EDITOR: HthyyhtH
Hội trường 1600 người, phòng trang điểm, kẻ đến người đi.
Diêu San San thay đồ xong đang ngồi trang điểm, nghe thấy âm thanh các tiết mục bên ngoài, biết rằng thời gian còn đủ, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Lúc này Đào Tố Đan cũng đến sau cánh gà giúp đỡ, sau khi ánh mắt đảo qua các thành viên biểu diễn tiết mục của lớp mình liền hỏi: "Tiêu Duyệt Vân đâu?"
Diêu San San đang được nhân viên trang điểm thoa son môi chỉ phòng thay đồ phía sau cô. Cô cũng thấy có chút kì lạ, mình đã sớm thay xong quần áo rồi, trang điểm cũng sắp xong rồi, sao Tiêu Duyệt Vân vẫn còn chưa ra nữa?
Đào Tố Đan theo bản năng xoay người lại nhìn sang, vừa đúng lúc thấy cửa của một trong các phòng thay đồ mở ra, từ trong đó bước ra một người như.... thần tiên trong tranh vẽ.
Chỉ thấy người nọ dáng người thon dài, một bộ Hán phục thuần trắng tay áo rộng dài bay bay như tiên, tóc dài như mực rối tung xoã trên vai, mi mục như hoạ, ngũ quan vốn tuấn tú tinh xảo lúc này càng thêm nét cổ điển nhu hoà, cộng thêm dáng vẻ đoan chính, khí chất ung dung nho nhã, như là một thế gia công tử chính hiệu.
Đào Tố Đan từ trước đến nay đều miễn dịch với giá trị nhan sắc của trai đẹp nay cảm giác như có mũi tên bắn trúng tim, chứ đừng nói đến những người khác ở sau cánh gà. Có người khoa trương há hốc mồm đầy kinh ngạc, có người ngốc lăng mà nhìn y không chớp mắt, có nguời lại bất giác móc di động ra.
Diêu San San cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình, vội vàng đứng dậy, ánh mắt sáng bừng đanh giá Tiêu Duyệt Vân từ trên xuống dưới hỏi: "Cậu mặc cái gì ở bên trong vậy? Sao cảm giác so với lúc trước không giống nhau nữa rồi?" Còn tốt hơn so với hiệu quả của mấy lần trước nữa.
Tiêu Duyệt Vân sửa lại vạt áo, tuy rằng vẫn không quá hài lòng với bộ đồ này như cũ, nhưng hiện tại đành phải chắp vá như vậy thôi.
"Bên trong là nội y và trung y mà tôi tự chuẩn bị." Tiêu Duyệt Vân giải thích, trước mặt mọi người nhắc đến đồ lót của chính mình, vốn là y có hơi ngại, nhưng vừa nghĩ đến đây là hiện đại, liền không quá để tâm nữa.
Lần thử đồ trước, chỉ có thể trực tiếp mặc chồng ngoại y Hán phục lên bên ngoài đồng phục của mình, nên Tiêu Duyệt Vân không quá xấu hổ. Nếu không phải thời gian quá gấp gáp, y thật sự rất muốn tự mình may một bộ, nhưng việc may ngoại y quá khó, bỏ xa trung y và nội y dễ may, nên y chỉ đành phải tạm chấp nhận dùng dồ biểu diễn được thuê.
Vừa nãy ở bên trong phòng thay đồ, y liền dùng kim chỉ tự mang đến sửa một ít chi tiết với ngoại y, khiến ngoại y càng thêm sát với cổ đại, cho nên mới hơi trễ một chút.
Nếu như đã không thể mua bộ quần áo này, vậy lúc sau phục hồi lại những chỗ đã sửa đổi là được. Tiêu Duyệt Vân tính toán như vậy.
"Tự cậu chuẩn bị?" Diêu San San cứ tưởng là y tự mình đặc biệt mua đến nên líu lưỡi hỏi: "Lần trước là đã nhìn ra rồi, quả nhiên cậu hiểu rất rõ về Hán phục."
Vừa nói, cô vừa vòng quanh Tiêu Duyệt Vân chụp vài bức ảnh, sau đó lại nhờ Đào Tố Đan chụp cho bọn họ mấy tấm chung với nhau. Mấy bạn nữ trợ diễn vũ đạo ở kế bên cũng ngồi không yên, cũng vây quanh đòi chụp hình chung, dẫn tới mọi người lớp khác ở xung quanh cũng rục rịch không yên.
