Lam Nhan “Bất” Bạc Mệnh

Quyển 1 - Chương 24




Không thể nào? Đương kim võ lâm minh chủ cùng với tên “Tà ma ngoại đạo” nhà ta ở chung một chỗ, bức tranh này nhìn thế nào cũng khiến ta đổ mồ hôi đầm đìa. May là ngày hôm nay cẩn thận không cho Lặc Lặc tháo trang sức đi ngủ trưa.

“Tiểu Nê, sao tới địa bàn của Đại ca cũng không báo cho Đại ca một tiếng?” Lôi Chấn Tiêu dường như không phát hiện dị trạng của ta.

“A? Nơi này là địa bàn của Đại hiệp a? Yêm không biết a!” Ta không nói xạo, chuyện này đúng là không biết.

“Đại ca không phải đã nói nhà ta là Lôi gia bảo ở Lạc Dương sao?” Ôn hòa cười, như là cười ta dễ quên.

“Ha hả, yêm không chú ý. Lẽ nào ‘ Thính Lôi ’ khách điếm là của Đại hiệp a? Sao Đại hiệp lại biết yêm ở chỗ này?” Nguyên lai điều quan trọng mà ta quên là chuyện này. Sớm biết có thể ăn không phải trả tiền, hồi nãy nên gọi thêm nhiều món hơn.

“Nếu không phải ngươi không cẩn thận làm rơi ra lệnh bài, bị tiểu nhị phát hiện, Đại ca dù có thần thông quảng đại hơn nữa, cũng không biết Tiểu Nê đang ở tại khách điếm nhà mình.” Chỉ ra sai lầm.

“Nguyên lai là vậy a! Ha ha! Thật đúng là yêm phải cảm tạ vị tiểu ca kia.” Không có việc gì để làm sao mà nhiều chuyện vậy, y như mấy kẻ trong tiểu thuyết ưa chõ mõm vào chuyện của người khác.

“Vậy bệnh của tiểu tẩu tử đã khá hơn chưa?” Chuyển hoán trọng tâm câu chuyện.

“Cái kia, cái này, hắc hắc, kỳ thực... ta nói thật với ngươi vậy!” Ta không muốn phải nhức đầu vì chuyện này, quyết định thẳng thắn nói thật, “Ta còn chưa cưới vợ, nhà của ta cũng không bị lũ lụt. Kỳ thực ngày đó ta là trong lúc vô ý mà rơi xuống nước, lại bị ngươi nói thành phí hoài bản thân mình, nhất thời hứng thú, bày ra chuyện này để đùa Đại hiệp nhà ngươi. Xin thứ lỗi!”

“Ngươi đã nói, Đại ca ta cũng không gạt ngươi nữa. Ngày đó trước khi ngươi tới Đại ca đã ở bên bờ sông rồi, vì vậy chuyện ngươi rơi xuống nước từ đầu đến cuối Đại ca đều nhìn thấy cả. Đại ca nghĩ ngươi có ý tứ gì khác, định cùng ngươi kết giao rồi tìm hiểu nguồn gốc. Hai chúng ta coi như huề nhau đi.” Trên mặt hơi phiếm hồng.

Ai da, hóa ra là ta cũng bị gạt! “Đại hiệp nói như thế nào, ta liền làm thế nấy.” Bĩu môi, tựa vào người Lặc Lặc chẳng biết từ khi nào đã đến bên cạnh ta.

“Đại hiệp? Ngươi không muốn nhận ta làm Đại ca a?” Nhíu.

“Nào có? Ta chỉ thích gọi như thế, không được sao?” Cáp, quan trọng lắm à?

“Không phải, chỉ là Nghê Bát chỉ sợ cũng không phải tên thực của hiền đệ đi?” Nhíu mày.

“Ta là Lạc Nghiễn.” Sảng khoái nói, chỉ là bảo lưu lại cái họ, sợ bọn họ chê cười.

