*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tẩm cung của Lạc quý phi là một trong những nơi lớn nhất, từng món đồ nội thất đều có giá trị liên thành.
Nhân số cung nữ và thái giám đều vượt xa cả hoàng hậu, sống ở nơi thế đầy đủ thế này, thử hỏi nàng ta có bao giờ thỏa mãn hay chưa?
Lạc quý phi thân thiết kéo tay nàng vào nói chuyện riêng, nhưng thái độ không còn nhiệt tình như trước nữa.
"Y nhi, con hãy nói thật với ta, có phải Nhan gia hay bắt nạt con không?"
Tiêu Lâm vẫn diễn vai trong sáng nhất có thể, nàng hơi lo lắng gật đầu, giống như sợ có người nghe thấy.
Lạc quý phi mừng như bắt được vàng, tay nắm càng chặt hơn.
Tiêu Lâm không hiểu vì sao bà ta lại muốn hủy hoại Nhan gia, nhưng Mạc Y cũng luôn bị gia tộc này khinh bỉ.
Hiện tại đã là giây phút cuối cùng và thích hợp nhất để giải quyết ân oán của Mạc Y, nàng sẽ sống một cuộc đời mới, không dây dưa gì với nữ chính nữa.
Để đánh dấu chấm hết cho những rắc rối này, Tiêu Lâm sẽ phát huy hết toàn bộ tiềm lực của mình.
...............
Lăng Ngạo Quân dạo bước trong hoa viên, lặng lẽ quan sát những bóng người tấp nập chuẩn bị cho yến tiệc.
Bên cạnh hòn non bộ yên tĩnh, là thân ảnh bạch y vô cùng quen thuộc.
Lăng Ngạo Quân như mất đi lí trí mà lao đến nàng, hắn muốn ôm chặt nàng vào lòng mình. Mạc Ly như nhận ra cảm xúc phức tạp đằng sau mình, nàng quay lưng lại, đối mặt với hắn.
Đôi uyên ương bị chia cắt nay được đoàn tụ, Mạc Ly hoàn toàn vứt bỏ Thanh Cơ ra ngoài, nàng cũng kích động không kém, hoàn toàn chấp thuận khi Lăng Ngạo Quân ôm nàng vào lòng.
............
Nơi diễn ra bữa tiệc là ngự hoa viên, hoa cỏ xung quanh màu sắc rực rỡ, mùi hương thơm ngát. Quả là yến hội sang trọng cấp bậc quốc gia, mọi thứ đều được sắp xếp có chủ đích, gọn gàng và khéo léo, xung quanh được treo đèn lồng cỡ lớn, tạo thành khung cảnh lãng mạn mà bất cứ nữ tử nào cũng phải điêu đứng.
Còn ở khu chính, dạ minh châu từng viên bự chảng được dùng để thắp sáng, quang cảnh rực rỡ xinh đẹp.
Một vài nhóm nam thanh nữ tú đến sớm hơn so với thời gian khai tiệc, rất ăn ý mà tụ thành nhiều nhóm trò chuyện ngoài đình.
Mạc Tuyết đêm nay diện y phục váy xòe cỡ lớn, cực kì lộng lẫy. Nàng được một đám nam nhân vây quanh, trò chuyện rất vui vẻ.
Đột ngột trong số đó lại có người lên tiếng.
"Tuyết muội, hôm nay tam tiểu thư của nhà muội thật yêu nghiệt quá."
Như khơi dậy cảm xúc của họ, tiếng bàn tán khen ngợi bắt đầu vang lên.
"Mạc Ly hôm nay cũng rất xinh đẹp, băng thanh ngọc khiết."
Mạc Tuyết ôm đầu, tại sao không ai nói đến nàng, chỉ vì hai con tiện nhân kia, mà ánh hào quang của nàng đã bị cướp mất.
Những vị khách bắt đầu yên vị vào chỗ ngồi, bắt đầu chờ những người có địa vị cao tiến vào. Tuy việc này có chút ngược đời, nhưng thân phận thấp hơn thì chỉ có thể làm vậy.
"Chiêu phi nương nương, nhị hoàng tử giá đáo."
