EDITOR: Hthyyhth
Tiêu Duyệt Vân hít sâu một hơi, không kiên nhẫn vung tay thoát khỏi sự ràng buộc ở cổ tay, nói: "Ninh đại ca, chúng ta đi ra ngoài ngồi xuống rồi hẵn nói chuyện đi. Còn hai người..."
Tiêu Duyệt Vân nhìn về phía Phó Lãng, ánh mắt khó chiu nói: "Ngại quá, tôi có chuyện muốn nói với bạn tôi, anh cứ tự nhiên."
Ý là, anh không phải bạn tôi. Phó Nhã Khiêm nháy mắt đã hiểu.
Ngay sau đó, ba người bọn họ nối đuôi nhau rời đi, chỉ còn lại hai an hem Phó gia đối diện với một hồ nước.
Phó Nhã Khiêm: "Anh Lãng, lần sau không thể bốc đồng như vậy nữa, ước chừng lần này ấn tượng của cậu ấy về anh đã bị âm điểm rồi."
Một hồi lâu sau Phó Lãng mới đáp lại: "Nhã Khiêm, giúp anh một chuyện."
**
Hơn mười phút sau, ở quán cà phê bên canh hồ nước nóng, Tiêu Duyệt Vân đã ăn mặc chỉnh tề mà ngồi xuống.
Triển gia âm mưu ngầm không ít, đấu đá nội bộ là chuyện không thể không xảy ra. Tam thiếu gia Triển gia còn trẻ, coi như là không có dã tâm, mọi việc không quan tâm chỉ thích chơi bời, nhưng không biết tương lai sau này cậu ta sẽ ra sao. Lúc cậu kết bạn với cậu ta nhớ kĩ đừng để bị cuốn vào những thị phi của gia đình cậu ta."
Trần Trí Tuyền kiên nhẫn giải thích về tình huống của Triển gia.
Sau khi Tiêu Duyệt Vân nghe xong, hiểu được bọn họ là muốn tốt cho mình, cảm kích nói: "Cháu hiểu rồi, cảm ơn chú Trần."
Sau khi đem chuyện của Triển gia sắp xếp một phen trong lòng, xác định mình không giẫm phải bom xong, Tiêu Duyệt Vân mới yên tâm.
"Về phần Phó gia......" Trần Trí Tuyền nghĩ ngợi, vẫn cảm thấy có chuyện này phải nhắc nhở Tiêu Duyệt Vân.
Lão gia tử nhà họ Phó là đại lão trong quân đội, có hai người con, con cả làm chính trị, con thứ làm kinh doanh. Phó Lãng là con trai nhỏ của anh cả, từ nhỏ đã thông minh, nghe nói còn nhảy hai lớp. Không giống như anh trai theo chân ba mình dấn thân vào đấu trường chính trị, Phó Lãng có phần "phản nghịch".
Sau khi học xong 2 năm đại học, Phó Lãng tạm dừng việc học đi phục vụ trong quân đội ba năm, sau đó quay trở lại tiếp tục đi học, học ngành IT, lên năm tư đại học còn thành lập một công ty khoa học kĩ thuật cao cấp. Có được sự giúp đỡ của Phó gia và người chú trong giới kinh doanh, công ty của hắn vài năm gần đây có đà phát triển rất mạnh mẽ.
Phó Nhã Khiêm thì là con út của người chú làm kinh doanh của Phó Lãng. Dựa theo thứ hạng của gia tộc, người bên ngoài thường gọi Phó Lãng là "Phó nhị thiếu", Phó Nhã Khiêm là "Phó tứ thiếu".
Phó gia là gia tộc đình chính phái, không có những chuyện không sạch sẽ như cá gia tộc khác, nhưng thực lực và bối cảnh càng thêm hùng hậu, không phải là một gia đình bình thường.
Trần Trí Tuyền giải thích, nhưng trong lòng thì nghĩ thằng nhóc Tiêu này rốt cuộc là cái vận may gì, sao lại trêu chọc phải đám coi cháu thế gia này.
Tiêu Duyệt Vân gật đầu tự suy xét, thật ra chính bản thân y cũng không biết hai người Phó gia kia rốt cuộc có ý gì với mình.
Một màn vừa nãy ở hồ nước nóng, chắc hẳn là vì Phó nhị thiếu đó ở trong quân đội hai năm, có chút thân thủ cũng nên, xem ra y cũng không thể xem nhẹ người của thời đại này.
Bỏ đi, binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn.
Nhưng mà...... Phó Lãng?
Tiêu Duyệt Vân nhịn không được mà bật cười.
Ở Đại Chu, "phu lang" là tên thân mật của nam tử gọi lam nhi của mình.