Đào Tố Đan nhìn thời gian, nhanh chóng cứu thoát Tiêu Duyệt Vân khỏi sự bao vây, nói: "Được rồi! Sắp phải lên sân khấu rồi, chẳng lẽ cậu ấy không cần phải trang điểm sao?"
Nghe cô nói như vậy, lý trí của Diêu San San mới quay trở lại, mới vội vàng dắt Tiêu Duyệt Vân đến ngồi xuống vị trí trước mình, dự định cùng nhân viên trang điểm nghiên cứu một chút nên trang điểm như thế nào cho y thành "công tử cổ đại."
Lúc cô đang quan sát, Tiêu Duyệt Vân hai ba bước liền búi tóc giả của mình lên thành một kiểu tóc của nam tử cổ đại, đồng thời cũng sử dụng trâm cài tóc cố định lại, thủ pháp thuần thúc cùng hiệu quả của nó khiến cho mọi người xung quanh đều nhìn đến sửng sốt. Nhân viên trang điểm còn âm thầm ghi nhớ thủ pháp và kỹ thuật búi tóc, định sau này sẽ thử xem sao.
Vuốt vuốt tóc giả, tâm tình Tiêu Duyệt Vân có chút phức tạp, không nhịn được bắt đầu hoài niệm một đầu tóc dài lúc trước của mình.
Cùng lúc đó, nhân viên trang điểm lại thưởng thức khuôn mặt của y cả buổi trời, xác thực là không tìm được chỗ nào cần phải trang điểm. Mặt trái xoan, làn da trắng nõn không tì viết, khi sắc hồng nhuận, lông mày lưỡi liềm trời sinh nhu hoà và chỉnh tề, lông mi vừa dài vừa dày, tự mang hiệu quả như kẻ mắt.
"Sao vậy?" Đợi lâu không thấy có phản ứng, Tiêu Duyệt Vân không hiểu hỏi ra tiếng, nhẫn nại không đẩy tay của nữ nhân viên trang điểm đang nâng cằm của y ra.
Hai người nhìn nhau, sau một lúc lâu, Diêu San San mới nói với nhân viên trang điểm: "Nếu không thì....... chị à, chị sửa lông mày của cậu ấy càng thêm anh tuấn một chút nữa đi, dù sao thì lúc sau cậu ấy cũng là một người điên cuồng mà."
Nhân viên trang điểm vẻ mặt hâm mộ gật đầu làm theo.
**
"Sau đây là tiết mục Ngâm thơ cổ của lớp hai ban Xã hội khối 11, mời mọi người cùng thưởng thức!" Người dẫn chương trình báo tên tiết mục, người dưới sân khấu không rõ chân tướng đa số sau khi nghe tên tiết mục liền thất vọng không thôi.
Lúc nãy cũng có một tiết mục của khối 10 biểu diễn ngâm thơ cổ, bốn học sinh lên sân khấu ngâm một đoạn thơ hiện đại dài, chủ yếu là về tình thân và lòng yêu nước, tuy câu chữ đọc rất rõ ràng, tràn đầy diễn cảm, thầy cô các khối xem ra khá là thưởng thức, nhưng đối với hầu hết các khán giả mà nói, vẫn là khá bỉnh thường cổ hủ, thậm chí là dài dòng. Cho nên lần này lại nghe thấy thêm một tiết mục ngâm thơ cổ nữa liền càng không dậy nổi hứng thú.
Nhưng mà, có một số người tai thính mắt tinh, biết Tiêu Duyệt Vân cũng sẽ lên sân khấu nên cũng có vài phần mong đợi đối với tiết mục này.
Các học sinh lớp hai ban Xã hội cho một tràng vỗ tay cổ vũ cho lớp của mình, còn các khán giả khác thì lại hời hợt thưa thớt hùa theo, không khí tổng thể mà nói cũng không quá nhiệt liệt.
Thợ chụp ảnh vào chỗ.
Lúc rèm sân khấu được kéo ra, chỉ nghe "đinh" một tiếng, âm luật của đàn cổ, ý cảnh sâu xa, giáng đòn phủ đầu, một âm đầu tiên đã khiến toàn hội trường yên tĩnh lại.
