Lam Nhan Họa Thủy, Thiếp Không Muốn Rước Họa Vào Thân

Chương 6: Mong Cầu Lòng Đế Vương Thủy Chung




Hôm sau, tia sáng của ngày mới chiếu rọi vào phòng, soi sáng khung cảnh đôi phu thê ở trên giường, Diệu Phương Sinh nằm trong lòng Nam Lăng Tử, bị ánh sáng làm tỉnh giấc ngủ, phút chốc động đậy ngẩng mặt, phát hiện người trước mắt cũng vừa tỉnh, nàng theo thói quen cười hỏi: “Chốc nữa chàng có lên triều không?”

“Không lên, chỉ là vẫn phải vào cung một chuyến.” Nam Lăng Tử đáp bằng giọng ngáy ngủ, đôi mắt đào hoa chỉ mở hờ, bàn tay vẫn quyến luyến ôm người trong lòng, hiển nhiên chưa muốn thức dậy.

Phần Diệu Phương Sinh thấy hành động này thì lắc đầu, tăng giọng gọi: “Phu quân, nên thức dậy rồi, hôm nay thiếp giúp chàng thay y phục, chải tóc.”

Nam Lăng Tử miễn cưỡng mở mất, hơi không tình nguyện buông tay mà ngồi dậy, chờ khi tỉnh táo hẳn là lúc ngồi trước gương đồng, nhìn Diệu Phương Sinh qua gương, quan sát nàng đang chăm chú chải tóc giúp mình, chàng mở miệng nói: “Phương Sinh, chuyện giữa ta và Lan tướng quân bắt đầu từ khi ở biên cương, khi đó ta đi thăm dò quân doanh của bọn họ để phá hủy quân lương, tuy nhiên bị phát hiện, chúng đánh trọng thương ta, còn ta trốn chạy, vô tình rơi vào tay Lan tướng quân, đối phương không giết, ngược lại cứu ta.”

Nói đến đây Nam Lăng Tử ngừng đôi chút rồi tiếp tục kể: “Ta chỉ nợ Lan tướng quân một lần ấy, cũng trả lại ngay rồi, giữa hai bọn ta không còn gì nữa.”

Lời vừa dứt, Diệu Phương Sinh cũng chải tóc xong, từng sợi tóc mềm mại của Nam Lăng Tử được liên kết lại thành một búi hoàn chỉnh, cố định bằng chiếc trâm bạch ngọc tinh xảo, búi tóc hòa hợp cùng lam y trên thân chàng, tất cả tạo nên dáng vẻ thanh cao, sạch sẽ giống bầu trời mùa Hạ.

Lúc này Diệu Phương Sinh thả tay, chậm chạp mở miệng nói mấy lời: “Thiếp hiểu rõ rồi, đây cũng đâu phải lần đầu tiên có nữ nhân lao đầu vào phu quân.”

“Cơ mà là lần đầu ta đáp lại một nữ nhân không phải nàng, thời khắc trả Lan tướng quân ân tình, ta nghĩ rằng nếu không có người này thì mình đã chết từ lâu...” Nam Lăng Tử nói xong thở dài, thật ra chàng không sợ chết, bởi vì nỗi sợ của chàng đã sớm dồn lên thân nàng, tuy nhiên những sợ hãi kia chưa bao giờ là ít ỏi.

Sợ đánh mất thê tử, hoảng loạn không yên lo nàng bị thương tổn, cuối cùng e ngại bản thân mất rồi, thì chẳng thể ở bên cạnh nàng để yêu thương lo lắng như bây giờ.

Nam Lăng Tử còn đắm chìm trong suy nghĩ, Diệu Phương Sinh cất tiếng đánh thức chàng: “Trả đủ ân nghĩa phương xa, chàng nặng tình quay đầu hướng cũ, thiếp không có lý do nào phũ phàng với phu quân cả.”

Diệu Phương Sinh nhẹ nhàng tuôn câu tha thứ, khiến cả người Nam Lăng Tử nhẹ nhõm, từ ngoài đến bên trong đều mềm nhũn, nét mặt chàng cũng thay đổi rõ rệt, nhất là ánh mắt lại tăng thêm phần mê muội nhìn nàng.

