EDITOR: HTHYHTH
Mặc dù cảm thấy bầu không khí trong phòng khách cứ là lạ, cơ mà Tiêu Duyệt Vân vẫn bất động thanh sắc gọi: "Ăn cơm nào."
Nghe thấy câu này, ba người vốn đang trong phòng khách trước sau đi đến bàn ăn.
Tiêu Duyệt Vân xua em trai muốn giúp y qua một bên, lên xuống nhà bếp và phòng khách vài lần, mới bày hết tất cả cơm canh lên bàn, và mang cả chén đũa sạch ra.
"Các anh tới đây ngồi đi." Tiêu Duyệt Vân cười bảo.
Bàn ăn của Tiêu gia là hình chữ nhật, một bên chiều rộng hướng ra cửa, một bên đối diện tường, bởi vì hôm nay là sinh nhật Tiêu Duyệt Vân, hai người khách tính ra cũng đều cùng thế hệ với y, thế nên y cũng không kèn cưa, rất tự nhiên mà ngồi xuống ghế chủ vị dựa tường, Tiêu Nhạc Dương thì phải theo lễ ngồi ghế cuối bàn. Trong lòng Tiêu Duyệt Vân, đây chỉ là một buổi ăn cơm đơn thuần với bạn bè mà thôi, cộng thêm đang trong kì thi, nên không hề có thêm rượu.
Cổ đại Trung Quốc dĩ tả vi tôn, mà lễ nghĩa trên bàn ăn hiện đại lại dĩ hữu vi tôn* nhiều hơn.
*Dĩ tả vi tôn (以左为尊), dĩ hữu vi tôn (以右为尊): lễ nghi trên bàn ăn, có nghĩa là người cổ đại thì xem chỗ ngồi bên trái là hợp lễ nghĩa còn người hiện đại thì xem chỗ bên phải mới là hợp lễ nghĩa ấy.
Phó Lãng giành trước ngồi xuống bên tay phải Tiêu Duyệt Vân, mà người hiểu rõ Tiêu gia như lòng bàn tay là Ninh Tắc Chiến thì vừa cười vừa ngồi xuống bên tay trái của Tiêu Duyệt Vân, bên kia quá trời chỗ như vậy mà có mỗi Tiêu Nhạc Dương đơn côi ngồi đó, số lượng người trên chỗ ngồi bàn ăn rõ ràng có hơi mất cân bằng.
Cái này cũng chưa là gì hết, quan trọng hơn là ánh mắt của Ninh Tắc Chiến và Phó Lãng nhìn y sáng quắc, chứa đầy thâm ý, có hơi kỳ lạ, thế mà Tiêu Nhạc Dương vẫn cứ bình chân như vại.
Tiêu Duyệt Vân bị nhấn chìm trong mấy ánh nhìn đó có hơi không tự nhiên, lại cảm nhận được giữa hai người kia ngầm có mùi thuốc súng, hơi há miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì hết, chỉ hướng ánh mắt dò hỏi về phía Tiêu Nhạc Dương đối diện.
Tiêu Nhạc Dương tiếp lấy tầm mắt của anh nhóc, chỉ đáp lại bằng một nụ cười tươi rói, không biết có phải Tiêu Duyệt Vân gặp ảo giác hay không mà y luôn cảm thấy trong nụ cười kia mang theo chút xảo quyệt, y chớp chớp mắt, lại phát hiện vẫn là em trai ngoan ngoãn đáng yêu mà thôi.
Trừ Tiêu Nhạc Dương hãy còn nhỏ tuổi, thì cách cư xử của ba người còn lại trên bàn ăn đều không thể nào bắt bẻ được, lúc này cũng không hề hạn chế cái gì mà "ăn không nói", Ninh Tắc Chiến khôn khéo, chủ động dẫn dắt chủ đề, Tiêu Duyệt Vân thẳng thắn chia sẻ với hắn mấy việc thú vị của mấy học kì gần đây trong trường, còn nhắc đến việc quay phim các kiểu lúc trước nữa, bầu không khí trên bàn ăn hết sức sôi nổi.
