Lam Nhan Họa Thủy, Thiếp Không Muốn Rước Họa Vào Thân

Chương 25: Nữ Nhi Đã Về




Nam Lăng Tử đi vào phủ, bước chân đến nơi Diệu Phương Sinh nghỉ ngơi, lúc đứng trước cửa phòng dự định mở cửa thì nghe thấy tiếng nam nữ nói chuyện từ trong truyền ra:

“Diệu Phương Sinh! Cô nói gặp lại là ý chết rồi xuống địa phủ tìm ta ư?”

“Đúng vậy, tôi muốn kết thúc như thế vì đằng nào chẳng phải đối mặt với cái chết, đi sớm hơn thì đỡ vương vấn duyên tình.”

“Ta tốn bao công sức mới tạo nên cơ thể cho cô, dùng nửa phần công lực vãn hồi sinh mệnh này, vậy mà bây giờ cứ để tất cả hóa tro bụi? Chẳng lẽ cô không định tiếp tục sống ở nơi khác!”

“Diêm Vương mong tôi thành một con chim tu hú, lần nữa đặt chân vào thế giới mới, lại chiếm đoạt cuộc sống người ta sao?”

Nghe hết từng phần nói chuyện dù vừa xa lạ vừa quen thuộc ấy, bởi đấy là tiếng thê tử nhà mình cùng giọng nam nhân gọi Diêm Vương kia, cả những ý nghĩa trong từ ngữ được thốt lên đó khiến lòng của Nam Lăng Tử nặng trĩu. Thậm chí chàng còn chưa kịp vui mừng vì Phương Sinh thức tỉnh, chưa kịp hỏi han đôi câu quan tâm nàng rồi kể về nữ hài bọn họ - Mạn Nhi, vậy mà giờ đây bàng hoàng phát hiện ra sự thật, rằng giữa hai người chỉ có kết cục sinh tử ly biệt.

Hơn nữa Phương Sinh luôn biết rõ chính mình khó sống dài nên đành tâm cắt tơ đoạn tình, quên nghĩa xen kẽ trọng trách mẫu tử thiêng liêng, có lẽ nghĩ hành động ấy là tốt nhất…

Mà chàng đã hiểu mọi chuyện đến bước hôm nay không phải vì mỗi đoạn thù hận Hoàng Hậu kia, rốt cuộc do bản thân vô ý xem nhẹ, ngu dại bỏ qua những chi tiết nhỏ. Và đáng lẽ ngay từ đầu nên dành hết tâm tư quan tâm tới, thì nàng sẽ chẳng trải qua nỗi đau đơn, một thân một mình khổ nhọc suy xét giữa thù hận, tình cảm rồi thành ra thế này.

Nam Lăng Tử im ắng đứng ngoài cửa, cố gắng nín nhịn cảm xúc trào dâng dưới đáy lòng, còn hai người trong phong vẫn truyền ra mấy câu nói, có vẻ chưa phát giác gì.

Lúc này Diệu Phương Sinh khoác lên thân bộ bạch y đơn điệu, dáng vẻ nàng yếu mềm ngồi tựa bên đầu giường, tuy nhiên đôi mắt đen vô cùng bình tĩnh nhìn qua Diêm Vương tại đối diện, đối phương mang áo choàng tối màu, chiếc áo phủ kín thân hỉnh. Riêng khuôn mặt ấy vẫn đeo mặt nạ quen thuộc.

Qua hồi lâu Diêm Vương trả lời câu nói trước đó cửa Diệu Phương Sinh: “Đây là thế giới hư ảo từ cuốn tiểu thuyết, cô chưa hề chiếm đoạt điều gì từ ai.”

“Diêm Vương, thế nhân bảo tất cả vạn vật trên đời đều có linh hồn, mà tôi ở nơi này trải đủ đắng cay chân thật như vậy thì sớm tin rằng lời ấy không sai.” Diệu Phương Sinh nhẹ nhàng tuôn câu, thời gian mới bắt đầu xuyên vào, nàng nghĩ mình sinh sống trong thế giới tiểu thuyết cũng chỉ là vật chết, thứ xung quanh chẳng hề chứa đựng nguồn sống nào.

Nhưng thời gian tiếp xúc nhiều cái, nhận thức đủ tình huống, nhất là cảnh trạng ổ dịch năm xưa, những nơi nó càn quét qua thì người sinh sống chỗ ấy phải khổ cực giữ mạng của mình,

họ vừa bị kẻ tránh bệnh xung quanh xua đuổi, phần tâm hồn tràn ngập nỗi đau mất mát khôn xiết do thân nhân lìa xa…

Còn nàng nằm trong số người giữ trách nhiệm đỡ đần họ thoát khỏi khổ ải này, vì mắt đã trông, tâm đã thấu tỏ nhiều cảm xúc chân thật, hiểu rõ thế giới tiểu thuyết không phải vô hồn như suy nghĩ ngày ban sơ.

