Lam Nhan “Bất” Bạc Mệnh

Quyển 2 - Chương 12




“Có ai mau tới đây đi, có người nhảy xuống hồ!”Xa xa truyền đến tiếng hô hoán thất kinh của một nha hoàn, tiếp đó là một loạt tiếng bước chân rối ren.

Hồ? Theo như ta biết, ở tại Lôi gia bảo này người duy nhất có thể nhảy hồ chỉ có một, người này thật đúng là biết chọn chỗ a!

Chờ Lặc Lặc giúp ta quần áo nón nảy chỉnh tề xong, sau đó ôm ta theo sau mấy người hạ nhân đi tới nhà thuỷ tạ. Vừa tới nơi, lập tức nghe thấy có người ở bên trong gào khóc: “Gọi Lý Nhược Đồng đến đây cho ta, không thì ta sẽ nhảy xuống!” Tất cả mọi người khẩn trương vây ở bên ngoài không dám nhúc nhích. Ta ý bảo Lặc Lặc mang ta đi vào. Mới vừa đi vào thủy tạ, liền thấy tiểu hồ ly đứng ở ngoài lan can, run run khóc. Hiện giờ tuy là trời thu, nhưng ngày hôm nay không hiểu sao lại khá lạnh. Vì vậy từng trận gió hiu hiu thổi bên hồ, hắn một thân đơn bạc trông càng có vẻ điềm đạm đáng yêu.

Màn diễn vừa nãy là gì a? Hắn không được sinh ở 21 thế kỷ thực sự là lãng phí mà, căn bản là rất hợp với kịch của Quỳnh Dao nha! Ta không nói gì trợn mắt nhìn.

“Ngươi, ngươi, đều là ngươi đoạt đi Nhược Đồng của ta, ngươi còn có mặt mũi tới gặp ta sao!” Hắn một tay giữ lấy lan can, một tay tức giận chỉa vào mũi ta.

“Ta muốn ngồi bên kia.” Quay qua chỉa chỉa một chiếc ghế đá trong nhà thủy ta cho Lặc Lặc, mà với hành vi chanh chua như đàn bà của người nào đó không đáng cho ta để ý tới. Chờ Lặc Lặc ôm ta ngồi vào chỗ của mình xong, ta để y lột vỏ quả quýt trên bàn cho ta, sau đó tùy tiện kêu một người đang đứng ngây ngốc ở bên ngoài: “Cái kia, ta đã đói bụng rồi, ngươi đến trù phòng lấy cho ta chút gì đó để ăn đi.” Tiếp đó ngồi ăn quýt vừa xem kịch vừa chờ nam chính lên sân khấu.

Đại khái năm phút đồng hồ tả hữu, người liên can cuối cùng cũng lục tục đến. Tiểu Kiện dẫn theo Bạch Phương tới rồi không nói một tiếng liền đến ngồi xuống bên cạnh ta. Lỗ quản gia dẫn Lôi Chấn Tiêu cũng đến, thấy một màn như vậy Lôi đại hiệp đang chuẩn bị tiến lên xử lý thì, lão đầu, Nhược Nhược còn có Phúc Quý mới đến, trong đó Nhược Nhược trong tay còn bưng một chén cháo ngân nhĩ tổ yến cùng một ít điểm tâm. Ta cũng không thèm liếc mắt tới người nào đó, tiếp nhận cháo lang thôn hổ yết ăn sạch, khiến cho lão đầu sợ đến nỗi phải kêu lên: “Long nhi, ăn chậm một chút, ăn chậm một chút, không nghẹn bây giờ.”

Tiểu hồ ly vừa thấy Nhược Nhược, liền kích động kêu lên: “Nhược Đồng!”

Không ngờ tới Nhược Nhược mặt trầm xuống: “Câm miệng! Ai cho phép ngươi gọi bản vương là Nhược Đồng!” Yêu, cao giá quá nha!

Chỉ thấy tiểu hồ ly run lên, lúng ta lúng túng gọi: “Vương gia!”