*Chữ 傅 (Fù) – họ của anh Phó với chữ 夫(Fū)- chồng đọc giống nhau chỉ khác thanh thôi nên em Vân đang chơi chữ ạ =))))
Tươi cười tinh nghịch hiếm thấy phi thường linh động, khiến cho Nính Tắc Chiến ngồi đối diện nhìn thấy không khỏi hai mắt sáng ngời.
Thấy hắn một câu cũng không nói, Tiêu Duyệt Vân hỏi: "Ninh đại ca không cần chiêu đãi khách quý sao?"
"Hì hì, lúc nãy ở sân đua ngựa không tiện chính thức cảm ơn cậu, nên ông chủ mới cùng tôi sang đây tìm cậu một chuyến." Trần Trí Tuyền đúng sự thật đáp, rồi cùng Ninh Tắc Chiến trao đổi ánh mắt, nghĩ nghĩ, vẫn là đưa ra lời mời: "Đúng rồi, Johan tiên sinh rất có hứng thú với cậu, mời cậu tối nay cùng chúng tôi ăn tối, cậu có đồng ý tới không?"
"Nhưng còn em tôi và Triển Xán......" Tiêu Duyệt Vân có chút khó xử, hơn nữa y đối với loại hình thức xã giao của thời đại này không đủ kinh nghiệm, không biết mình có thể ứng phó được hay không.
"Em cậu cũng đi cùng đi, Triển Xán muốn đến cũng được, tối nay chúng ta chỉ là đến sân đua ngựa chơi thôi mà, cứ tùy ý đi, không cần có gánh nặng tâm lý." Ninh Tắc Chiến nói, còn về chính thức bàn chuyện làm ăn thì đương nhiên phải đợi đến lúc trên bàn ăn rồi đàm phán.
Tiêu Duyệt Vân nghĩ nghĩ rồi đồng ý.
Giúp đỡ một chút cũng không sao, huống chi, hiếm khi gặp được môi trường tiếng Anh thuần như vậy, cũng có thể luyện khả năng nghe một chút, dù sao cũng tốt hơn là nghe bài khóa ở nhà.
**
Triển Xán tự mình quay về rồi.
Đùa à, lăn lộn với đám hồ bằng cẩu hữu thì không sao, nhưng hắn trời sinh phiền tham gia các bữa tiệc xã giao này, vì thế hẹn sẽ liên lạc sau, xác định rằng Tiêu Duyệt Vân và trợ lý (của Ninh Tắc Chiến) có tình cảm khá thân thiết, sau khi đưa y đến đó liền yên tâm rời đi.
Trên đường quay trở về, nhân lúc đợi đèn đỏ, Triển Xán lấy ra một tấm danh thiếp.
Câu lạc bộ thi đấu Ngạc Ngư.
Đây là lúc nãy ở phòng nghỉ hắn nghe được Phó Nhã Khiêm đang cùng Phó Lãng thảo luận với nhau chỗ này thú vị như thế nào, vừa hay Phó Lãng lại có danh thiếp, liền trực tiếp đưa cho hắn.
He he, lần sau nhất định phải đi xem, đúng rồi, còn phải mời thêm người anh em cao thủ nữa. Câu lạc bộ thi đấu sao, lấy võ kết bạn, cậu ấy nhất định sẽ thích.
Lần này Tiêu Duyệt Vân chịu đến câu lạc bộ cưỡi ngựa bắn cung, Triển Xán cảm thấy mình đã bắt được tần số với y rồi, trong lòng rất đắc ý.
**
Bữa tối là cơm Tây, Tiêu Duyệt Vân im hơi lặng tiếng học theo động tác của những người khác, còn phải chăm sóc đệ đệ, cũng không có thất lễ chỗ nào.
Johan rất hứng thú, thấy Tiêu Duyệt Vân đến liền mở miệng nói: "Thần kì của Trung Quốc, đúng là cậu bé thần kì của Trung Quốc."
Tiêu Duyệt Vân mỉm cười dùng vài câu tiếng Anh đơn giản chào hỏi.
EQ của người Mỹ không thấp, phát hiện ra Tiêu Duyệt Vân sẽ nghiêm túc lắng nghe mình nói (chỉ là nghe không hiểu lắm), liền thả chậm tốc độ nói lại, cố gắng dùng từ ngữ đơn giản. Tất nhiên, lúc trao đổi với mấy người Ninh Tắc Chiến thì hoàn toàn không cần như vậy.
Biểu hiện của Tiêu Duyệt Vân rất xuất sắc, trừ việc ngôn ngữ không tốt lắm, thường cần phiên dịch giúp đỡ ra, lúc nói chuyện biết tiến biết lùi nhưng lại không mất đi sự thú vị, còn giới thiệu cho Johan không ít văn hóa cổ và ưu điểm của việc bắn cung cưỡi ngựa Trung Quốc, bữa ăn này khách chủ đều vui.