Ở đẳng trước, Diêm Vương nghe xong mấy lời Diệu Phương Sinh nói, hắn ta mím chặt môi, tựa hồ tức giận cao giọng lên: “Xem ra lời ta nói cô không tin nữa, vậy sau này đừng nghĩ hỏi ta bất cứ cái gì!”

Diệu Phương Sinh gật đầu thay câu cam chịu, tiếp theo nàng bất ngờ thốt lên: “Người nghe, tín nhiệm Diêm Vương vô điều kiện là A Bỉ, cả thân xác và tâm can của cô nương đó nguyện thuộc về riêng ngài. Có một vị hôn thê như thế mà vẫn muốn tôi phải mù quáng theo mọi điều sao?”

“Đó là sự phục tùng tuyệt đối của A Bỉ với ta, phần Diệu Phương Sinh, ta chỉ cảnh báo giúp cho cuộc sống cô tốt hơn, cô nghe hay không ta đều chẳng ép buộc.” Giọng Diêm Vương lạnh lùng.

Riêng lời hắn ta giải thích khiến Diệu Phương Sinh im bật và rồi bỗng nhẹ cười thành tiếng, có điều trong đôi con ngươi không có ý cười vui nào, ngược lại nàng nhìn về phía hai cánh cửa, ánh nắng chiếu rọi nơi ấy vô tình phản chiếu bóng dáng nam nhân quen thuộc.

Có vẻ mọi lời nói vừa nãy đã lọt tai người thứ ba, nhưng Diêm Vương luôn cẩn thận trong mỗi lần xuất hiện, năng lực đặc biệt của kẻ cai quản cõi âm không thể sơ sót… Hắn ta thật vì tốt cho nàng ư?

Diệu Phương Sinh thu hồi tầm mắt, miệng tuôn câu: “Tôi hiểu dụng ý của Diêm Vương, khi gặp con gái mình xong cũng sẽ gọi ngài tới đưa đi.”

Diêm Vương không đáp trả, im ắng biến mất trước mặt Diệu Phương Sinh, chốc lát căn phòng trống không, nàng động đậy cơ thể, rời giường đứng dậy đi mở cửa. Thời khắc cửa kia tung ra cũng là lúc bóng dáng Nam Lăng Tử bên ngoài được lộ rõ.

Bốn mắt nhìn nhau, Diệu Phương Sinh bình thản xem vẻ mặt đối phương ngơ ngác, nàng cười cất tiếng hỏi: “Phu quân, chàng nghe hết rồi sao.”

Nam Lăng Tử nâng mắt nhìn thê tử nhà mình, nàng không còn dáng vẻ yếu ớt tựa hồ sắp ra đi tại chốn đại điện, càng không còn hôn mê nằm trên giường như những ngày qua, trông khỏe mạnh bình thường biết bao.

Đây là điều bản thân mong cầu bấy lâu, ngày qua ngày làm đủ mọi cách vãn hồi tình cảnh chia lìa đừng xảy ra, đêm đêm ngồi bên giường mà nắm lấy tay Phương Sinh, thủ thỉ nhắc nàng cố gắng bình phục. Hiện giờ trông thê tử tỉnh táo, đáng lẽ kẻ làm phu quân nên vui vẻ cười nói, nhưng câu hỏi bình đạm và cuộc nói chuyện lạ lẫm vừa rồi khiến chàng chẳng cách nào gượng cười.

Vì nỗi sợ hãi nàng sẽ biến mất lần lượt chiếm lấy tâm trí này, tưởng nhiều khi có được rồi mất đi kia là quá đủ, ấy vậy hôm nay chàng sắp phải tiếp nhận sự thật giữa họ cạn duyên hết phận, ngày tháng không xa phải âm dương cách biệt.

Có lẽ vẫn còn cách thay đổi cục diện…

Trí óc Nam Lăng Tử rối ren nghĩ ngợi, cuối cùng chàng kìm nén cảm xúc mất bình tĩnh sắp trào dâng ra ngoài, miệng giương lên nặn ra nụ cười trả lời: “Ta nghe thấy nửa đoạn đối thoại của nàng cùng ai đó, chỉ là ta không muốn phân biệt bất cứ âm thanh lọt qua tai mình nữa.”

Diệu Phương Sinh chớp mắt, cụp hàng mi dài xuống che đậy nỗi xót xa dưới đôi mắt buồn, nàng hê môi nói: “Lăng Tử, đừng như thế, hãy lắng nghe, bởi vì thiếp định kể hết mọi chuyện ra, hy vọng đổi lại chàng tiếp nhận toàn bộ kết cục sau này…”

Nàng biết ý nghĩa câu chữ người trước mắt tuôn là sự lẩn tránh, có lẽ vì tình nghĩa bấy lâu vun đắp, hoặc nàng vẫn ngự trị trong trái tim làm chàng luyến tiếc khó buông bỏ, hay do đứa trẻ giữa họ cần tình thân và mẫu tử?

