Làm Nữ Phụ Thật Khó

Chương 94




Mệt mỏi suốt cả ngày trời, nên ai cũng cảm thấy thân thể cần được tịnh dưỡng. Người nào về chỗ nấy, không khí thập phần im lặng.

Tiêu Lâm từ trong chăn nệm êm ấm thụt thò chui ra, hiện tại chính là mang thân hình của Mạc Y xinh đẹp, xung quanh nàng là một dàn mỹ nữ nảy nở hấp dẫn, vì lạnh lẽo mà co lạo gần gũi với nhau, cảnh đẹp ý vui, chính là trời đất dung hòa vạn vật sinh sôi.

"Linh khí ở thần giới thật tốt, người nào người nấy đúng là cực phẩm."

Nhìn đi, ba vòng cũng đều vượt tiêu chuẩn của hoa hậu rồi. Tiêu Lâm tự nhủ trong lòng, mình thật may mắn, mình thật may mắn!

Thời tiết bên ngoài đang càng ngày càng lạnh hơn, trên bầu trời đã lất phất vào bông tuyết nhỏ. Nàng kéo chặt tấm áo lông sang chảnh lại, cố gắng làm cơ thể linh động ấm áp lên. Vị trí hiện tại rất gần với núi tuyết, Tiêu Lâm phải nhanh chân mà đoạt lấy băng phong trong đêm nay, rạng sáng mai sẽ trở về với các học viên. Nói là làm, Tiêu Lâm hất mái tóc bạch kim làm ngứa ngáy gương mặt, rất cẩn thận mà di chuyển. Trong đêm đông mờ mịt, lại tồn tại một thân ảnh với tư thế vô cùng kì quái, nhìn từ xa giống hệt như một hòn đá to tròn xấu xí.

Sự so sánh ấy là do Hàm Dương nghĩ ra trong khi hắn ra ngoài luyện ma pháp. Với tư cách là một học trưởng, hắn cảm thấy mình phải có trách nhiệm trong việc quản thúc mọi người và đề phòng những thứ kì lạ. Ngay lập tức, với hành động dứt khoát và mạnh bạo nhất có thể, hắn đã đến gần hơn để chỉ điểm người kia.

"Học viên kia, đại tiện ở nơi khác xa hơn nhé, làm bậy ở chỗ này rồi ai dọn hả?" *phụt*

Tiêu Lâm đang lom khom di chuyển lập tức cứng người, nàng rõ ràng cảm nhận từng đốt tay của mình run rẩy một cách bất thường. Cố gắng lấy lại được bình tĩnh, Tiêu Lâm lập tức dùng đôi mắt cá chết sáng quắc ra trừng lại Hàm Dương. Lòng không ngừng thầm bảo may quá trời tối cộng thêm tấm áo dày cộp, Hàm Dương chắc chắn không dễ dàng mà quan sát nàng, trừ khi hắn dùng chiêu thức ma pháp quang nguyên tố, tốt nhất là Hàm Dương đừng có mặt dày quan sát người khác làm bậy.

"Học trưởng ta nhịn không nổi, đợi chút nữa ta sẽ xử lí, huynh yên tâm!"

Hàm Dương từ khoảng cách khá xa nghe được một giọng vịt đực rất gớm ghiếc, vừa mang tính chất giả tạo mà còn cơ chút gượng gạo. Nhưng bản thân hắn phải tôn trọng người khác, vị tiểu đệ này chắc hẳn là tân sinh đây, thôi để ngày mai phạt sau vậy.

Hắn dùng cặp mắt sắc bén đánh giá góc tối một lúc lâu, khí thế vô cùng mạnh mẽ đáng sợ, làm một thanh niên cứng cáp như Tiêu Lâm cũng cảm thấy chột dạ, cả người còn run hơn Lâm bà bà nữa. Đợi khi không khí tĩnh lặng lại, Tiêu Lâm mới thở phào nhẹ nhõm, cơ chân căng cứng được thả lỏng suýt nữa thì ngã nhào xuống mặt đất.

Hàm Dương thay đổi khí thế trở lại bình thường, còn mang thêm một chút dịu dàng tươi mát, nhưng sự thanh sạch đó chỉ dành cho những sự vật vô hồn mà thôi. Ít nhất là đối với Tiêu Lâm, nàng chưa bao giờ thấy hắn dành ánh mắt nhìn ai hết. Hàm Dương trở lại trong lều, bỏ qua nhiều nghi vấn trong đầu để nghỉ ngơi.