Nhiều lần Phó Lãng muốn nói lại thôi, tiếc rằng Ninh Tắc Chiến và Tiêu Duyệt Vân trò chuyện rất chuyên chú, dường như không có ai để ý đến hắn, Phó Lãng chen vào rất nhiều lần đều không được, chỉ có thể ngồi bên kia không ngừng bào (cơm, thức ăn) để trút căm phẫn.
Hôm nay, Phó Lãng chỉ cảm thấy Ninh Tắc Chiến càng không thuận mắt hơn so với bất kì một lần nào khác lúc trước. Từng tiếng gọi "anh Chiến" bên tai, còn thân mật hơn so với "anh Phó*" nữa, cũng khiến hắn càng thêm buồn bực.
*Bên Trung thân với ai thì sẽ kêu là "anh + tên", như anh Lãng thì ảnh được kêu là "anh + họ", mà như dzậy thì có nghĩa là kêu xã giao kiểu quen biết thôi nên ảnh tức á mà haha.
Thật ra Ninh Tắc Chiến có chú ý đến trạng thái túng quẫn của Phó Lãng, trong lòng âm thầm suиɠ sướиɠ, cơ mà hắn vẫn lo lắng về chuyện Tiêu Nhạc Dương để lộ ra vừa nãy như cũ, thế nhưng vừa nhìn đôi mắt mang theo ý cười của Tiêu Nhạc Dương thì làm sao hắn cũng không thể hỏi ra miệng được, huống chi hắn cũng không muốn thảo luận về chủ đề này trước mặt Phó Lãng.
Đồng thời, Ninh Tắc Chiến cũng đang thầm quan sát Tiêu Duyệt Vân, theo thời gian dần trôi qua, lòng hắn dần bị che phủ bởi một tia mịt mù.
Ninh Tắc Chiến biết, mặc dù Tiêu Duyệt Vân trẻ tuổi, nhưng thật ra là một người rất tỉ mỉ chu đáo, bản thân hắn đã cố ý không quan tâm đến Phó Lãng cũng đã đành, chẳng lẽ Tiêu Duyệt Vân cũng thật sự không nhìn ra vấn đề luôn hả? Lạnh nhạt với khách đến nhà như vậy, không phải là tác phong thường thấy của y.
Sau khi suy nghĩ vẩn vơ nhiều thứ, Ninh Tắc Chiến lại thất vọng phát hiện, Tiêu Duyệt Vân là đang cố tình trốn tránh sự tiếp xúc và tầm mắt của Phó Lãng. Nếu như lỡ đụng trúng đũa hoặc ngón tay, Tiêu Duyệt Vân sẽ nhanh chóng rút tay về, tuy rằng động tác bên ngoài của y vẫn ưu nhã ung dung như cũ, nhưng Ninh Tắc Chiến vẫn có thể nhìn ra một xíu khác lạ và hồi hộp bên trong.
Vào lúc bản thân hắn chẳng biết gì, giữa hai người này chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rồi, hơn nữa nếu cứ mặc kệ không quan tâm, rất có khả năng hai người này sẽ tiếp tục phát triển theo hướng mà bản thân hắn không muốn nhìn thấy mất. So với Phó Lãng đầu gỗ, Ninh Tắc Chiến lại là một cao thủ tình trường già đời, xử lý tin tức và lý giải cực kỳ nhạy bén, nhanh chóng và chuẩn xác bầu không khí tình yêu "cấp mẫu giáo(mới chớm)" này.
Mà trạng thái Tiêu Duyệt Vân lúc đối diện Ninh Tắc Chiến hắn rõ ràng đơn thuần tự nhiên hơn nhiều, chỉ là nói chuyện với một người bạn, người anh em xã hội, chỉ thế mà thôi.
Bữa cơm kết thúc dưới bầu không khí nhìn như vui vẻ nhưng lại vô cùng kỳ cục kẹo này.