Không, chính xác là tất cả nỗi niềm hòa hợp mới vừa đủ làm cho một nam nhân mạnh mẽ thông minh trở nên nhún nhường buộc phải trốn tránh mọi điều.

Nhưng nàng không thể nào ngừng nói hết thảy, năm xưa che giấu đến giờ, suy nghĩ giữ gìn bí mật tới chết, cơ mà chuyện xảy ra chẳng để ý nguyện đó đạt thành.

“Phương Sinh, nàng cho ta lựa chọn khác đi!” Nam Lăng Tử hạ giọng, mắt đào hoa ánh lên sự chờ đợi.

Diệu Phương Sinh nhìn chàng tự thân thắp tia hy vọng, rốt cuộc không đành lòng dập tắt bảo: “Thiếp ở đây với chàng và Mạn Nhi, kéo dài quãng thời gian còn lại.”

Qua hồi lâu, Nam Lăng Tử chậm rãi gật đầu đồng ý, hiểu thế này là bước đường cùng, dù chừng ấy chẳng đủ lấp đi lòng tham vô đáy của mình thì chàng cũng nên chấp thuận.

Diệu Phương Sinh từ tốn níu lấy Nam Lăng Tử, rồi ôm eo, đầu tựa vào lồng ngực chàng, cảm nhận từng dòng ấm áp trên người phu quân mình, nàng nhẹ nói: “Lăng Tử, thiếp lợi dụng tình cảm, lừa gạt chàng hết chuyện này đến chuyện khác, thiếp rất có tội, thật sự xin lỗi chàng!”

Nghe thế, Nam Lăng Tử không nói gì, ngược lại vòng tay ôm Diệu Phương Sinh, cả hai cứ dùng hành động thể hiện trân trọng lẫn an ủi đối phương.

Mà thỉnh thoảng có vài lời kể lể nỉ non khe khẽ phiêu lãng tại không gian tĩnh lặng.

Chả biết thời gian qua bao lâu, bầu trời chuyển về tối, mây đen theo làn gió lớn trôi nổi, tức khắc che lấp ánh mặt trời, tiếng gió kéo lá cây va chạm vang lên liên tục, vô ý phá vỡ khoảng không yên bình của bốn bề, trên trời dần xuất hiện từng bông tuyết.

Hoa tuyết rơi xuống, dần phủ dày xung quanh, từ cỏ cây, đất bùn, mặt nước, cả những mái hiên, ngói nhà đều là một mảnh trắng tinh, kèm cặp tiết trời làm người khác giá băng da thịt, buốt lạnh thấu xương.

Khi vùng Kinh Thành triệt để bước vào khoảng thời gian lạnh lẽo nhất, cùng lúc Diệu Phương Sinh và Nam Lăng Tử nắm tay nhau đứng trước cửa chính vương phủ chờ ai đó về.

Hồi sau, chiếc xe ngựa chậm chạp đi đến gần họ, dưới cái nhìn từ người tứ phía, màn xe được vén lên, đầu tiên lộ ra là gương mặt nam nhân thân quen. Diệu Phương Sinh vừa nhìn liền nhận thức ngay người này không ai khác ngoài Bạch Ly.

Quan trọng nhất rằng ở trong lòng đối phương đang bao bọc đứa trẻ nhỏ nhắn, tiểu cô nương kia chỉ để hở đôi mắt đào hoa y hệt Nam Lăng Tử.

Bạch Ly giao đứa trẻ cho Diệu Phương Sinh bế, nàng ngơ ngác tận lúc bên tai nghe giọng nói ngây thơ trong trẻo gọi mình: “Mẫu thân, phụ thân!”

“Mạn Nhi rất đáng yêu, con thật ngoan.” Tiếng Diệu Phương Sinh run run vì hai chữ mẫu thân chạm sâu tâm can, nàng cảm động đỏ mắt mà miệng cong lên, hiện hữu nụ cười mừng vui khôn xiết, nhưng biết rõ trời lạnh giá ảnh hưởng trẻ con nên lập tức chuyển hai tay ủ ấm nữ nhi, đồng thời kêu Bạch Ly, Nam Lăng Tử đi vào trong phủ rồi hẵng nói chuyện.

Qua nửa nén nhang, Diệu Phương Sinh thấy được toàn bộ dáng vẻ Nam Tiêu Mạn, là hài tử sắp tròn ba tuổi, thân hình bé nhỏ xinh xắn, sở hữu dung nhan bảy phần giống với Nam Lăng Tử.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.