Làm Nữ Phụ Thật Khó

Chương 10




"Luyện khí cấp 9, đệ tử nội môn."

Nữ tu sĩ dùng ánh mắt hài lòng nhìn Mạc Y, tuy luyện khí cấp 9 so với đám cao thủ có là gì, nhưng với độ tuổi còn rất trẻ thì tương lai của Mạc Y sẽ trở thành một cao thủ.

"Ngươi tên là gì?"

Nữ đạo sĩ bắt đầu chú ý tới đệ tử trước mặt, thân hình thon dài, dẻo dai, câu dẫn nhất là ngũ quan mê người, quanh người hắn tỏa ra một khí chất bí ẩn, không ngừng thu hút người khác, may sao nữ đạo sĩ cũng là người sành sỏi cõi đời, không gây ra hành động mất thể diện trước mặt chúng đệ tử.

"Tiêu Lâm." Nàng không nặng không nhẹ nói.

Đám nữ đệ tử nhìn ngắm đã muốn rơi cả tròng mắt ra ngoài, chỉ hận không thể nuốt nam nhân yêu dị luôn vào bụng. Tiêu Lâm trong lòng thầm rủ rẩy, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra vẻ đạo mạo nhất có thể, nàng quyết định giữ hình tượng nam thần sang chảnh trước đám fangirl.

Đi qua cánh cửa này, Tiêu Lâm đã chính thức trở thành đệ tử của Huyền Vũ tông, nàng vừa vui vừa lo lắng, cốt truyện đã bị nàng xáo trộn hết lên rồi.

"A Lâm, ngươi giỏi thật đó, đã đến tầng luyện khí cấp 9 rồi." Phượng Liên đã vào trong từ trước, nhưng vẫn một mực chờ đợi nàng, Tiêu Lâm thấy trong lòng cảm động biết bao. Nhìn cô nhóc đang dùng đôi mắt long lanh hâm mộ nhìn mình, Tiêu Lâm nổi lên cơn yêu thích, vô ý xoa đầu nàng.

Hành động này khiến Long Thất- thị vệ phía sau trừng mắt càng dữ tợn hơn, mắt thấy hắn đang định rút kiếm đồ sát nàng.

"Không được mạo phạm công chúa." Lời lẽ đe dọa rất trực tiếp.

"Long Thất, không được làm bậy, huynh ấy là bạn thân của ta."

Tiểu công chúa chưa nhận rõ được tình hình phụng phịu nói, xem ra Phượng Liên cũng có tình cảm với thị vệ này, chỉ tiếc là nàng chưa nhận ra.

"Huynh phải chỉ bảo ta tu luyện đó, Phượng Liên mới chỉ đến luyện khí tầng 7 thôi."

May sao hệ thống đã giúp nàng che dấu đi thực lực thật sự, nếu không đã gây một hồi chấn động cả đế quốc.

"Tất Nhiên." Nụ cười nhẹ nhàng mang theo cơn gió nam ấm áp.

Mọi người tiếp tục ngây ngẩn.

Nội tâm Tiêu Lâm gào thét: Làm nam thần tốt lắm a!!

...

Hai người phải tách nhau ra hai dãy phòng khác nhau, trước khi chia tay, Phượng Liên còn tặng cho Tiêu Lâm một nụ hôn vào má. Tiêu Lâm càng hưởng thụ cảm giác tự hào được làm tỷ tỷ  thì Long Thấy càng trừng nàng ghê hơn.

Hai ngày sau sẽ là đại lễ bái sư, Tiêu Lâm tỏ vẻ không quá quan tâm, nàng giành hết tất cả thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Do quá lười biếng, Tiêu Lâm trực tiếp nuốt tích cốc đan, mùi vị tuy khó ngửi nhưng công dụng rất tốt, có thể không ăn không uống cả tháng.

Ngoài kia, đám người Nhan gia đã đến, thiên tài đế quốc Mạc Ly quả thật không phụ kì vọng của mọi người, nàng trực tiếp gây ra làn sóng lớn với đẳng cấp Trung kì nhị đẳng.

Tiêu Lâm hết luyện công phát thì lại vào hệ thống chăm sóc thảo dược, nhờ có nước suối đầy linh khí, vườn cây của nàng đều ánh lên vẻ bóng nhuận tươi tốt, xem ra bán được kha khá tiền đây. Tiêu Lâm đôi khi sử dụng nước suối này để pha trà, nấu ăn, tắm rửa, do đó tốc độ tu luyện rất nhanh.