Sau bữa tối là uống trà, Ninh Tắc Chiến thấy thời gian đã trễ, không ở lại lâu, bèn nói lời tạm biệt, Tiêu Duyệt Vân đứng dậy tiễn hắn ra cửa.
Ninh Tắc Chiến xoay người lại, mắt nhìn thiếu niên cười đến ấm áp xinh đẹp tuyệt vời, cùng tên đàn ông phía sau đang khoanh tay nhíu mày dùng ánh mắt lạnh như băng đuổi khách, không kiềm được cười khổ trong lòng.
Hắn có dự cảm, nếu như hôm nay bản thân mình rời đi không quan tâm gì như thế, thì mối quan hệ của hai người này rất có thể sẽ có thêm một bước đột phá trong thời gian sắp tới.
Song, Ninh Tắc Chiến hắn có lập trường để đứng ra ngăn cản sao? Lấy danh nghĩa người anh quen biết?
Huống hồ chi, hắn, cản nổi ư?
"Phó tiên sinh không đi à?" Cuối cùng Ninh Tắc Chiến phong độ nhẹ nhàng mở miệng, nói với Phó Lãng: "Vẫn đừng nên quấy rầy hai anh em Tiểu Vân nghỉ ngơi thì hơn."
Tư thế Phó Lãng bất biến, sự kiên nhẫn của hắn đã sắp cạn hết rồi, giọng lạnh lùng không hề khách khí đáp: "Không nhóc Ninh tổng hao tâm tổn trí, đi thong thả không (thèm) tiễn."
Ninh Tắc Chiến nhìn thấy Tiêu Duyệt Vân luôn quay đầu lại liếc nhìn Phó Lãng, giờ thấy y xoay đầu lại, cười xin lỗi với mình, nói: "Chúc anh Chiến ngủ ngon, cảm ơn món quà của anh, cũng cảm ơn anh hôm nay đặc biệt đến mừng sinh nhật em."
Thấy Tiêu Duyệt Vân không hề có ý tiễn Phó Lãng về, nội tâm Ninh Tắc Chiến thất vọng, trên mặt vẫn cười gật đầu, cố ý nói: "Có bất cứ việc gì khó khăn đều có thể liên lạc với anh, nếu như có người ức hϊếp, hoặc cứ lì lợm đeo bám em, thì nói với anh, anh chống lưng cho em."
Nghe thế, trong mắt Tiêu Duyệt Vân ánh lên thần sắc kinh ngạc, không chờ y đáp lại, Ninh Tắc Chiến đột nhiên cười đoạn vươn tay xoa xoa đầu Tiêu Duyệt Vân, rồi lại bẹo khuôn mặt nhỏ của Tiêu Nhạc Dương chen đến để tiễn anh, sau đó phất tay, xoay người tiêu sái rời đi.
Một mạch xuống đến bãi đỗ xe, ngồi vào trong xe mình, đóng cửa, Ninh Tắc Chiến ngồi vào ghế lái, nhưng rất lâu sau xe cũng chưa khởi động.
Cho đến khi một tràng tiếng chuông vang lên bên trong thân xe yên tĩnh, Ninh Tắc Chiến đang ngẩn ngơ mới có động tĩnh, hắn tiếp điện thoại, bên trong xe mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện.
"Mẹ ạ... Dạ được... Con biết rồi, giờ con sẽ về ạ."
Ninh Tắc Chiến cúp máy, niết niết mi tâm, rồi lần nữa lên dây cót tinh thần, cài đai an toàn, nhanh chóng khởi động xe rời đi, lưu lại một làn khói xe.
**
Thông thường mà nói, nếu như ăn cơm ở Tiêu gia, Phó Lãng sẽ mau chóng quay về nhà mình, khoảng thời gian lúc trước có vấn đề gì đều là Tiêu Duyệt Vân chủ động sang kế bên tìm hắn.