Trông thấy tâm trạng người phía trước thả lỏng, Diệu Phương Sinh nắm bắt thời cơ hỏi: “Có phải chàng vào cung là vì chuyện hòa thân không?”

Nam Lăng Tử gật đầu, chậm rãi nói: “Hôm qua mẫu hậu đã nhắc nhở ta về chuyện này, rằng phụ hoàng sẽ nhanh chóng hạ chỉ, ta muốn đi trước một bước để ngăn cản.”

Diệu Phương Sinh: “Phụ hoàng thật sự nghiêng về phía tác hợp chàng và Lan tướng quân, vậy hãy cho thiếp đi cùng, phu thê chúng ta đồng lòng, biết đâu khiến phụ hoàng mềm lòng chuyển ý.”

“Được, chỉ là nàng xuất hiện thì sẽ bại lộ, như vậy tốt sao?” Nam Lăng Tử vừa dứt câu, Diệu Phương Sinh tức thì đáp: “Tránh được nhất thời, không tránh nổi cả đời, hơn nữa bây giờ là lúc phu thê hai ta phải cùng cố gắng.”

Nàng lựa chọn xuất đầu lộ diện, vì thời gian sống của mình không còn nhiều, dựa vào

lời từ Diêm vương, thêm tự cảm nhận bên trong thân thể này thiếu sót một thứ, mặc dù không muốn tin, nhưng nhận ra đây là định mệnh bất khả kháng, nên cả đêm qua nàng suy tính thật nhiều, nếu bản thân không chính tay trả thù được, vậy đem tất cả dồn qua người trước mặt.

Chỉ là vị phu quân này chưa đủ tàn nhẫn, khiến những kẻ kia kinh sợ, vì vậy mỗi bước tiếp theo nàng sẽ đi trên gai nhọn, từng chút một giày vò lẫn nhau với kẻ thù, để chàng tận mắt chứng kiến cùng biết về việc xưa.

Nghĩ tới đây thì Diệu Phương Sinh dừng lại, ánh mắt sâu sắc nhìn Nam Lăng Tử.

...

Diệu Phương Sinh cùng Nam Lăng Tử tới Hoàng cung, bước vào cổng lớn vững chãi, đi trên con đường thênh thang, bốn bề là tường thành cao vút quây quanh, tiếp theo đi ngang qua những cung điện nguy nga, mỗi một nơi đều khắc lên vẻ ngoài tráng lệ lung linh từ ánh kim vàng.

Cả hai người nhanh chóng đi khỏi đoạn đường này, mà đến điện Thanh Hoa, chỗ Hoàng thượng đang dừng chân, tuy nhiên vì sự xuất hiện của Diệu Phương Sinh, khiến đám cung nữ và thái giám phải ngạc nhiên, mất một lúc bọn họ mới đi bẩm báo cho Hoàng thượng.

Thời khắc thái giám trở lại cũng là khi hai người đi vào điện Thanh Hoa, bên trong điện rộng lớn, có rất nhiều cung nữ cùng thái giám, nhưng không gian vẫn yên ắng, mãi sau tiếng động từ phía xa chuyền tới, thu hút ánh mắt Diệu Phương Sinh, đôi mắt đen nhìn sang vị trí cao tại cuối điện, nơi ấy đặt một cái bàn dài, tấu sớ chất thành hàng trên đó, kèm thân hình nam nhân ngồi cạnh, đối phương mang long bào.

Nét mặt nam nhân nghiêm trang, phong thái ưu nhã vừa viết vừa đọc tấu sớ, còn sở hữu dung nhan giống năm phần với Nam Lăng Tử, từ góc nghiêng khuôn mặt lẫn đôi lông mày rậm, nhất là cánh môi mỏng hay mím kia, có điều trên người nam nhân đã tồn đọng phong sương tháng năm, bên khóe mắt thì in vài nếp nhăn khó thấy.

