạch và Hắc Hắc cùng siết chặt lấy hai tay của Tiêu Lâm, tưởng chừng như cố gửi gắm thứ gì đó.

"Ba chúng ta là một, xin ngươi hãy nhận lấy phân nửa sức mạnh của bọn ta."

Hai thân ảnh của họ phát sáng trong màn đêm tĩnh lặng, như hàng ngàn vì sao lượn lờ khắp mọi không gian, Tiêu Lâm phải ngỡ ngàng trước giải ngân hà đầy màu sắc rực rỡ ấy. Hai vị thần đồng loạt cất tiếng ca, âm thanh cao thấp hòa hợp cứ quấn quít lấy nhau, tạo thành một khúc hát nhẹ nhàng xoa dịu tâm hồn.

____________

Chính từng dòng chảy sức mạnh đang hòa vào từng động mạch chủ của Tiêu Lâm mới khiến nàng khẳng định cơ thể nàng đang có sử thay đổi.

Tiêu Lâm cảm thấy mí mắt mình nặng trĩu, dù muốn tỉnh dậy cũng không thể, nàng tinh tế cảm nhận được âm thanh, mùi hương của đất trời. Nơi nàng đang nghỉ ngơi có vị thanh mát thoang thoảng, đồng thời thường xuyên có nhiều cuộc đối thoại khác nhau.

"Hắc cầu, hôm nay ta đặc biệt làm cá kho cho ngươi đó, ăn đi nào!!"

Từ giọng nói ôn nhu của nam nhân, Tiêu Lâm có thể biết người này rất yêu thương và cưng chiềy Hắc cầu gì đó.

"Meow"

Đột nhiên lồng ngực của Tiêu Lâm bị thứ gì đó đè lên, cổ nàng còn được tấm lông mềm mại của nó cọ xát, tê tái không nói nên lời.

"Chuyện gì? Ồ, nữ nhân này không ngờ còn sống được."

Tiếng bước chân của nam nhân xa dần, Tiêu Lâm không để ý mấy, nàng chỉ đang than thầm nên trả ơn hắn như thế nào.

Tuy nhiên, tấm lòng của nàng luôn bị phản ứng ngược lại.

Ào, Tiêu Lâm bị một trận nước đá lạnh buốt đến thấu xương dột trực tiếp vào phần đầu, lạnh đến nỗi cơ mặt đang muốn săn cứng lại, nước tràn vào lỗ mũi, miệng khiến Tiêu Lâm bị ngạt, mắt cũng nhanh chóng mở được. Nàng chính mình lôi thôi với mái tóc dính bê bết, phần nước cũng đồng thời tràn vào y phục, thấm ướt cả lồng ngực.

"Lạnh quá!!!"

"Ồ, may quá, còn chút phản xạ."

Giọng điệu của hung thủ cực kì bình thản, giống như chuyện này hắn đã làm đi làm lại rất nhiều lần, vô cùng thành thạo.

Ấn tượng đầu tiên của nàng với hắn không phải là vẻ ngoài xinh đẹp đến cực điểm, mà là đôi mắt dửng dưng mơ hồ của hắn, ánh nhìn đó giống như muốn cô lập người khác vậy.

Thật giống, thật giống cặp mắt cá chết của ông chú nàng!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.