Lam Nhan “Bất” Bạc Mệnh

Quyển 2 - Chương 3




Hắn thế nào lại ở chỗ này? Tuy rằng trong lòng thấy cổ quái, nhưng ngoài mặt ta vẫn rất bình tĩnh. Ta chuẩn bị bộ dáng dường như không có việc gì tiêu sái bước qua thì, thân ảnh kia như sét đánh không kịp bưng tai đã nhào tới ôm chầm lấy ta.

Ta còn chưa kịp phản ứng thì, Tiểu Kiện đã tiến lên trước: “Lớn mật cuồng đồ, còn không buông sư tổ ta ra!”

“Làm càn!” Cách đó không xa truyền đến tiếng nói lanh lảnh của Phúc Quý.

Theo câu nói kia, đột nhiên nhảy ra hai người thị vệ cùng Tiểu Kiện đánh thành một đoàn.

Ta rơi vào đường cùng chỉ có ngồi xổm ven đường vừa xem kịch vừa xơi mứt quả. (cái thằng nài)

“Long nhi, ta rốt cục tìm được ngươi rồi!” Lão đầu kích động đến lệ rơi đầy mặt.

“Đại thúc, ngươi nhận sai người!” Nực cười! Ta để hợp với danh xưng “Sư tổ” mà tên này gọi, đã đem mái tóc đen óng nhuộm thành ngân sắc; hơn nữa còn dịch dung một chút. Vậy mà hắn còn có thể nhận ra ta, thật là có quỷ mà!

“Ngươi đừng giấu mà! Ta tuyệt đối sẽ không nhận nhầm đâu!” Lão đầu quỷ dị liếc mắt nhìn ta, “Có chuyện ngươi khả năng không biết. Đầu ngưu này từ khi ngươi nhảy xuống nhai liền không ăn không uống vài ngày. Sau lại thêm tiểu tử họ Cổ bỏ đi khỏi thiên nhai, Nhược Đồng đành đem nó mang về hoàng cung. Ta đem nó chuồn ra khỏi hoàng cung, ân, không, là cải trang đi tuần tới nay, dưỡng nó tới hơn một năm rưỡi, nó mới ăn được ngủ được, đừng nói là kêu, ngay cả thí (xì hơi) cũng không thèm phóng một người nào cả. Nó như vậy cũng là do ngươi dưỡng đó, vì vậy dọc đường đi nó không chịu để bị đeo ách vào, bọn ta đành để nó đi trước dẫn đường, chúng ta ở phía sau ngồi xe ngựa đi theo. Thế nhưng, chỉ cần có một con ngựa đi lướt qua nó, nó liền chơi xấu không thèm đi nữa, thế là chúng ta phải khuyên can mãi đến hơn nửa ngày nó mới bằng lòng nhúc nhích. Ngươi nói thử coi có còn thiên lý không, một con ngưu so với chân mệnh thiên tử như ta còn lớn hơn! Thật muốn làm thịt nó cho rồi. Bất quá, hiện tại cuối cùng nó cũng phát huy công dụng a. Ta biết thuật dịch dung của ngươi rất cao siêu, thế nhưng, ta tin tưởng con ngưu ngốc này.”

Nguyên lai là trung tâm của ngươi bán đứng ta. Quên đi, sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Thở dài, ta nhìn thẳng “Bách Lý Mã” nhà ta, vươn tay vuốt ve một chút cái đầu khả ái của nó: “Bách Lý một chút cũng không ngốc, nó là một con “Mã” rất thông minh ni!”

Vừa dứt lời, nước mắt liền ào ào chảy ra khỏi cặp mắt chân thành tha thiết kia.

Ta buồn cười ôm đầu của nó: “Được rồi, người ta khen ngươi sao lại khóc ni? Biết ngươi chịu ủy khuất rồi, sau này sẽ không bỏ ngươi lại mặc kệ ngươi nữa, ta bảo chứng!”

“Long nhi, ngươi đối đầu ngưu còn tốt hơn đối với ta! Ta sống còn có ý nghĩa gì a!” Vừa mới ngừng được lệ của “mã” nhà ta, thế nào lại có vòi nước phun a! Ta gần đây không thiếu nước a!

“Hảo hảo hảo! Ta có lỗi! Sau này ta cũng mang ngươi đi na!” Thệ tiên(tiên thề ước á) giàu to rồi, hơn nữa, không biết sau này sẽ thế nào.

Chờ lão đầu phát tiết xong, mứt quả của ta cũng đã ăn gần hết. Vừa quay đầu lại, chỉ thấy con mắt hắn lóe lóe y như kẻ trộm bạc, trong lòng ta đột nhiên sợ hãi.