“Tên rất hay, xuất trần thoát tục. Vậy vị tiểu ca bên cạnh ngươi là?” Rốt cục chú ý tới người hầu nhà ta rồi.

Yên tâm, tên ta đã chọn được, có sẵn rồi, không phải sao? “Hắn là tùy tùng thiếp thân của ta, gọi là Dương Quá. Dương Quá, gặp qua Đại hiệp ta mới quen đi.” Hắc hắc, Dương Quá không phải là Cổ Thiên Lặc sao? Ta thông minh không?

Nhãn thần Lặc Lặc hiện lên một tia phức tạp, hơi gật đầu biểu thị đã biết. Y sợ là không thể gặp danh môn chính phái đi! Ha ha, thật là khó khăn cho đầu gỗ nhà ta rồi.

“Hiền đệ, không bằng tới Lôi gia bảo đi? Chúng ta cũng coi như là huynh đệ tốt, vậy thì tăng thêm chút tình cảm.” Hảo ý mời.

“Được ” Ta quay đầu nhìn Lặc Lặc, thấy y không có phản ứng gì, coi như y đồng ý rồi, “Vậy tất cả nghe theo Đại hiệp.” Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

Đêm đó, chúng ta ở lại Lôi gia bảo. Lôi Chấn Tiêu đúng là một đại ân nhân, mỗi ngày đều rút ra một ít thời gian theo ta đi chung quanh shoping, chỉ cho ta những món ăn vặt nổi tiếng nhất nơi này, vì vậy mỗi ngày coi như rất tiêu dao, nhưng mà gương mặt Lặc Lặc từ từ âm trầm, xem ra là không nhịn được nữa. Ta đang đợi, đợi y chủ động nói với ta, không cần cứ như đầu gỗ, không có ý nghĩa.

Hôm nay, Lôi Chấn Tiêu bận xử lý công vụ, Lặc Lặc ngồi ở trên giường luyện công, ta chán đến chết bèn ra hoa viên của Lôi gia bảo đi dạo. Một người đi ngang qua người ta, đột nhiên lại gọi ta.

“Tiểu huynh đệ, chúng ta có có phải đã từng gặp qua ở đâu không?” Thanh âm trầm ổn biểu thị người này rèn luyện hàng ngày không sai.

Ta nhìn lại, không xong! Kẻ này không phải là trung niên nam tử đi đầu truy sát Lặc Lặc nhà ta sao? Ta bật người qua loa đáp: “Vị đại thúc này thật biết nói đùa. Tại hạ mới vào quý phủ, là Lôi Đại ca mời vào ở, thế nào lại từng gặp qua đại thúc ni?”

“Nguyên lai là khách quý của Đại thiếu gia. Tại hạ Lỗ Hữu Cước, quản gia của Lôi gia bảo, ra mắt công tử.” Ôm quyền hành lễ, nhưng trong mắt đầy nghi hoặc. (Lỗ Hữu Cước là Bang chủ Cái Bang trong TDĐH thì phải)

“Lỗ quản gia hữu lễ. Ngươi còn có việc phải làm, vậy tại hạ không quấy rầy nữa.” Ta gật đầu một cái, liền bước nhanh trở về phòng. Lúc này sợ là đợi không được Lặc Lặc chủ động nói phải ly khai, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi. Xem ra ta nhất thời sai lầm, lo lắng thiếu tỉ mỉ, đã quên mất nhà của võ lâm minh chủ thường có người xuất nhập.

“Lặc Lặc, mau thu thập đồ đạc nhanh, Lôi gia bảo này chúng ta không ở được rồi.” Ta đẩy cửa phòng.

Lặc Lặc mở mắt ra nhìn một chút thần thái lo lắng, không nói hai lời, lập tức thu thập quần áo.

Ngay lúc chúng ta cầm lấy bao quần áo, chuẩn bị rời đi, Lôi Chấn Tiêu đã mang theo một đám người hạo hạo đãng đãng đứng ở ngoài cửa.