Tiến vào là một nữ tử gương mặt hiền dịu, nàng như đóa mẫu đơn mềm mại dễ gần. Nam nhân đi cạnh nàng cũng phong độ không kém, mặt mũi anh tuấn, nét mày kết hợp với đôi mắt sáng trong ôn nhu, làm cho hắn toát ra khí chất bác học, thì ra là người đọc sách.
Nam Cung Hiên dìu mẫu thân mình ngồi xuống, nhẹ nhàng chăm sóc nàng, còn mình thì ngồi cạnh.
Nữ nhân trong yến tiệc đều đã mê mẩn trước vẻ đẹp chính trực của Nam Cung Hiên, ai ai cũng tập trung hai mắt vào hắn.
Liễu phu nhân ở bên cạnh thúc dục Mạc Tuyết sửa sang một chút, nhằm thu hút ánh mắt của hắn. Nhưng nàng không vui vẻ gì cho cam, người nàng thích phải là tu chân giả, gia thế to lớn.
"Mẫu thân, hai con ả kia vẫn chưa chịu tới, thật là không ai ra gì."
"Nhỏ giọng thôi, con cứ mặc kệ chúng, chuyện này chưa đến phiên chúng ta can thiệp."
"Vâng thưa mẫu thân."
Từ đằng xa, Nam Cung Hiệu đã kéo theo một đoàn hộ giá đi đến, khung cảnh đúng theo kiểu màu mè hoa lá họe, hắn diện y phục đen tuyền, thêu hoa văn rồng đỏ kết hợp với chỉ vàng, trong đêm tối làm nổi bật con rồng đỏ càng thêm sinh động.
Hoàng thượng đã đến, còn ai dám đi muộn, mọi người đều đã đến đông đủ, chỉ còn thiếu Lạc Quý phi và hai vị tiểu thư của Nhan gia.
Mọi người đều thầm chông mong xem hoàng thượng sẽ xử lí thế nào, dù ân sủng đến đâu thì cũng không thể phủ nhận sự tôn nghiêm của buổi lễ lần này.
Nam Cung Hiệu sắc mặt quả thực có chút xấu, đến khi một thái giám đế nói nhỏ vào tai hắn, thì tâm trạng mới tốt hơn một chút.
Đằng xa, lão công công dõng dạc hô, làm mọi người đều chú ý đến vị khách đang xuất hiện.
"Lạc quý phi, tam tiểu thư Nhan gia giá đáo."
Lạc quý phi mỉm cười quyến rũ, phong tình phát ra tứ phía, mụn ruồi dưới cằm càng làm tăng vẻ đẹp đó. Y phục của nàng ngày càng mát mẻ, bờ ngực bò sữa như tràn ra khỏi cả tấm vải mỏng, nổi bật như vậy, nóng bỏng như thế, cũng không thể cướp đi ánh nhìn của mọi người như nữ nhân bên cạnh nàng.
Nàng yêu mị mê hoặc từng con tim, y phục lộng lẫy quét dài xuống mặt đất như sóng nước, dung nham xinh đẹp khó có thể hình dung được.
Hai người quỳ xuống hành lễ, đồng thời nhận lỗi về việc đi muộn.
"Hoàng thượng, là do thiếp sai, ban nãy y phục của ta đột ngột bị rách, nên phải chuẩn bị lại."
"Y phục nàng bị rách? Đám nha hoàn làm việc kiểu gì thế?"
"Không phải là lỗi của họ, là do thiếp sơ xẩy thôi."
Hoàng đế ban cho nàng chỗ ngồi, không hề có thái độ bắt bẻ hay trách phạt, hành động này làm cho các vị phi tần khác không vui vẻ chút nào.
Tiêu Lâm ngồi tại vị trí của Nhan gia, trong lòng không có Tiểu Bạch làm nàng rất buồn chán, nàng đã cho Tiểu Bạch vào không gian làm bạn với Tiểu Hắc với Tiểu Hắc.
"Yến tiệc của chúng ta còn có một vài vị khách quý từ các cường quốc khác đến. Ta sẽ giới thiệu họ cho mọi người." Nam Cung Hiệu phất tay, kéo theo là những ánh mắt tò mò của mọi người.
......
Y phục của Lâm tỷ trong yến tiệc