Mà nay, Tiêu Duyệt Vân rửa chén xong xuôi đi ra, lại vẫn thấy Phó Lãng đầy mặt nghiêm túc ngồi đối diện với Tiêu Nhạc Dương trên sô pha trong phòng khách nhà mình, cũng không biết vừa nãy hai người này đã nói những gì nữa, chờ lát hồi Phó Lãng về rồi nhất định phải hỏi tên nhóc kia cho ra lẽ.
Tiêu Duyệt Vân nghĩ như thế, sau đó treo lên nụ cười khách sáo, bưng tách trà của mình lên uống một ngụm, nói: "Anh Phó à, anh vẫn còn chuyện gì sao?" Ý đuổi khách hết sức rõ ràng.
Phó Lãng nhìn chằm chằm vào y một hồi, cuối cùng dứt khoát nói: "Chúng ta nói chuyện đi." Nói đoạn, hắn nhanh chóng đứng dậy khỏi sô pha, kéo tay Tiêu Duyệt Vân đi về hướng nhà mình.
Có nhiều chuyện, không nên nói trước mặt trẻ em.
**
Chốc lát sau, trong phòng khách hộ 1402, Tiêu Duyệt Vân và Phó Lãng mặt đối mặt ngồi trên sô pha.
Lúc này Tiêu Duyệt Vân mới thoát khỏi bàn tay như gọng kìm của Phó Lãng, sờ sờ chỗ bị túm lấy, bất đắc dĩ hỏi: "Anh Phó, trễ vậy rồi, có chuyện gì nhất định phải nói ngay bây giờ vậy?"
Rối rắm cả một buổi tối, Phó Lãng không muốn dài dòng dây dưa thêm nũa, trước tiên không xoắn xuýt về vấn đề xưng hô, mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Có phải cậu thích đàn ông hay không?"
Vấn đề này rất nghiêm trọng, không biết là do đang nhập vai "phụ huynh", hay là do nguyên nhân nào khác, mà sau khi Phó Lãng hỏi rồi, liền thấp thỏm chờ đợi đáp án.
Động tác tay của Tiêu Duyệt Vân đột ngột khựng lại một lát, quay đầu, đối mắt với Phó Lãng đang nhìn chằm chằm vào mình một lúc, sau đó chậm rãi gật đầu.
Vậy mà lại nhận được đáp án khẳng định, một tia giả tưởng cuối cùng bị đánh nát, mày Phó Lãng lập tức nhíu chặt, suy nghĩ cũng bắt đầu rối loạn, đầu óc rối như dính hồ nhão.
Cư nhiên thích đàn ông, Tiêu Duyệt Vân cư nhiên là đồng tính luyến?
Đối diện với tình huống này, nếu như là giáo viên, họ sẽ làm thế nào? Giáo dục? Khuyên can?
Bỗng dưng Phó Lãng nhớ lại cách nói trong một quyển sách nào đó đã từng xem qua: "Lúc thanh thiếu niên đang mê man về tính hướng của mình ở tuổi dậy thì, có khả năng sẽ hiểu lần cảm giác thân mật và phụ thuộc với các bạn nam đồng giới thành ái mộ (yêu thích)", lúc này cái bọn họ cần chính là sự dẫn đường chính xác, giúp bọn họ nhanh chóng thoát khỏi con đường sai trái.
"Có nam sinh tỏ tình với cậu?" Một lúc lâu sau, trong lòng Phó Lãng đã có kế hoạch mới tìm lại được giọng nói của mình.
Trong chớp mắt đã biết tỏng là ai mật báo, Tiêu Duyệt Vân hít sâu một hơi, đáp: "Phải."
Quả nhiên, chắc chắn có người dạy hư con em nhà hắn.
Phó Lãng khó chịu hỏi: "Cậu đồng ý rồi hả?"
Nghe vậy, Tiêu Duyệt Vân cũng nhíu mày, nói: "Không hề có. Bất quá đây là chuyện riêng của em, không nhất thiết cái gì cũng phải nói cho người khác nghe." Người khác ở đây đương nhiên bao gồm cả người đang ngồi trước mặt.