Sau đó, một làn điệu quen thuộc truyền tới. Khi khán giả vừa nghĩ tiếng nhạc này nghe rất quen tai thì một giọng nam trung khí mười phần đã ngâm ra đáp án.
"Minh nguyệt kỉ thời hữu, bả tửu vấn thanh thiên......."
Đúng vậy, nội dung tổng thể lần biểu diễn này của bọn họ cũng không đơn thuần chỉ là đàn cổ, mà trở thành Ngâm thơ cổ, đàn cổ chỉ là nhạc đệm cho tiết mục này, một nguyên tố của phần biểu diễn mà thôi. Mặc dù Tiêu Duyệt Vân gảy đàn cổ quả thực rất tuyệt vời, tài nghệ cao siêu, nhưng mà hiệu quả "yên tĩnh" sau khi kết thúc phần trình diễn khiến cho Đào Tố Đan và Diêu San San nhất trí cho rằng không thích hợp với bầu không khí của hội văn nghệ mừng Tết Nguyên Đán.
Hơn nữa, trong lớp cũng chỉ có Tiêu Duyệt Vân biết gảy đàn cổ, cả một người biết thổi sáo cũng không có, ngay cả Tiếu ngạo giang hồ cũng diễn không xong, điều này không phù hợp với mục đích của ban tổ chức khi cho phép nhiều người cùng tham gia biểu diễn.
Phải sửa, nhất định phải sửa lại, không thể chỉ đơn thuần là biểu diễn gảy đàn cổ, cũng không nên lấy đàn cổ kết thúc tiết mục.
Vì vậy, nghiên cứu cả một buổi chiều, lớp hai ban Xã hội quyết định đổi hình thức biểu diễn thành Ngâm thơ cổ, trước tiên dựa vào sở trường đàn cổ độc đáo, kèm thêm mà vũ đạo đẹp mắt cùng các nguyên tố phong phú khác để hấp dẫn người xem, phần chính của tiết mục thì là "tái hiện" đối hai đoạn thiên cổ tuyệt xướng (thơ hay có một không hai), phần hấp dẫn nhất sau cùng chính là quả trứng đầy màu sắc cuối cùng.
Thật ra tiết mục này đã không còn đơn thuần là ngâm thơ nữa, nghiêm túc mà nói chính là tái hiện biểu diễn lại hoàn cảnh sáng tác của nhà thơ, nội dung vô cùng phong phú.
Khác với đọc diễn cảm rõ ràng của những người khác, Tiêu Duyệt Vân đặc biệt đưa vào một chút vần điệu cổ, phối hợp với giọng nói trầm bổng du dương, nghe rất cuốn hút, tràn đầy cảm xúc.
Bối cảnh sân khấu đã treo lên một vầng trăng tròn nhờ công nghệ hình chiếu, giữa sân khấu, Tiêu Duyệt Vân một thân áo trắng ngồi trên mặt đất, khéo léo ưu nhã gảy đàn cổ, vừa ngâm tác phẩm 《Thuỷ điều ca đầu. Minh nguyệt kỉ thời hữu》được lưu truyền của Tô Đông Pha, bên cạnh có một người đẹp phối hợp với làn điệu nhẹ nhàng nhảy múa, hai ống tay áo dài hệt như rồng đang lượn múa, xung quanh còn có bốn nữ sinh trợ múa, dáng múa yểu điệu thướt tha, vạt áo lay động, nhịp bước ăn ý, xinh đẹp tuyệt trần, thực sự là một buổi thịnh yến đầy phong vị cổ xưa.
Ba thứ khúc, từ, vũ hợp lại làm một, bổ sung cho nhau, ý cảnh xa xưa, khiến người ta cảm giác như đang ở trong Nguyệt Cung, thưởng thức tiên nhạc tiên vũ, vui vẻ thoải mái, kinh diễm không thôi.
"Đãn nguyệt nhân trường cửu, thiên lí cộng thiền quyên."
Âm cuối cùng đàn xong, trong lúc khán giả còn đang đắm chìm trong mộng cảnh tuyệt vời, bỗng nhiên bối cảnh trên sân khấu biến đổi.
Khác với điệu nhảy chậm và âm luật nhẹ nhàng vừa rồi, lúc này một đoạn âm thanh đàn cổ nặng nề đập vào màng nhĩ, một luồng hơi thở gấp gáp lao ra.