...

Thiếu niên xinh đẹp ngồi xếp bằng trên giường gỗ, hắn rất đẹp, mỗi động tác nhíu mày càng tăng thêm vẻ tà mị mê người. Hắn đang đau đớn, từng hạt nước như chân trâu chảy xuống, nương theo từng góc cạnh mà rơi, hai bàn tay mảnh khảnh của thiếu niên nắm chặt lại, móng tay cắm sâu vào da thịt thành một mảng ửng đỏ.

Tiêu Lâm bước vào cảnh giới đột phá lên trung kỳ, ban đầu hấp thu linh khí rất thuận lợi, nguyên tố mộc và thủy ở Huyền Vũ tông rất tốt, còn đặc biệt nhiều. Nhưng khi sắp chạm vào giới hạn đó, ý thức của Tiêu Lâm bị một kết giới ngăn cản lại, còn giam giữ nàng trong đó.

Nàng đang lạc trong một ảo cảnh, nhưng cảm giác rất chân thực.

Trong ảo cảnh chỉ có hai người, thiếu niên dáng người cao ngất đang quay lực lại với  một thân ảnh mà nàng không thể nhìn rõ. Thiếu niên tóc đen vẫn không quay đầu lại, Tiêu Lâm nhận ra hai người họ đang đứng trên tầng thượng của một tòa nhà kì lạ, có vẻ như rất cao, gió không ngừng quật vào 2 bóng người.

Bóng người kia có mái tóc trắng bạch kim dài chấm vai, nhưng Tiêu Lâm không nhìn rõ cho lắm, chỉ biết thân ảnh đó thuần một màu trắng, rất đẹp nhưng lại lạc lõng giữa khung cảnh tăm tối.

Đột ngột thân ảnh bạch kim bước tới lan can, chỉ một bước nhỏ, người đó cũng có thể rơi xuống, nhưng thiếu niên tóc đen vẫn không hề biết vì cậu ta quay lưng lại.

Tiêu Lâm thầm kêu nguy to, người bạch kim dường như có ý định tự sát, hai người này có khúc mắc gì chứ, sao lại giải quyết ở đây.

Từng trận gió cứ ào ào kéo tới, chúng làm ù tai Tiêu Lâm, nàng không thể nghe rõ cuộc đối thoại của hai người này.

Họ nói chuyện gì đó có vẻ rất kích động, thiếu niên tóc đen quay người lại,chà, đó là một gương mặt điển trai hiếm thấy, cậu trông càng thu hút hơn với gọng kính đen.

Thân ảnh Bạch kim giờ đây lại hiện hơn bao giờ hết, tiêu Lâm như được xem phim HD, bạch kim là một người vô cùng đẹp, nét đẹp tựa như thiên sứ giáng trần, tuy là nam nhân, nhưng gương mặt kia còn sắc sảo hơn cả nữ nhân.

Bạch Kim mỉm cười với thiếu niên, 1 nụ cười đượm buồn.

"Tôi yêu cậu."

Đó là lời nói mà Tiêu Lâm nghe thấy tại thời điểm thân thể mảnh khảnh có rơi xuống, thật đẹp, trái tim nàng đập rộn lên một nhịp.

Thiếu niên tóc đen như muốn điên lên, cậu dùng hết sức lực chạy đến nơi đó, nhưng cậu không thể với tới thiên sứ tóc trắng đó.

Trong mơ màng, Tiêu Lâm dường như thấy phía sau lưng thân ảnh bạch kim là một đôi cánh to lớn trắng muốt, nhưng đáng tiếc là bị mất một bên.

Hương vị chua xót khiến lòng Tiêu Lâm cảm thấy lạc lõng, nàng muốn với tới thiếu niên tóc đen đang quỳ xuống, muốn chạm vào bờ vai vốn vững chãi lại đang run rẩy từng đợt.

Nhưng ảo cảnh đang dần vỡ vụn, Tiêu Lâm một lần nữa trôi nổi trong biển đêm mù mịt, nàng không hiểu sao hình ảnh vừa rồi rất quen thuộc, như được khắc sâu trong trái tim vậy.

Đó cũng chỉ là ảo ảnh thôi phải không?

Tiêu Lâm ngờ nghệch tự hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.