Từ lúc bắt đầu có câu trả lời, trên mặt Phó Lãng đã trầm xuống, sau đó lại nghĩ đến lời nói của Tiêu Nhạc Dương, cộng thêm nghe thấy nửa câu sau, trong lòng lại bắt đầu phiền muộn.
Phó Lãng không kiềm được tức giận, tận lực bình thản nói: "Nghe tôi, cậu còn nhỏ, có khả năng sinh ra hiểu lầm với xu hướng giới tính của mình, thật ra trong lòng cậu thích phụ nữ hơn..."
Lời của hắn bị Tiêu Duyệt Vân đứng lên cắt đứt đột ngột, chỉ thấy hai tay Tiêu Duyệt Vân chống lên sườn tay vịn trên sô pha Phó Lãng ngồi, đôi mắt đen láy từ trên cao nhìn thẳng xuống Phó Lãng, chóp mũi của hai người chỉ cách nhau khoảng chừng 10cm.
Chỉ nghe Tiêu Duyệt Vân luôn luôn ôn hòa hiếm khi chém đinh chặt sắt nói: "Không phiền anh nhọc lòng hao tâm tổn sức. Tôi hiểu rất rõ bản thân tôi thích đàn ông, nhưng, tôi sẽ không yêu đương với bất kì ai."
Hai người cứ như thế mà đối mắt, không khí xung quanh yên tĩnh cả lại, dường như chỉ còn lại âm thanh hô hấp ấm áp của đối phương.
Tim Tiêu Duyệt Vân đập như trống bỏi, y cũng không biết vừa nãy bản thân y sao có thể nhất thời xúc động đưa ra một tuyên ngôn cứng như vậy, bây giờ y muốn lùi lại, nhưng lại bị ánh mắt của Phó Lãng chặt chẽ ghim tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Không biết đã qua bao lâu, cũng có thể chỉ mới mấy giây, Tiêu Duyệt Vân thấy ánh mắt Phó Lãng bỗng trở lên đục ngầu, rồi dần dần trống rỗng.
Cảm thấy không đúng, Tiêu Duyệt Vân lập tức muốn lùi lại, nhưng ai ngờ lại bị Phó Lãng giữ chặt hai tay, lại bị kéo mạnh tới trước, cả người ngã về phía trước, hai chân lập tức vòng qua người đối phương, khoảng cách môi và môi của hai người cũng lần nữa bằng không.
Lần này, nụ hôn của người ấy vẫn nhiệt liệt bạo lực như dã thú, tùy ý đoạt lấy hô hấp của Tiêu Duyệt Vân, sử dụng cả tay lẫn chân, khóa người chặt chẽ trong lồng ngực, khí thế kia giống hệt chỉ hận không thể nuốt hết cuộc sống vào bụng, mà Tiêu Duyệt Vân bất luận như thế nào đều không tránh thoát được, môi lưỡi bị cuốn lên liếʍ ʍúŧ mạnh mẽ, giao hòa nước bọt của song phương, không khí trong lồng ngực liền trở nên nóng rực, mỏng manh, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Không biết qua bao lâu, bờ môi Tiêu Duyệt Vân bỗng chốc được giải thoát, tứ chi y xụi lơ, nhắm hai mắt há to miệng hít thở, sau khi bổ sung lượng oxy bị thiếu trong não, lúc này lý trí mới quay lại, vừa muốn vận sức dạy bảo cái tên khốn bệnh cũ tái phát này một phen, bên tai thế nhưng bỗng nhiên nghe được âm thanh đãng lẽ không nên xuất hiện.
"Tôi... xin lỗi."
Giọng nói Phó Lãng mang theo sự hoảng hốt khiến cả người Tiêu Duyệt Vân không khỏi cứng đờ.
———————
Editor: Sắp nên công nên chiện thiệt rùi kkkkk