“Còn biết ta là Vương gia a! Vậy ngươi đang muốn làm gì?” Thái độ càng thêm kiêu ngạo.

“Ta, ta, ta không muốn sống.” Hai hàng thanh lệ trượt xuống tới.

“Vậy ngươi đi chết đi.” Ác liệt a!

Tiểu hồ ly thấy Nhược Nhược ngay cả một câu nói nhẹ nhàng cũng không nói, nhất thời sắc mặt trắng bệch, lung lay muốn ngã vào trong hồ.

“Chờ một chút!” Ta rốt cục bớt thời giờ từ giữa đám thức ăn ngóc đầu lên.

“Ngươi còn muốn nói cái gì?” Tiểu hồ ly dùng nhãn thần tràn ngập thù hận nhìn ta.

Ta sờ sờ mũi: “Cái kia, thỉnh giáo một chút ngươi biết bơi không?”

Nguyên bản chỉ là mối hận đoạt phu, kết quả bởi vì những lời này bay lên thành mối hận vì nước cừu gia, con mắt tiểu hồ ly nguyên bản đang trầm lặng trở nên lửa giận tận trời.

“Ngươi có ý tứ gì?” Hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Cái kia, ta muốn nói chính là, ngươi thực sự muốn nhảy hồ? Ngươi phải biết rằng, trong hồ toàn là những cái gì đó mà con cá sau khi ăn xong thải ra, ngươi mà nhảy xuống thật là bẩn chết đi, đến lúc đó ‘ khí tiết tuổi già khó giữ được ’ nữa. Hơn nữa, ngươi tuy rằng gầy teo nho nhỏ, nhưng so với cá trong hồ mà nói, ngươi có thể được cho là quái vật to lớn nha. Vạn nhất ngươi nhảy xuống, đè chết nhiều con cá, vậy chúng nó chẳng phải bị chết rất oan? Ngươi sát sinh nhiều như vậy a, đến lúc đó khẳng định là sẽ bị tống xuống mười tám tầng địa ngục. Cuối cùng, ta nghĩ nhảy xuống hồ thực sự không thấy đầu. Ngươi nói ta nhảy xuống núi không chết, ngươi phỏng chừng cũng không may mắn như ta đâu nha.” Bùm bùm ngụy biện nói một đống để trêu chọc hắn.

“Được rồi! Ta, ta muốn cùng ngươi quyết đấu!” Hắn rốt cục bị ta kích cho kiềm chế không được nữa, leo ngược qua lan can chỉa vào mũi ta tuyên chiến.

“Chờ một chút!” Nhược Nhược đi lên che ở phía trước ta.

Ta đứng lên đẩy hắn ta, thản nhiên đối mặt với tiểu hồ ly: “Ngươi nói một chút so cái gì?”

“Cầm, kỳ, thi, họa, xạ(bắn tên), ngự(cưỡi ngựa), kiếm, trong bảy dạng chọn ra năm dạng tỷ thí, người thua phải rời khỏi Vương gia.” Hắn tức đến đỏ mặt.

“Ta chọn cầm, kỳ, thi, xạ! Còn cái kia cho ngươi chọn.” Vẽ tranh, thời gian quá dài! Ngự, tình huống hiện giờ của thiếu gia ta có thể cưỡi ngựa được a? Kiếm, cái này không đề cập tới cũng được.

“Hảo, ta đây chọn kiếm!” Kháo, thế nào hết lần này tới lần khác lại chọn thứ khiến ta đau đầu nhất ni! Phiền phức lớn a!

“Ngươi xác định chọn kiếm? Sao không chọn cái khác?” Ta nỗ lực xoay chuyển Càn Khôn.

“Không cần! Bức tranh Thái tử điện hạ họa ta đã xem qua, mặc cảm; về phần ngự, ta muốn chính là công bình tỷ thí.” Nói, thù sâu như biển ngắm thẳng mông ta.