__________________

Chính là ở nơi đỉnh núi phủ đầy bạch vân, Tiêu Lâm đang cảm nhận được từng đợt không khí lạnh áp vào cơ thể mình, cho dù nàng có đẳng cấp tu luyện rất cao, nhưng lại đối với luồng sức mạnh tỏa ra từ ngọn núi mà chỉ có thể điều chỉnh thân nhiệt lên một chút, tuy không bị đông cứng nhưng vẫn thấy chút lạnh, cái khó là nàng phải làm sao di chuyển trong tầng tuyết phủ dày gần một mét.

Nhưng cảm xúc của con người thật kì lạ, với mục tiêu được đặt ra là Tiểu Bạch, Tiêu Lâm cứ như máy móc được lập trình sẵn, nàng vẫn tiếp tục bước đi, tiếp tục hướng đến vị trí mà hệ thống đề cập, thật sự không hề có chút mệt mỏi hay nao núng gì cả.

Đợi khi động băng đã nằm trong tầm ngắm, Tiêu Lâm liền tăng tốc độ, hi vọng trong thâm tâm lại bùng cháy càng thêm mạnh mẽ, bởi vì mỗi bước đi, Tiêu Lâm sẽ lại càng gần Tiểu Bạch thêm một chút nữa.

"Tiểu Bạch, đệ cố chịu thêm chút nữa!!"

"Ta sắp đến rồi!"

Tiêu Lâm bước vào bên trong hang đá, nơi đây không có gì là phức tạp, bởi ở bên giữa đã xuất hiện một tẳng băng lớn, màu sắc của nó rất khác lạ, thật trắng, thật tinh khiết, ngay từ xa thôi Tiêu Lâm cũng cảm thấy được hương vị tản mát từ nó.

Trong niềm vui mừng ngập tràn khắp tâm trí, Tiêu Lâm không hề cảm nhận được sự mềm mại từ phía cổ chân. Đợi đến khi tiểu miêu lông đen với sự xuất hiện nổi bật trong hang động băng trắng toát như thế này, Tiêu Lâm mới ngây ngẩn cả người.

"Chào tiểu miêu, mày chạy từ đâu ra thế?" Tiêu Lâm vui vẻ vuốt ve bộ lông mềm mại, nhìn dáng người mập mạp như thế này có lẽ là có chủ nhân. Tiểu miêu được sờ vui đến híp mắt, nó vô cùng thân thiện quấn quít xung quanh chân nàng.

"Tiểu miêu thật dễ thương, nhưng hiện tại tao không thể chơi với mày, tạm biệt!"

Nàng chạm vào thử bề mặt mát lạnh của tấm băng, để cứu Tiểu Bạch, nàng chỉ cần một tảng nhỏ thôi, Tiêu Lâm cũng đã chuẩn bị dụng cụ đầy đủ, nàng dùng cuốc đá bổ mạnh xuống, trong tâm can thực sự chỉ mong có một viên đá rơi xuống, chỉ đơn giản như vậy thôi Tiêu Lâm có thể trở về nhà, Tiểu Bạch của nàng cũng sẽ ở bên nàng lần nữa.

Nhưng không ngờ chỉ một hành động vô tội vạ ấy đã khiến cả động băng rung chuyển mạnh mẽ, không những không lấy được chút băng nào, mà còn gây hại cho tính mạng. Những tẳng đá phía trên đang bị nứt ra, chúng rơi xuống như mưa trút, chỉ cần một nhát thôi cũng có thể bỏ mạng. Nhưng nếu nàng rời khỏi đây, Tiểu Bạch sẽ không bao giờ trở về nữa. Tiêu Lâm liền dồn hết năng lực của mình bao trùm thân thể và tảng băng, Tiêu Lâm ra sức đào, đập với niềm hy vọng sẽ nhận được thành phẩm.

Nhờ có kết giới, những tảng đá không hề gây tổn hại một chút đối với nàng, trên tảng băng lớn, Tiêu Lâm đã sắp làm nứt hoàn toàn một miếng nhỏ.

"Meo!"

Ngay lúc nguy cấp ấy, tiếng kêu của Tiểu Hắc miêu đã làm Tiêu Lâm tỉnh ngộ, trong đêm mưa tuyết giông tố thế này nó chỉ có thể ở lại trong động, nguy cơ bị đá đè rất cao. Nắm tay của Tiêu Lâm dần nới lỏng ra, trong suy nghĩ liên tục đấu tranh vì sự sống của hai sinh linh, Tiểu Bạch đã gần ngay trước mắt, chỉ một chút nữa thôi hai người có thể ở bên nhau.

Nhưng tiểu hắc miêu, nó vô tội, nó không đáng mất đi phần đời của mình vì một nhân loại ngu ngốc cố, người cố níu kéo một người đã không còn tồn tại.

