Làm Nữ Phụ Thật Khó

Chương 90




Nỗi co thắt trên mí mắt làm nàng đau đớn đến run rẩy, bên còn lại nay chỉ còn một màu tối đen, con ngươi vô hồn trông vào khoảng không.

Tiểu Hắc đang ngồi cạnh Tiêu Lâm, dùng đôi tay ấm áp chăm sóc nàng, nhưng Tiêu Lâm vẫn nhận ra sự run rẩy từ hành động nhỏ nhặt đó. Mắt nàng đau quá, chỉ khi nào rơi nước mắt, máu sẽ hòa vào chất lỏng mặn chát đó.

"Tiêu Lâm ăn mau! Ngươi phải dưỡng sức để gặp lại Tiểu Bạch chứ? Còn Nhất Mộc lão đầu nữa!"

Nàng biết chứ, đó luôn là mong muốn mà nàng quan niệm sâu sắc, nhưng hiện tại nàng không thể làm nổi điều gì ra hồn cả, thân thể cứ luôn rã rời ra, không chỉ vậy, những chuyện đau buồn liên tục tìm đến cuộc đời Tiêu Lâm. Nàng đã mang nợ quá nhiều người, nợ Tiểu Bạch còn chưa trả xong, nay nàng lại khiến Cổ Phong Thần mất đi một con mắt, nào chỉ như thế, đôi mắt là nguồn sức mạnh của ma tộc, Tiêu Lâm lấy mất rồi, Cổ Phong Thần còn có thể sống khỏe mạnh sao?

Chẳng biết từ khi nào, ánh lửa chập chờn cũng đã tắt ngóm, Tiêu Lâm dựa vào nguồn nhiệt duy nhất trong khônh gian lạnh lẽo, tựa đầu vào ngực  Tiểu Hắc, cố gắng tìm đến chỗ dựa vững chắc.

"Tiểu Hắc, ta mệt rồi, nếu ngày mai ta không tỉnh, hãy mang ta trở về Huyền Vũ tông."

"Ngươi đừng nói ngu ngốc nữa!"

Tiêu Lâm đau quá!! Cũng may Tiểu Hắc rất ấm áp, đã giảm bớt cơn quằn quại từ trong tâm hồn của nàng. Ý thức của nàng đang dần tiêu biến, hoàn toàn lơ đãng với sự việc diễn ra xung quanh mình. Cũng mơ hồ quên đi sự mềm mại từ đôi môi của Tiểu Hắc.

...................

Tiếng đàn piano nặng nề vang lên trong căn phòng kín đáo, thứ âm thanh bị dội ngược qua bốn vách tường, khiến đầu óc người ta như bị thôi miên vào nó. Người chơi đàn sở hữu một đôi tay khéo léo, từng đốt tay hay ngón tay đều là những tỉ lệ hoàn hảo. Nàng diện một bộ váy dạ hội rực rỡ với tông trắng, từng lớp váy với cách thiết kế xa hoa kéo dài hẳn về phía sau. Xung quanh nữ nhân còn mọc lên những bụi hoa, hoa dây leo trắng bóc, cánh hoa xòe lớn như bộ váy tinh tươm của nàng.

Nàng nở một nụ cười trên môi, phím đàn cũng ngừng nhảy nhót, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc màu bạch kim đang óng ánh theo từng dải hào quang.

"Tỉnh lại thôi Tiêu Lâm thân mến!"

Nếu nói Hắc vương có giọng nói thập phần quyến rũ sắc sảo thì Bạch Vương, là một phong thái trong trẻo và thanh thúy.

Trong căn phòng vốn duy chỉ có mình nàng, nhưng lại tồn tại thêm một cái bóng màu trắng khác, đang thẫn thờ ngồi cạnh chiếc ghế piano. Phần trong của cái bóng này rất mờ nhạt, tựa như có thể vì một cơn gió mà tan biến.

"Tiêu Lâm, cô phải hợp lại với ta."

Là sao? Tiêu Lâm không hiểu nổi, nàng nhận ra nữ nhân này chính là Bạch Vương, người mà nàng luôn mơ thấy trong mộng. Nhưng lời nói của nàng ta quá khó hiểu.

"Ngươi muốn nói gì?"

"Nếu chúng ta hòa làm một, cô sẽ nhận được sức mạnh lớn nhất, cao quý nhất, về phần mắt, ta sẽ tặng cô cái còn lại."

"Không? Ta muốn tặng nó cho Cổ Phong Thần!! Làm ơn!"

"Ta rất ghét hắn! Cho nên không có chuyện đó đâu."