Đây là...... một giáo viên Ngữ văn có nghiên cứu đối với đàn cổ nhắm mắt suy tư, xác thực là bản thân mình chưa từng nghe qua khúc này.
"Quân bất kiến, hoàng hà chi thuỷ thiên thượng lai......." Âm thanh của Tiêu Duyệt Vân rõ ràng càng thêm dày nặng ngạo nghễ hơn so với lúc trước.
Bất tri bất giác, những nữ sinh trợ múa đã lặng lẽ lui khỏi sân khấu, chỉ còn mỗi Diêu San San ở lại, lúc này đây, tay áo dài thướt tha của cô đã không thấy đâu, thay vào đó chính là một thanh trường kiếm sắc bén.
Trên sân khấu, nữ sinh xinh đẹp phối hợp cùng giọng ngâm thơ và tiết tấu đàn múa một đoạn kiếm khúc hữu lực. May là Diêu San San đã có nền tảng vũ đạo từ nhỏ, đoạn múa này lại có Tiêu Duyệt Vân chỉ đạo, phát huy cũng xem như không tệ.
Tuy là vậy, cơ mà lực chú ý của mọi người ở đoạn này hầu hết lại bị Tiêu Duyệt Vân hấp dẫn.
Chỉ thấy y dường như có tài hoa hơn người, ngộ tính với thơ cuồng nhiệt như tiên nhân, theo cảm xúc của thơ ngày càng bộc lộ ra bên ngoài, tiếng đàn của Tiêu Duyệt Vân cũng càng thêm tuỳ hứng và kịch liệt, đôi lúc thì ngừng lại chờ câu thơ kết thúc, đôi lúc lại tô thêm khí thế như dời non lấp bể.
"Chủ nhân hà vi ngôn thiểu tiền, kính tu cô thủ đối quân chước.*"
*Tạm dịch:
Cớ sao chủ nhân lại nói ít tiền, hãy mau mau mua rượu mời các anh uống."
(Đây là 2 câu trích từ tác phẩm "Tương tiến tửu" của Lý Bạch)
Sau một đoạn nhạc đệm, tiếng đàn đột nhiên im bặt! Người nghe như bị chấn động, toàn hội trường đều yên lặng, đắm chìm trong tiếng nhạc mạnh mẽ.
Tiếng đàn chấm dứt, ý vị tuyệt vời.
Tình thơ của thi nhân cũng chưa dứt.
Tiêu Duyệt Vân bỗng nhiên đứng phắt dậy, rời khỏi đàn cổ, đoạt đi thanh kiếm trong tay Diêu San San.
Tại trung tâm sân khấu, chỉ có một ngọn đèn chiếu vào trên thân người đang cầm kiếm, khiến cho toàn hội trường nhìn chăm chú.
"Dữ quân ca nhất khúc, thỉnh quân vị ngã khuynh nhĩ thính."
(Tạm dịch: Tôi xin xa một khúc cho các anh, xin các anh vì tôi lắng tai nghe)
Tiêu Duyệt Vân cúi đầu rũ mắt, lần nữa ngâm lên câu thơ này, đồng thời như một người say rượu, bước đi loang choạng trên sân khấu, nghiêng ngả lảo đảo múa kiếm.
Ngay sau đó, một nhóm người dưới sân khấu bắt đầu hợp âm, cùng Tiêu Duyệt Vân lớn tiếng đọc diễn cảm câu tiếp theo, đó đúng là tất cả học sinh của lớp hai ban Xã hội!
"Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch......"
(Tạm dịch:
Xưa nay các bậc thánh hiền đều không còn tiếng tăm......)
Đề mục nghe nhiều đến thuộc lòng, gần như ai ai cũng biết, rất nhanh toàn hội trường liền theo tiết tấu của lớp hai ban Xã hội, đồng thanh đọc bài thơ này, trong ngực như sinh ra một cảm giác hào hùng sảng khoái.
Mà trên sân khấu, Tiêu Duyệt Vân đang làm địch thực là một đoạn múa kiếm lúc say hàng thật giá thật. Khác với kiếm vũ của Diêu San San chỉ có vẻ hào nhoáng bên ngoài, kiếm của Tiêu Duyệt Vân, tựa say lại không say, trong nhu có cương, chiêu trước như bay chiêu sau lại ổn định, kiếm ý sắc bén.