Thiếu gia ta cho ngươi cơ hội, ngươi thế nào lại không biết quý trọng ni? “Vậy được rồi!” Ta bất đắc dĩ tiếp thu.”Được rồi, nói nửa ngày, ta còn không biết người muốn cùng ta tỷ thí họ gì danh gì, thân gia lai lịch.”

“Ngươi cư nhiên…” Hắn sinh khí.

“Ta muốn biết thôi không được sao? Ngươi không nói, ta không thể tỷ thí a!” Ta nhún nhún vai.

“Hảo! Ngươi nghe kỹ cho ta. Ta họ Đông Phương, danh Bất Bại, là con của tể tướng đương triều, cũng là cánh tay trái của Vương gia.” Có chút kiêu hãnh tự giới thiệu trứ.

Nguyên lai là Đông Phương Bất Bại a, nhưng mà ngươi gặp phải Lệnh Hồ Xung ta, đã định trước là thất bại rồi.”Ta đây cũng giới thiệu một chút về bản thân. Ta ở trong triều gọi là Lý Mặc Trù, quan hàm Thái tử đang lẩn trốn; trong giang hồ trước đây gọi là Lạc Nghiễn, là đệ đệ kết nghĩa của tiền nhiệm minh chủ, cũng là sư phụ của chủ nhân Tuyệt Tình Cốc; hiện tại tái xuất hiện tại giang hồ, thiếu gia ta sửa lại gọi là Lệnh Hồ Xung, là đương kim võ lâm minh chủ.” Danh hiệu ai mà không có, ngươi kiêu ngạo cái gì! Ta thế nhưng đi đâu cùng đều là nhân tài nha.

“Chúng ta đây có thể bắt đầu rồi?” Hắn hỏi.

“Không, chờ ta ăn hết toàn bộ đồ ăn đã. Ta còn đang đói ni.” Ta ngồi trên đùi Lặc Lặc tiếp tục ăn.

“Cục cưng, ngươi sao lại hồ đồ vậy! Ngươi căn bản không thể nào…” Nhược Nhược ở bên cạnh bối rối.

“Ngươi, đến!” Ta nhìn Nhược Nhược đang lo lắng phát điên ngoắc ngoắc ngón tay.

“Thế nào?” Hắn tiến lên.

Ta đưa tay kéo đầu của hắn, chọn góc mọi người không nhìn thấy được nhéo lỗ tai hắn, nhỏ giọng mắng: “Thỏ còn biết không ăn cỏ bên lề, ngươi đây là ánh mắt gì a? Giám quốc đại nhân của ta, ngươi như vậy làm loạn quan hệ nam nam, Cư Nguyệt sớm muộn gì cũng bại trong tay ngươi!” Bản mo-rát, cư nhiên sau lưng ta làm chuyện tình cảm lưu luyến, không muốn sống a.

“Ta biết sai rồi. Nhưng này không phải trước khi gặp ngươi sao? Hiện giờ ta thương ngươi còn không kịp.” Hắn đau đớn xin khoan hồng.

“Hanh, sau này ta sẽ chậm rãi tính với ngươi.” Ta không thèm nghe nhưng vẫn buông lỏng tay ra, sau đó quay đầu hỏi Lặc Lặc đang ôm ta, “Ngươi có gian tình mà ta không biết không hả? Nếu có thì sớm thu thập đi, miễn cho đến lúc đó lại có người tới chỉa vào mũi ta.”

Lặc Lặc hôn hôn mũi ta: “Ngươi biết mà, trừ ngươi ra không ai có thể tiếp cận ta.”

“Chính là Lặc Lặc ngoan!” Ta vui vẻ hôn lên mặt y.

“Cục cưng, ta cũng muốn!” Nhược Nhược ở bên cạnh ăn giấm.

“Người phạm sai lầm đứng một bên đợi đi.” Ta không thèm dây dưa với hắn, tiếp tục ăn cho no bao tử.

Chờ ta ăn xong, tỷ thí chính thức bắt đầu…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.