“Ngươi cũng thích ăn mứt quả? Ta đi mua cho ngươi nhé.” Kiếm cớ chuồn.

“Không, chỉ cần ngươi đem thứ trong tay cho ta là được.” Hắn chỉa chỉa mứt quả trụi lủi chỉ còn nửa khỏa trong tay ta nói.

Hắc tuyến! Ta chần chờ đành cầm vật trong tay đưa qua, bị hắn một bả đoạt lấy.

Hắn kích động liên hồi gọi Phúc Quý đứng một bên: “Phúc Quý! Mau! Đem khăn gấm gói lại cho ta! Đây chính là Long nhi lần đầu tiên hiếu kính ta đó. Ta phải hảo hảo cất giấu.”

Hắn, hắn, hắn không bị bệnh chứ? Nửa khỏa mứt quả bị ta ăn dở trong mắt hắn dường như ngang bằng với trân bảo. Thực hoài nghi “Cự Nguyệt” quốc ở trong tay hắn làm thế nào mà hưng thịnh chứ không phải là suy bại a. Lẽ nào sỏa nhân hữu sỏa phúc? (thằng ngốc gặp may ^3^)

Thật vất vả chờ hắn hưng phấn xong, ta mới nhớ đến Tiểu Kiện nhà ta dường như còn đang liều mạng vì ta: “Cái kia, có thể gọi thị vệ của ngươi ngừng tay không! Ta sợ bọn họ sẽ chết rất thảm.” Không phải là ta coi thường cao thủ đại nội bọn họ, mà là hai năm nay ở chung với Tiểu Kiện, ta biết rõ võ công của tiểu hài tử này thâm sâu khó lường, sợ rằng ngay cả hai tên của nhà ta muốn đối phó cũng rất khó khăn.

Ta chưa kịp nói xong, Tiểu Kiện đã xuất hiện ở trước mặt ta, khiến lão đầu với Phúc Quý vô cùng hoảng sợ. Hắc hắc, hoàn hảo ta đã quen với trò xuất quỷ nhập thần của hắn nên đã thích ứng.

Ta nhướng mi: “Bọn họ đâu? Chưa chết chứ?”

Tiểu Kiện mặt không đỏ khí không suyễn: “Sư tổ, Quỷ Y bộ tộc trừ phi vạn bất đắc sẽ không sát sinh. Bọn họ trên mặt đất, lông tóc vô thương, chỉ là bị ta điểm huyệt ngủ.”

“Vậy là tốt rồi.” Ta thở phào nhẹ nhõm, dù sao không hy vọng thấy cảnh máu chảy, “Sao lại đánh lâu như vậy? Với công phu của ngươi…”

“Ta xem ra ngươi cùng bọn họ có quen biết, thế nhưng hình như không muốn thừa nhận. Vì vậy ta cầm chân bọn họ, chờ xem phản ứng của ngươi.” Yêu, tiểu hài tử sao lại hiểu chuyện vậy, chỉ trong thời gian ngắn đã thành con giun trong bụng ta rồi?

“Được rồi, mứt quả ta cho ngươi đâu? Cũng giải quyết rồi?” Đột nhiên nhớ tới.

“Ném, đánh nhau thì vướng bận.” Lãnh lùng trả lời.

“Không muốn ăn a?” Khó chịu! Sớm biết hắn sẽ lãng phí thức ăn, không bằng ta xử hết.

“Ta chỉ là ăn không quen mà thôi.” Lúng ta lúng túng trên mặt có một tia áy náy.

“Quên đi!” Ta giơ tay lên, dắt Bách Lý nói với hắn, “Cái kia thời gian không còn sớm nữa, chúng ta quay về khách điếm nghỉ ngơi đi.”

“Chúng ta đây làm sao bây giờ?” Lão đầu lúc này liền nhảy ra.

“Ngươi nếu thích, cũng đi cùng chúng ta về khách điếm. Bất quá ta khó đảm bảo bây giờ còn có phòng trống.” Đáp một câu với lão đầu, cũng không quay đầu lại tiêu sái bước đi. Đằng nào đi nữa da hắn dày hơn cả da trâu, muốn đá đi cũng không xong.

Đêm đó, Phúc Quý dùng số tiền lớn bao lấy gian phòng hảo hạng sát vách phòng ta vốn đã có người ở, phái người thu thập một chút, lão đầu liền vào ở. Ta lười cũng chẳng để ý tới, dàn xếp hảo Bách Lý xong, ngã đầu ngủ say.

—————————

Ta phát hiện ra Lạc Lạc giống ta nha, thích dùng cụm từ “tiêu sái” lắm nha*cười cười*, *phất áo tiêu sái bỏ đi*


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.