Khiến cho người ta không nhịn được mà nhớ tới câu thơ trong 《Hiệp khách hành》của Lý Bạch: "Thập bộ sát nhất nhân, thiên lí bất lưu hành."
(Tạm dịch:
Mười bước gϊếŧ một người, cho nên không đi xa ngàn dặm.")
Đúng là một kiếm khách ngông cuồng của thời Đường!
Một kiếm một người, như làm cho người ta xuyên đến trăm ngàn năm trước, nhìn thấy được thi tiên say rượu múa kiếm buông thả, thấy được thời kì hưng thịnh của nhà Đường!
"Dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu!"
(Tạm dịch:
Cùng bạn tiêu mối sầu vạn cổ.)
Bị bầu không khí lây nhiễm, người trong toàn hội trường gần như đều dùng hết sức lực rống ra một câu cuối cùng, cảm thấy trong ngực một trận sảng khoái.
Câu này vừa ngâm xong, cuối cùng Tiêu Duyệt Vân cũng cười tươi ngã xuống đất.
Sau đó, tiếng vỗ tay nổ vang trời.
**
Tiêu Duyệt Vân nằm trên sân khấu, nghe những tràng vỗ tay như sấm, lúc này mới yên lòng.
Lúc đầu tiết mục chỉ sắp có bài 《Minh nguyệt kỉ thời hữu》, nhưng Diêu San San và Đào Tố Đan luôn cảm thấy không hài lòng, huống hồ lại chưa đủ thời lượng. Vì thế, sau khi thương lượng, theo trình tự tăng dần cảm xúc, lại thêm vào 《Tương tiến tửu》. Nhạc đệm chọn đi chọn lại vẫn không vừa lòng, Tiêu Duyệt Vân liền dứt khoát tự mình phát huy một đoạn trên sân khấu, ngược lại khiến cho mọi người trầm trồ khen ngợi, từ đó lại có thêm nhận thức mới về trình độ gảy đàn cổ của Tiêu Duyệt Vân.
Cơ mà, các nữ sinh đã tốt càng muốn tốt hơn lại bắt đầu không thoả mãn với một kết thúc bình thường, muốn tạo thêm một cao trào cuối cùng trên sân khấu.
Cuối cùng, các nữ sinh quyết định để cho Tiêu Duyệt Vân không đánh đàn nữa, sắp xếp cho y múa kiếm một đoạn. Diêu San San vốn dĩ muốn biên đạo động tác cho y, nhưng vừa nghĩ đến hình như Tiêu Duyệt Vân biết võ, cho nên liền để y tự do phát huy.
Sau khi Tiêu Duyệt Vân suy tư một lát, cầm lấy một cây thước kẻ, múa một khúc say rượu múa kiếm, ngay lập tức liền chinh phục được tất cả mọi người.
Còn về tư thái say rượu sơ cuồng kia, Tiêu Duyệt Vân là mô phỏng theo cữu cữu Hoài Nam Quách thị - một vị có tài hoa trác tuyệt nhưng không muốn làm quan. Lúc ấy vị cữu cữu này đến Biên thành du ngoạn, đến bái phỏng nhà y, uống rượu đến lúc hứng khởi thì đánh đũa vào chén mà ca, hình tượng Nguỵ Tấn phong lưu sơ cuồng kia đã để lại một ấn tượng rất sâu trong lòng Tiêu Duyệt Vân.
"Được đó, tên tuổi của Vân thiếu soái quả nhiên danh bất hư truyền!" Diêu San San cao hứng không thôi. Vốn dĩ đang muốn đem đoạn múa kiếm chỉ làm bộ làm tịch của mình bỏ ra khỏi tiết mục, nhưng lúc sau dưới lời khuyên "Thả con tép, bắt con tôm" của Đào Tố Đan, thì lại giữ lại, suy cho cùng thì có đối lập mới càng thêm chấn động, cô đây liền hy sinh một phen cũng được.
Sau đó, mỗi ngày Tiêu Duyệt Vân đều luyện tập tại nhà, đương nhiên sẽ không thoát khỏi ánh mắt của hàng xóm.
Buổi diễn tập thử, cùng phối hợp với các bạn cùng lớp....... mất cả một tuần để có một màn trình diễn như buổi chiều hôm nay.