"Phải rồi, nếu Tiểu Bạch còn ở đây, nó sẽ không để mình bỏ mặc tiểu hắc miêu đâu."

Xin lỗi vì đã làm liên lụy đến nhiều người!

Tiêu Lâm bỏ cuốc, nàng giữ nguyên kết giới cho tấm băng lớn, để lại mình hỗn độn trong cơn mưa đá nặng nề, từng bước chân hay di chuyển đều hướng đến mèo con khốn khổ, nó đã bị thương đôi chút, nặng nhất là một phần chân chảy máu ồ ạt. Tiêu Lâm tránh từng viên đá, đôi khi bị sượt qua một chút trên mặt, hay phần tay không đến rách da, y phục bị xé nát không thể nhìn rõ hình thù.

Nàng kéo tiểu hắc miêu tránh khỏi một phiến đá lớn sắc bén, sống chết mà ôm nó vào trong lòng, tiểu hắc miêu cũng cảm nhận được sự hiểm nguy từ bên ngoài và cảm xúc lo lắng của Tiêu Lâm, nó im ắng ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng nàng. Nhưng lại giật mình từng cơn khi nghe tiếng những phiến đá đập vào da thịt của nàng, thanh âm yếu ớt vì đau đớn một cách bất lực.

Các phiến đá đả thương nàng khắp nơi, cơn đau nhức kết hợp với lạnh giá khiến tinh thần Tiêu Lâm tê liệt, nhưng mục đích cuối cùng của nàng vẫn là đưa tiểu hắc miêu ra khỏi nơi này.

____________

Lại nói đến khi bão tuyết qua đi, ở chân trời cũng tỏa ra vầng sáng ấm áp, khung cảnh trên đỉnh núi thập phần xinh đẹp, đẹp đến rung động lòng người.

Một thanh niên chậm rãi bước đến, trên người hắn không hề khoác thêm bất cứ ngoại trang nào, cũng chỉ có duy nhật một tấm y phục ôm sát tối màu, gương mặt nam tính càng được nổi bật bởi ngũ quan xuất sắc. Hắn có một cặp mắt điềm tĩnh, cứ quan sát tất thảy mọi việc bằng sự thờ ơ đó.

"Niên Niên?"

Từ xa một tiểu hắc miêu chạy thật nhanh đến để nhảy vào lồng ngực hắn, thanh niên coi chuyện này đã quen, tâm trạng không có gì thay đổi, cho đến khi hắn nhìn thấy vết thương trên người đó.

"Mày lại nghịch ngợm nữa rồi! Nào mau chóng về thôi!"

Nhưng Tiểu hắc miêu cứ mãi liếc về phương xa, nó rên rỉ với chất giọng thê lương ai oán.

"Chuyện gì thế?"

Nam nhân dường như chỉ hỏi cho có lệ, sự quan tâm duy nhất của hắn là đối với tiểu miêu.

Tiểu miêu không nhịn được nhảy xuống nền tuyết, nó yêu cầu nam nhân phải đi theo nó, vì cưng chiều, hắn chấp thuận. Đến khi tiểu miêu dừng lại trên một tảng tuyết cao hơn bình thường, nam nhân cũng ngửi thấy mùi vị tanh nồng của máu, đồng thời có thêm một hơi thở yếu ớt.

"Ồ, ra là có người! Tìm đồ xong rồi, chúng ta về đi chứ!"

Hắn hoàn toàn không muốn cứu sinh mạng đó. Nhưng tiểu hắc miêu lại điên cuồng đào bớt tuyết, làm vài phần trên thân thể Tiêu Lâm lộ ra vài phần.

"Người này sắp chết rồi, có mang về cũng chẳng chơi được bao lâu, có thích thì ta tìm người khác cho mi!"

Nam nhân vẫn giữ nguyên tông giọng bình thản, nhưng thái độ đã có chút mất kiên nhẫn.

Tiểu miêu của hắn chưa bao giờ sốt sắng như vậy với ai ngoài hắn cả, có lẽ người này rất đặc biệt.

"Được rồi! Tránh ra nào!"

Nam nhân nâng Tiêu Lâm lên, chỉ thờ ơ nhìn qua rồi lạnh nhạt vác lên lưng, bị coi như một thứ đồ vật mà đem về. Hành động cứu giúp của hắn làm tiểu hắc miêu rất vui vẻ, nó trực tiếp nhảy lên bả vai còn lại của hắn mà ngồi.

"Người này có gì tốt sao?"

"Meow!"

______

THẬT KHÔNG THỂ TIN NỔI, chương này dài vãi luôn các nàng ạ!!!!

Và đây rồi, người vừa xuất hiện chính là nam thần của ta aa!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.