Lam Nhan “Bất” Bạc Mệnh

Quyển 1 - Chương 5




Ngay khi ta sắp hít thở không thông, mỹ nhân vội cứu ta. “Phụ hoàng, ngươi mau buông tay, tiểu Mặc Trù sắp tức giận rồi.” Tiếng trời a, nếu không có thanh âm cứu mạng này, ta phỏng chừng sẽ quay về Tô Châu đầu thai lại, hơn nữa thế nhân cũng sẽ vững vàng nhớ kỹ ta —— người đầu tiên bị ôm đến hít thở không thông mà chết a. Quyết định rồi, quay đầu lại tặng cho hắn một bài vị trường sinh, một ngày được ăn ba bữa a! (hêm hỉu, ta edit y như QT à)

“Long Nhi, tiểu bảo bối, không nên tức giận, phụ hoàng không phải cố ý, phụ hoàng chỉ là quá kích động a. Nhượng phụ hoàng hảo hảo nhìn một cái, ngươi thật gầy, những ngày ở bên ngoài có phải bất hảo lắm không? Nhớ kỹ lúc ngươi mới sanh ra rất mập mạp, phấn điêu ngọc mài, hiện tại sao lại tiều tụy thành như vậy?! Ngươi phải chịu khổ rồi, là lỗi của ta. Ngươi yên tâm, phụ hoàng sẽ hảo hảo bồi thường cho ngươi.” Lão nhân nhẹ nhàng mà vuốt ve gương mặt của ta như đang vuốt ve một món đồ sứ dễ vỡ vậy.

“Bảo bối? Tâm can? Hảo buồn nôn!” Ta nghe xong nhăn mặt.”Ta đường đường một trang thất xích nam nhi sao lại xưng hô như vậy? Yêm nương nghe xong chẳng phải cười đến rụng răng! Ta tiều tụy là bởi vì mới sáng sớm đã bị tha tới gặp ngươi, nếu một người mỗi ngày chỉ ngủ mười hai tiếng mấy như vậy đã sớm rời giường, không tiều tụy mới là lạ! Còn có, ta mà gầy! Đây là tiêu chuẩn thể trọng, người ta chỉ ngại béo chứ không ai ngại gầy, có biết không? Nếu mà mập mập thì sẽ bị gọi là trư đấy!” Ta ở trong lòng nói thầm.

“Phụ hoàng, chúng ta truyền ngọ thiện đi, mới sáng sớm đã đi đến đây, tiểu Mặc Trù còn chưa ăn cái gì ni! Hiện tại cũng sắp chính ngọ rồi, cứ dùng bữa sớm đi.”

Nói chưa dứt lời, bao tử của ta đã thầm thì kêu. Ta xấu hổ hướng về phía hai vị cười cười. Lão đầu vừa nghe, bật người phân phó xuống dưới: “Người đâu, lệnh cho ngự thiện phòng ngày hôm nay động tác nhanh lên một chút, ta muốn ăn sớm.” Nói xong, tựu vững vàng nắm tay của ta, dẫn ta đi qua hàng lang thật dài, đi tới nơi bọn họ dùng bữa.

Hoàng gia quả nhiên không giống bình thường, không lâu sau trên bàn ăn gỗ lim đac xếp hơn ba mươi món, trước bàn có một gã công công đang cầm ngân châm châm vào món ăn.

“Chỉ có ba người chúng ta đồ ăn nhiều như vậy ăn được hết sao?” Ta bị một núi đồ ăn đủ chủng loại trước mặt làm hoa cả mắt.

“Long Nhi, muốn ăn cứ ăn hết mình, thức ăn này đã thử qua hết rồi, không thành vấn đề, ngươi cứ yên tâm mà ăn đi.” Lão đầu nhìn ta cười cười lấy lòng, “Nếu không đủ, thì sẽ mang lên thêm!”

Đúng là chủ nghĩa tư bản, sai, là giai cấp phong kiến mới đúng a! Nhiều như vậy mà còn chưa đủ, xem ra sắp bằng Mãn Hán toàn tịch rồi còn gì.

Hưởng thụ xong bữa ăn xa hoa nhất cuộc đời, ta ưỡn cái bụng lớn như mang thai, ồn ào: “Không ăn được nữa, ta sắp vỡ bụng rồi!”

“Long Nhi, trông ngươi gầy quá, phụ hoàng đau lòng muốn chết, ăn thêm một chút có được không?”

Tuy rằng đồ ăn ngon đến mức khiến đầu lưỡi ta đều nuốt mất, thế nhưng ta phải chống lại viên đạn bọc đường của giai cấp phong kiến, bởi vì ta, ta, ta no sắp ói ra rồi! “Không ăn!” Ta rất kiên quyết lắc đầu, quay sang một bên.

“Phụ hoàng, tiểu Mặc Trù dường như no lắm rồi. Để dẫn hắn đi ngự hoa viên shopping, tiêu hóa một chút, chúng ta cũng thương lượng một chút chuyện ngày mai.” (ta thề chữ shopping hêm phải của ta, mà ngự hoa viên thì có cái wái gì mà shopping nhỉ)

“Vậy được rồi! Phúc Quý, phái mấy tên thị vệ bồi Long Nhi đi ngự hoa viên shopping, nếu như hắn có nửa điểm không vui, mang đầu các ngươi tới gặp ta!” Lão đầu uy nghiêm ra lệnh cho công công bên cạnh, nói xong bật người quay đầu lại hiền lành cười với ta, “Long Nhi, ở ngự hoa viên kỳ hoa dị thảo không ít, ngươi cứ chơi thoải mái a!” (chém)

“Mặc Trù điện hạ thỉnh!” Phúc Quý tất cung tất kính mời ta.

” Làm hoàng đế quả nhiên không phải đơn giản a, khả năng biến sắc mặt yêm nương cũng không bằng!” Ngực cảm thán, ta theo Phúc Quý đi ra.

Ngự hoa viên, sắc màu rực rỡ, tranh kỳ khoe sắc, hảo một bức mỹ cảnh bách hoa tranh xuân! Đáng tiếc, ta không có hứng thú! “Phúc công công, ta có điểm mệt mỏi, chúng ta đến chòi nghỉ mát ở phía trước nghỉ tạm một chút được không?” Ta thủ nhất thân, cắt đứt tràng thao thao bất tuyệt giới thiệu của Phúc Quý, cười cười nói.

“Nô tài không dám, tùy điện hạ phân phó.” Phúc Quý sợ hãi khom lưng thở dài.

Ta bước đi thong thả đến chòi nghỉ mát, ân, không sai, gió mát phơ phất, thích hợp để ngủ. Tìm một cái ghế đá thuận mắt, ghé vào trên bàn, ta vui vẻ rơi vào mộng đẹp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.