Đây là Hoàng thượng - Nam Lương Hiển, người khiến thiên hạ Dạ quốc phải khom lưng quỳ gối tôn kính.

Diệu Phương Sinh thu tầm mắt mình lại, bước chân theo sát Nam Lăng Tử, mà đi đến gần Hoàng thượng, sau cả hai quỳ xuống hành lễ, hé môi đồng thanh: “Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”

Hoàng thượng nghe, khẽ nâng mắt nhìn, hồi lâu ông mở miệng nói: “Miễn lễ, Tử nhi, Phương Sinh tỉnh từ khi nào, sao không nghe con nhắc tới?”

“Phương Sinh đã tỉnh từ mấy ngày trước, vì nàng ấy còn yếu nên nhi thần không vội nói, hôm nay mới cùng đến thỉnh an người.” Nam Lăng Tử đáp xong, Hoàng thượng lập tức cong môi, hiền hòa cất tiếng: “Vậy thì tốt rồi, lát nữa trẫm sai người mang nhân sâm sang vương phủ, cho Phương Sinh bồi bổ mau chóng khỏe lại.”

Diệu Phương Sinh khom lưng tạ ơn, phần Nam Lăng Tử tiếp diễn hỏi: “Phụ hoàng, chuyện hòa thân giữa Hạ quốc và quốc chúng ta, người đã đưa ra quyết định cuối cùng chưa?”

“Xem ra Tử nhi đến đây không phải chỉ thỉnh an trẫm.” Hoàng thượng dứt lời liền thay đổi sắc mặt, ánh mắt hướng thẳng Nam Lăng Tử, ông không mặn không nhạt tuôn chữ: “Như con biết, trẫm muốn để con hoàn thành việc này.”

Nam Lăng Tử quỳ gối, chàng thẳng thừng từ chối: “Chuyện hòa thân cần người có địa vị cân xứng, cho Lan tướng quân một thân phận nhất định, nhi thần không đủ những tiêu chuẩn trên, xin phụ hoàng xem xét lại.”

Hoàng thượng ngừng động tác viết, đặt xuống câu khẳng định: “Chuyện hòa thân liên quan đến hòa bình của hai quốc gia, trẫm sớm suy xét kĩ càng rồi, con là người thích hợp nhất.”

“Nếu phụ hoàng nhất định hạ chỉ, nhi thần cũng không thể tuân theo.” Nam Lăng Tử kiên quyết đáp trả, Hoàng thượng nhướng mày híp mắt, sau hạ giọng nhắc nhở: “Tử nhi, chuyện hôm nay do năm xưa con không diệt trừ tận gốc, bây giờ con lại định đẩy trách nhiệm cho người khác hả? Chẳng lẽ con quên mất những gì trẫm dạy sao.”

Nam Lăng Tử mím môi, bình tĩnh trả lời: “Phụ hoàng dạy bảo rất nhiều, nhi thần vẫn nhớ rõ bảy chữ trân trọng người đầu ấp tay gối, nên giờ đây chỉ đang giữ chặt thê tử mình trước cảnh trái ngang, phần năm xưa chiến thắng Hạ quốc là trọng trách, không thắng được vì nhi thần vô năng, nhưng sự việc như hiện tại do Hạ quốc không muốn buông bỏ chúng ta, mong phụ hoàng suy nghĩ kĩ càng hơn.”

Hoàng thượng cau mày, nâng tay ném bút sang Nam Lăng Tử, mực trên bút văng tung ra sàn, vấy bẩn cả y phục chàng, Diệu Phương Sinh ở bên cạnh trông tình cảnh trước mắt, lòng cảm giác không tốt, quả nhiên lúc sau Hoàng thượng nén giận, trầm giọng: “Hay lắm Tử nhi, trẫm cũng dạy ngươi rằng chuyện quốc gia đại sự nặng hơn tình cảm nam nữ! Còn dám dùng lời trẫm nói để phản bác lại, chắc ngươi quỳ trước trẫm nhưng lòng bất phục phải không hả!”