“Hiền đệ vì sao phải đi?” Gương mặt bình tĩnh của hắn, sợ là biết chuyện gì rồi.

“Cái này, Lạc Dương ta đã chơi chán, muốn đi nơi khác du ngoạn.” Ta tùy tiện tìm một cớ.

“Vậy vì sao cũng không nói một tiếng với Đại ca?” Con mắt lóe ra.

“Không hay, Đại ca ngươi thân mang đại sự, tiểu đệ không muốn quấy rầy.” Ta đáp.

“Vậy có thể nói cho Đại ca biết, đại khái một tháng trước ngươi có đi qua Bình An trấn, có cứu một nam tử thụ thương có một đôi yêu đồng vàng bạc?” Hắn tuy hỏi ta, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm Lặc Lặc.

Cảm giác được thân thể Lặc Lặc cứng lại, ta vỗ vỗ bàn tay đang đặt trên vai mình, mở miệng: “Đại ca hà tất hỏi những lời ấy? Chẳng lẽ tiểu đệ lại nhận không ra người?”

“Ngươi không cần che giấu, người phía sau ngươi chính là ‘ Ma kiếm công tử ’.” Thanh âm đột nhiên to lên.

“Đại ca sợ là hiểu lầm đi?” Liều mạng chu toàn, sợ bọn họ manh động.

“Lỗ quản gia đã nói hết với ta rồi. Hiền đệ, ngươi bản tính đơn thuần, không nên để ma đầu mê hoặc! Mau tới bên Đại ca, nếu không Đại ca cũng khó bảo đảm an toàn cho ngươi.” Trầm giọng nói.

Ta nhìn hắn, thấy nhãn thần của hắn tràn đầy khẩn thiết, thế nhưng ta cũng không thể buông Lặc Lặc. Ta vừa định mở miệng nỗ lực biện giải, lại bị Lặc Lặc kéo về bảo hộ phía sau người.

“Ít nói nhảm, có chuyện gì thì cứ nói với ta.” Thanh âm vẫn trong vắt, bình tĩnh như cũ.

“Ngươi mau thả Lạc Nghiễn ra! Chúng ta đơn đả độc đấu.” Đại ca rất là lo lắng.

Ta trốn ở sau lưng Lặc Lặc, cấp tốc từ trong túi Càn Khôn tìm ra mấy cặp kính sát tròng, mang vào một cái màu vàng một cái màu bạc, sau đó từ phía sau Lặc Lặc chui ra.

“Đại ca, ta hiện giờ không phải là vàng bạc yêu đồng sao? Ta đây có phải là ‘ Ma kiếm công tử ’ hay không?” Ta vẫn cố giãy dụa. Một người là người yêu của ta, một người là Đại ca luôn quan tâm đầy đủ với ta, lưỡng phương tranh đấu ta không muốn thấy.

“Ngươi!” Đại ca kinh ngạc nhìn sự thay đổi của ta.

Đoàn người phía sau Đại ca cũng bắt đầu loạn cả lên.

“A, hắn mới là ma đầu chân chính!”

“Giết hắn!”

“Giết, giết ma đầu!”

Không biết là kẻ nào ném phi đao, lúc Đại ca còn chưa kịp phản ứng, cục diện liền hỗn loạn cả lên. Trong khoảng thời gian ngắn, đao quang kiếm ảnh, làm cho ta hoa cả mắt. Lặc Lặc một tay ôm ta vào trong ngực, tay kia từ thắt lưng rút ra nhuyễn kiếm cùng kẻ khác chém giết.

Đột nhiên, ta thấy sau lưng Lặc Lặc có người bắn ám khí, còn chưa kịp nhắc nhở hắn, thân thể đã phản ứng trước một bước lao lên che cho y. Đau quá!

“Chờ một chút! Tất cả mọi người thỉnh ngừng tay!” Thanh âm dùng nội công rống vang lên.

Xem ra ta phải đợi ngươi đến rồi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.