Quả nhiên không tệ. Tiêu Duyệt Vân nằm ngửa trên đất gợi lên một nụ cười, dưới cái gọi của Diêu San San mà mở mắt đứng lên, cùng các bạn học biểu diễn khác khom lưng cúi chào kết thúc.
Tiêu Duyệt Vân mỉm cười hưởng thụ những tràng vỗ tay của khán giả, cảm thấy tư vị được người ta ủng hộ vô cùng tuyệt vời. Đây là trải nghiệm mà y chưa từng được trải qua ở Đại Chu.
Y nhìn quét qua dưới sân khấu, thấy dáng vẻ các bạn cùng lớp nhiệt tình vỗ đến đỏ cả tay, thấy Trâu Văn Đào huýt sáo vang dội, chỉ thiếu điều chưa đứng dậy khỏi ghế, lại thấy Phó Nhã Khiêm ở một bên khác mỉm cười vỗ tay, cậu hất hất đầu với y ý bảo nhìn bên kia.
Theo hướng cậu ấy chỉ nhìn sang, Tiêu Duyệt Vân liền thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc trong một góc.
Người nọ không hề vỗ tay, nhưng lại nghiêm túc nhìn y, trong mắt dường như mang theo cổ vũ và khen ngợi, biểu tình trên mặt cũng nhu hoà hơn ngày thường rất nhiều.
Người đó chính là Phó Lãng.
Tiếng vỗ tay thẳng đến lúc màn sân khấu đóng lại vẫn chưa ngừng.
Hàng ghế khán giả đầu tiên dưới sân khấu, tổ trưởng khối 11 cười to nói: "Được đó, không hổ là học sinh của lớp lão Lưu ông, có tình yêu với văn học nước nhà." Những giáo viên khác yêu thích văn học nước nhà cũng một mặt tán thành. Lựa chọn tác phẩm kinh điển của 2 vị thiên tài cũng thôi đi, quan trọng là cách thiết kế đọc diễn cảm, gảy đàn cổ, vũ đạo, múa kiếm v.v... đều vô cùng có tâm, đoạn cuối cùng càng là vừa phù hợp nghĩa thơ lại cực kì xuất sắc.
Lưu Thanh Tùng vừa mới hồi phục lại từ sự hưng phấn khiêm tốn nói: "Nào có, bọn trẻ này chỉ thích tự làm theo ý của mình, tôi nào có quản được chúng nó. Xem đi, tiết mục diễn đến hoa hoè loè loẹt kìa." Nói vậy nhưng khoé miệng lại không nhịn được mà cong lên.
Chủ nhiệm kiêm giáo viên Toán học lớp tám ban Tự nhiên bên cạnh nghiêng đầu liếc nhìn hắn một cái, không nhìn nổi dáng vẻ đắc ý giả dối của hắn, liền quay đầu đi.
Ở một bên khác, khu khách quý. Một người đàn ông trung niên rất có khí chất nghệ thuật gia hai mắt toả sáng, hỏi thăm hiệu trưởng thông tin của người vừa đánh đàn múa kiếm lúc nãy.
Cũng may Tiêu Duyệt Vân cũng xem như là người nổi tiếng trong trường, dưới sự nhắc nhở của thư kí, hiệu trưởng rất nhanh liền trả lời. Người nọ nghe, gật gật đầu, như có điều suy tư.
Lúc này, Phó Lãng tiến đến âm thầm mà rời đi cũng lặng lẽ, hắn còn phải tham gia buổi tiệc cuối năm của Công ty kỹ thuật cao Lãng Phong, loại trường hợp này, hắn thân là ông chủ thì không thể nào vắng mặt được.
Sau cả một buổi tối, Phó Lãng đều đắm chìm trong một loại cảm giác hưng phấn "con em nhà mình là giỏi nhất", phối với bầu không khí vui vẻ náo nhiệt của buổi tiệc cuối năm cũng xem như khá thích hợp.
Thấy tản băng đang có xu thế hoà tan, các nữ nhân viên của Lãng Phong liền nổi lên tư tâm, bắt đầu thử sức liên tục liếc mắt đưa tình.
Cơ mà, Phó Lãng đối với chuyện này lại hoàn toàn không hề phát hiện.
————————
Editor: Sau khi dịch xong chương này mình cảm thấy mình xứng đáng được rest 10 ngày vì toàn là thành ngữ miêu tả cổ 😢 đùa thôi chứ vẫn đăng bình thường nhá kkk