“Trong lòng nhi thần không có phục hay không, bởi vì phụ hoàng luôn là người tốt nhất, kể cả mọi lời dạy dỗ kia cũng thế, riêng bản thân nhi thần lỡ phụ sự kỳ vọng từ phụ hoàng, lại kém cỏi không dứt khoát giống người được.” Nam Lăng Tử thốt lên từng chữ, mà một câu phụ hoàng tốt nhất triệt để kìm hãm cơn giận của Hoàng thượng, đồng thời khiến ông suy từ

Từ trước đến nay cả thiên hạ đều nói Nam Lương Hiển là vị Đế vương độc ác vô tình, chưa từng có ai coi ông tốt đẹp, duy nhất có hai người, một là nữ nhân ông yêu thương tên Tường Hi Tử, đáng tiếc đã chết từ lâu, người thứ hai là đứa con ở trước mặt này, kèm tên chữ Tử, đồng nghĩa do cố nhân sinh ra.

Nghĩ tới đây đáy lòng Hoàng thượng toàn niềm chua xót, nhiều đến nỗi không dám nghĩ thêm, đúng lúc bên tai ông nghe thấy tiếng Diệu Phương Sinh nói: “Thưa phụ hoàng, Phương Sinh xin được nói vài lời về hướng tình cảm, nếu thực sự hạ chỉ để vương gia lấy Lan tướng quân, thì Phương Sinh cầu xin người khuyên vương gia hòa ly, để không phải mang tội thất hứa với Tường phi.”

“Tại sao?” Hoàng thượng hơi nheo mắt hỏi, Nam Lăng Tử lại sững sờ quay sang nhìn, Diệu Phương Sinh vẫn quỳ gối, dáng vẻ tám phần cung kính, hai phần nhẹ nhàng đáp: “Vương gia từng nói đã thề hứa sẽ hoàn thành tâm nguyện của Tường phi, rằng một đời chỉ cạnh bên một người, Phương Sinh không muốn vương gia trở thành người bất hiếu...”

Mặt mày Hoàng thượng biến đổi, bắn ánh mắt về phía Nam Lăng Tử, không tiếng động thăm dò chàng, qua hồi lâu ông mở miệng hạ lệnh: “Được rồi, các ngươi lui ra, trẫm muốn nói chuyện riêng với Tử nhi.”

Tất cả thái giám và cung nữ trong điện đều nghe lệnh lui xuống, đương nhiên Diệu Phương Sinh không ngoại lệ, trước khi bước ra cửa điện, nàng xoay đầu nhìn Nam Lăng Tử, chàng cũng đưa mắt trông bên này, khoảng khắc ấy hai người trao nhau sự bảo đảm lẫn tin tưởng đối phương.

Không sai, nàng cố ý nhắc Tường phi - Tường Hi Tử, mẫu phi Nam Lăng Tử, đồng thời là nữ nhân Hoàng thượng yêu nhất, dùng ước mộng bà ấy để lại mà đổi lấy sự mềm lòng từ bậc Đế vương.

Cả đời Hoàng thượng lưu luyến Tường phi, nhưng không hiểu rõ lòng ái nhân, còn Tường phi đem nửa đời vun đắp cho Hoàng thượng, chàng nói bà ấy mong cầu hai chữ thủy chung, nhưng đáng tiếc có Đế vương nào không tam cung lục viện, Tường phi chỉ giành được độc sủng của Hoàng thượng, rồi qua đời do bị phi tần khác hãm hại.

Bà ấy không còn, cơ mà đổi lại Hoàng thượng luyến lưu chẳng dứt, tới mức thiên vị Nam Lăng Tử hơn tất thảy người con khác, đây là nguyên nhân phu quân nàng sở hữu ưu ái người người muốn có.

Diệu Phương Sinh khẽ mỉm cười đứng ở cửa điện Thanh Hoa, bỗng nhiên một cung nữ đi tới gần, cất tiếng nói: “Nhị vương phi, hoàng hậu cho mời người đến ngự hoa viên cùng thưởng hoa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.