Bạch vương xoa xoa phần cằm tinh tế, lặng lẽ móc ra một bên mắt màu đỏ đặc của nàng, không có một chút đau đớn, cứ thản nhiên như không vậy.

"Bây giờ ngươi là của ta! Ta là của ngươi! Chúng ta chính là một!"

Sau câu nói đó, Tiêu Lâm không nhớ gì nữa, trực tiếp chìm vào hôn mê. Đợi khi tỉnh lại, nàng đã được đưa đến Huyền Vũ tông. Căn phòng quen thuộc, mùi hương của thảo dược vây quanh đầu mũi, nàng nhận ra ngay căn nhà gỗ của Nhất Mộc, nhưng xen lẫn sự vui mừng thì hai con mắt của nàng đang dấy lên sự nhức nhối, đau quá!!! Tiêu Lâm hoàn toàn đã nhìn lại được, không biết từ bao giờ, hai con ngươi như là một cặp hoàn hảo, xinh đẹp, tà mị, và rực rỡ như mặt trăng máu.

Có lẽ là do không quen thuộc, hai con ngươi cứ mãi co giật. Đợi khi gặp lại Cổ Phong Thần, nàng sẽ đích thân ghét lại mắt cho hắn, sẽ ổn thôi, vì nàng có năng lượng chữa lành rất nhanh, hắn sẽ không đau đớn đâu. Tiêu Lâm thầm tự nhủ, nàng loạng choạng với lấy áo choàng, run rẩy khoác lên vai, thu mình trong hơi ấm của nó. Vườn thảo dược xanh mát đang đung đưa theo từng cơn gió, mùi hương thanh thuần làm tâm hồn nàng bình yên hơn đôi chút. Cảnh đẹp quá, nhưng Tiêu Lâm vẫn không thích ứng được với hai con mắt xa lạ này, nhìn được một lúc liền mỏi, phần đuôi mắt thấm đẫm chất lỏng tanh nồng, Tiêu Lâm nhận thấy tầm nhìn của mình bị màu đỏ bao trùm, ra sức dụi mắt. Phút chốc cả tay áo và mái tóc bạc trắng đều bị dính hết huyết nhục.

Tiêu Lâm muốn vươn tay móc hai con mắt ra, làm thế nàng sẽ không bị chúng dày vò nữa. Bàn tay vươn lên không trung thì bị giữ chặt lại, lực đạo vô cùng chắc chắn.

"Tiêu Lâm, đừng làm bậy."

Giọng nói trong trẻo, hơi thở của lá trúc thơm mát diu dàng, ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm vào phần da thịt trên mắt, đầu ngón tay khẽ run rẩy, Tiêu Lâm còn nhận ra tiếng thở dài não nề của hắn.

"Thanh Cơ, ta đau quá!"

Thanh Cơ khựng lại trong giây lát, rồi nâng đầu nàng dựa vào lồng ngực ấm áp, hắn vuốt ve mái tóc bạc trắng, gương mặt càng hiện lên nỗi đau đớn thương xót, rốt cuộc khi nàng đi, chuyện gì đã xảy ra?

Nhất Mộc cùng Lục Tiên và Lục Ảnh hối hả chạy đến, chỉ biết ngây người trước hình ảnh hòa hợp giữ Thanh Cơ và Tiêu Lâm. Tiểu shota ngày nào giờ đây vẫn dễ thương như vậy, nhưng gương mặt lo lắng phiền muộn của hắn làm Tiêu Lâm không thích chút nào, xin đừng ai mệt mỏi vì nàng nữa.

"Sư phụ!!"

Nhất Mộc đau đớn khi đệ tử của hắn cố gắng mở đôi mắt đầy máu để quan sát hắn. Hắn vội vàng chạy đến, dùng ma pháp làm máu ngừng chảy, Lục Tiên và Lục Ảnh cũng chạy đến lau dọn cho nàng.

"Tiêu Lâm, mắt của con? Còn tóc, lông mày, mi mắt, tại sao lại thành ra thế này?"

"Sư phụ, đừng hỏi nhiều quá, con vẫn còn sống mà, không cần lo nữa!"

Thanh Cơ lạnh lùng quét mắt, nhận ra mùi hương của tên biến thái kiếp trước, hắn hối hận vì lại để nàng lọt vào tay hắn ta, tiếp tục làm nàng đau khổ.

"Đôi mắt này cần một thời gian để thích ứng, tạm thời con dùng tạm khăn che mắt đi, là do ta lấy được từ chỗ Mạnh Trường, chữa thương rất tốt."

Thanh Cơ lấy khăn từ tay Nhất Mộc, chậm rãi đeo vào cho nàng, từng động tác ôm nhu nhất có thể, luôn tránh làm nàng tổn thương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.