Đến lúc kết thúc, quản lý của câu lạc bộ tiễn bọn họ ra cửa.
Lý Đông Thành và thư kí Ninh Tắc Chiến tiễn nhóm người Johan rời đi.
Trước khi đi, quản lý mời Tiêu Duyệt Vân gia nhập câu lạc bộ, cũng hy vọng Tiêu Duyệt Vân có thể cho câu lạc bộ quyền sử dụng video bắn cung cưỡi ngựa của y để tuyên truyền và dạy học, thù lao là tặng cho y một năm miễn phí sử dụng tất cả sân đua của câu lạc bộ, còn đặc biệt lưu ý rằng trẻ em dưới 12 tuổi cũng có thể được miễn phí.
Tiêu Duyệt Vân nghe xong, suy nghĩ một lát bèn đồng ý, còn ba lần bảy lượt nhắc quản lý chỉ được sử dụng video trong nội bộ câu lạc bộ.
"Có thể đăng lên trang web chính thức và Weibo chính thức không?" Quản lý tràn đầy mong đợi nhìn y.
Tuy rằng hơi xấu hổ, nhưng biết rằng đây là phương thức tuyên truyền bình thường của câu lạc bộ, Tiêu Duyệt Vân bèn đồng ý, nhưng phiền bọn họ phải giữ bí mật về thân phận của y.
Quay trở lại trên xe, Tiêu Duyệt Vân ôm lấy Tiêu Nhạc Dương đang ngủ gật ngồi vào ghế sau, người bên trong đều giảm âm lượng nói chuyện lại.
Gần đây Tiêu Duyệt Vân vì học hành nên ru rú trong nhà, đã một đoạn thời gian chưa gặp lại Trần Trí Tuyền.
Trần Trí Tuyền hỏi tình hình gần đây của y, lại hỏi Tiêu Duyệt Vân quen biết Triển Xán và Phó Lãng như thế nào.
Tiêu Duyệt Vân nghĩ rằng không có gì để che giấu cả, bèn kể lại theo đúng sự thật. Còn về Phó Lãng, bản thân y cũng cảm thấy mạc danh kì diệu (không sao nói rõ được).
Nghe thấy lại là bắt nguồn từ một ân cứu mạng, Trần Trí Tuyền không thể không thừa nhận, thiếu niên này quả là một ngôi sao may mắn. Cho dù là đối với người khác hay đối với chính bản thân y.
Nhiều lần cứu người, mà thân phận người được cứu đều không đơn giản, nhân phẩm cũng quá cao rồi đi. Mặc dù nghe đồn Triển gia tam thiếu có chút ăn chơi trác táng, nhưng thực sự không có tiếng xấu làm chuyện phạm pháp hay sử dụng chất cấm.
Ninh Tắc Chiến cười khen: "Tối nay biểu hiện của cậu rất tốt, học tiếng Anh chính là phải như vậy, mạnh dạn mà nói, nói sai cũng không sao hết." Không hay không biết, hắn và Tiêu Duyệt Vân càng ngày càng quen thuộc, cảm thấy đây là một bạn nhỏ rất không tồi, rất hợp với hắn, có thể thâm giao được.
Tiêu Duyệt Vân cười cười, dịu dàng sờ mái đầu nhỏ của đệ đệ đang gối lên chân mình.
Sau một đêm huấn luyện tang cường, khả năng nghe tiếng Anh của y dường như tốt hơn rồi, cảm giác rất không tệ.
Xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thần sắc của người phía sau vì được khen mà vui vẻ, bản thân Ninh Tắc Chiến cũng không nhịn được nở nụ cười.
Vẫn còn là một đứa trẻ.
Đến lầu dưới nhà, Tiêu Duyệt Vân nhẹ nhàng ôm đệ đệ xuống xe, chào tạm biệt Ninh Tắc Chiến và Trần Trí Tuyền.
Xe lần nữa khởi động.
Trong xe im lặng một lát, Trần Trí Tuyền đem lời nói của nhân viên chỉnh lý lại một vòng, sau đó báo cáo: "Tổng giám đốc, chuyện về ngựa tra ra rồi, đúng thật la có người giở trò quỷ."
Ánh mắt Ninh Tắc Chiến trở nên rét lạnh.
**
Vài ngày sau, sân đua ngựa quả nhiên đăng lên một video cưỡi ngựa bắn cung đã được dày công biên tập lại.
Ống kính đa số đều đến từ các góc quay trên không bên trong sân đua, cùng với đó là các camera độ nét cao mà quản lý tạm thời gọi đến để quay.
Phối hợp cùng một đoạn nhạc nhịp nhàng, đủ để thể hiện tư thế cưỡi ngựa oai hung của người trong đoạn video, chỉ tiếc là do ống kính ở quá xa, không nhìn rõ được gương mặt của người đó, chỉ cảm thấy chắc là rất đẹp trai, hơn nữa còn rất phong độ.
Có vài hội viên hứng thú với cưỡi ngựa bắn cung nhìn thấy, nhịn không được dò hỏi người trong video là ai, nếu là huấn luyện viên của sân đua ngựa thì bao nhiêu tiền thì anh ta/ cô ta đều đồng ý để đối phương dạy mình!
Đáng tiếc, bọn đã đã định trước là phải thất vọng rồi.
Rất nhiều người đã được trải nghiệm qua độ khó của việc cưỡi ngựa bắn cung ở sân đua ngựa, sau khi quay trở về đều hoài nghi người trong video đều là kĩ xảo điện ảnh.
Các nhân viên làm việc chỉ cười mà không nói.
Đồng thời, trên website chính thức và Weibo của câu lạc bộ đều được đăng tải đoạn video tuyên truyền trên.
Vài ngày sau, trong diễn đàn trường cao trung Hoa Phong xuất hiện một bài viết.
【Tựa bài đăng: Vân thiếu soái khốc suất cuồng bá duệ! Xin ngài nhận lấy cái quỳ gối này của iêm!】
Trong bài viết là video tuyên truyền của câu lạc bộ.
Tính ám chỉ của từ "Vân" vẫn rất mạnh, nhân vật đang hot có thông tin mới, mọi người vội vã gào thét nhấp vào link.
"Aaaa! Đẹp trai quá! Tui hiểu vì sao tựa bài là "Vân thiếu soái" rồi! Vân thiếu soái uy vũ! Quả là bách phát bách trúng, tư thế hiên ngang, uy phong lẫm liệt...... thơm ngon như sầu riêng (e hèm)! Xin ngài nhận lấy cái quỳ gối này của iêm!"
"Làm một em gái mê cái đẹp, tui vẫn đang tiếp tục liếm màn hình nè......"
"Nhìn cái tài nghệ này đi, cảm giác như xuống ngựa đánh thêm mười trận nữa cũng không vấn đề! Những đứa bôi xấu lần trước còn dám ra đây không? Haha."
"....... Cái loại hiệu ứng 5 đồng này mà các người cũng tin? Người bắn cung chắc chắn là thế thân! Chậc chậc, lại có thể muốn dựa vào cắt ghép và kĩ xảo để làm ra một video low như vậy để lừa bịp các nữ sinh như các người."
"Lầu trên nói lên tiếng lòng của tôi rồi. Quảng cáo rõ ràng như vậy lại có người tin....... Đừng có hạ thấp chỉ số IQ của Hoa Phong chúng ta có được không!"
"Không chịu nổi đám người low như tụi bây, ghen ăn tức ở quá vậy! Anh tui là một người trong ngành, ảnh mới tận mắt đánh giá là video này căn bản không thêm bất kì kĩ xảo nào hết! Chỉ có biên tập lại mà thôi! Còn có những vật to nhỏ ở xa đó tụi bây đều có mắt như mù hả? Rõ ràng biết bao đó chính là Tiêu Duyệt Vân, vốn dĩ không hề có bất kì thế thân nào cả!"
"Lầu trên 5 đồng ơi, đoàn đội fan cuồng bắt đầu xâm nhập rồi, người sáng suốt chuẩn bị rút lui thôi."
"Một đám anh hùng bàn phím. Các anh chị em yêu Tiêu Duyệt Vân đừng để ý đến tụi nó! Cùng lâu chủ thêm một chân, Vân thiếu soái quá trời quá đất đẹp trai aaaa!"
Độ hot của bài đăng này rất cao, có nữ sinh của lớp hai ban Xã hội nhìn thấy, vào hôm đó liền tìm cơ hội đến hỏi Tiêu Duyệt Vân.
"Có video rồi hả?" Tiêu Duyệt Vân đặt bút trên tay xuống, có chút hứng thú, liền cầm lấy điện thoại mà nữ sinh đưa mở ra video.
——————
Editor: Nụ cười luôn nở trên môi nhưng cột sống của gen Z chưa bao giờ ổn =(((( trời ơi mỗi ngày ngồi có 2-3 tiếng dịch truyện thôi mà nhức lưng muốn xĩu huhu. Có lẽ mình sẽ phải dời lịch đăng chương mới từ 2 ngày thành 3 ngày nhé mọi người, sức khoẻ là quan trọng nhất chứ mà cố quá chắc có ngày không còn sức khoẻ để mà tiếp tục edit mất 🥲🥲