Lam Nhan “Bất” Bạc Mệnh

Quyển 1 - Chương 19




Ta làm được có bi nhiu, hêm kịp làm Thư Ca nữa, nguyên nhân nà tại nàng Su bắt nạt ta, đe dọa cho ta xơi kẹo đồng nếu hêm làm xong Dụ đồng cho nàng ý, oa oa, ai có ý kiến thì bay wa xử nàng ý nha=.=

———————————–

Tiệm cơm trong khách điếm, người thuyết thư, cho tới bây giờ đều là nơi có tin tin tức mới nhất, sở dĩ hôm nay ta xuất hiện tại dưới lầu, gọi bình trà Phổ Nhĩ, tự chuẩn bị tùng cao cực kỳ nổi danh, chuẩn bị vừa nghe vừa ăn. Phổ Nhĩ, một loại trà vương, hương khí cao duệ dài lâu, có chứa loại lá trà đặc biệt của Vân Nam, mùi hương thơm nồng …vị chát dịu, mà giá hồ thất tử trong tay ta lại càng cực phẩm, bên trong tư vị nồng hậu, độ lên men cao, vị giác bất minh hiển, vị hoạt điềm, trần hương. ( tham khảo tradao.net để biết thêm, còn “tùng cao” thì google đầu hàng, huynh ý cho ta hình phụ tùng cao su mới ghê=.=)

Ta uống một ngụm trà, cắn một miếng tùng cao, bắt đầu chăm chú nghe.

“Đại gia cũng biết: trên giang hồ hai năm gần đây xuất hiện một đại ác nhân có tiếng kẻ khác nghe tên đã sợ mất mật, nhân xưng ‘ Ma kiếm công tử ’ Cổ Thiên Lặc.” (no, no, phải là “Thần điêu đại hiệp” chớ ^3^)

Người thuyết thư mở đầu câu chuyện, dưới đài vang lên một tràng tiếng vỗ tay, xem ra lão Hán này rất được hoan nghênh.

Chờ một chút, Cổ Thiên Lặc là “Ma kiếm công tử”? Từ khi nào vậy? Mỗi ngày nằm trên giường như con gà con, ta xem ra chẳng giống với “Ma kiếm” chút nào. Thiết!

“Nghe đồn thử ma đầu đến từ Tây Vực, có một đôi yêu đồng (mắt yêu) vàng bạc, dáng dấp thật là dọa người, về phần ma kiếm của y có thể dùng xuất thần nhập hóa. Tự khi y xuất đạo tới nay, đã phạm rất nhiều huyết án, kẻ khác giận sôi, vì vậy giang hồ chính đạo tại Lôi Chấn Tiêu minh chủ lãnh đạo, tổ chức một ‘ Tru ma tiểu tổ ’ (ta đoán giống như trong Rurouni Kenshin, “tru ma” chắc là thay trời diệt ma) tập hợp mọi người tiêu diệt thử ma đầu, cho những người bị hại một lời công đạo...” Lão Hán nói xong nước miếng tung bay, dưới đài lòng càng đầy căm phẫn, mọi người nghiến răng nghiến lợi, muốn người này phấn thân toái cốt.

Có thật là như vậy không? Ta nghĩ sự thực không hẳn là vậy. Nếu như y thực sự là kẻ đại gian đại ác, thế nào lại có ánh mắt trong suốt như vậy? Nếu như y thực sự là kẻ tội ác tày trời, vậy thì khi ta trêu chọc y, y đã sớm cho ta không còn trên nhân thế rồi, sao lại để ta ở đây tiêu dao? Gần một tuần tiếp xúc, ta cũng coi như là quen với y, trực giác của ta bảo rằng y không phải là người như vậy. Yêm nương nói, thứ ngươi thấy không nhất định là sự thật; mọi việc không nên chỉ dùng mắt quan sát, không nên chỉ dùng lỗ tai nghe, lại càng không nên dễ tin người khác nói, mà là dùng tâm để cảm nhận, chỉ có tâm của mình là không gạt mình.

Nghĩ không cần phải nghe thêm nữa, ta liền đứng dậy gọi tiểu nhị giúp ta bưng trà bánh còn dư lên lầu, chuẩn bị nghe đương sự nói một chút. Ta tại cửa gọi lại tiểu nhị, tiếp nhận đồ bưng vào. Ta lại mở rộng cửa, ngồi xếp bằng tại sàng, người phía trên trợn mắt nhàn nhạt liếc ta một cái rồi lại nhắm mắt lại.

Lại không để ý tới ta! Tốt lắm, ta cứ vui vẻ mà xem hoa thôi. Nhấp một ngụm trà Phổ Nhĩ mùi thơm ngào ngạt thanh giọng, ta liền mở miệng nói: “Nghe nói hiện ở bên ngoài đều đang truy lùng ‘ Ma kiếm công tử ’.” Ta không tin khiêu không ra cái miệng của y.

Ta vừa ăn xong một khối tùng cao thì người nào đó chịu mở miệng rồi, trong thanh âm có một tia chần chờ: “Ngươi biết rồi?”

“Biết cái gì? Ta phải biết cái gì cơ?” Ta giả ngu.

“Ngươi!” Mặt nạ lạnh lùng của người nào đó có điểm mẻ rồi, thanh âm vẫn nhu hòa như vậy, cảm giác như mộc xuân phong. Thanh âm dễ nghe như vậy vì sao cứ giấu không cho ta nghe ni?

“Ta cái gì ta? Mà là ngươi, ngươi thế nào giải thích cho ta nghe!” Yếu bỉ khí thế ta cũng sẽ tiên phát chế nhân.

“Giải thích?” Hừ lạnh một tiếng, “Nguyên lai ngươi với bọn họ đều như nhau!” Thanh âm mặc dù nhu, nhưng lại gây rét run.

Yêu, sinh khí rồi. Ánh mắt tổn thương đã khép lại!

“Chỉ cần ngươi nói ta sẽ tin!” Công tâm vi thượng.

Ánh mắt y mang theo bất khả tư nghị lại mở ra. Ha ha, câu nói kia của Minh Tự quả nhiên dùng được, phỏng chừng Sam Thái bị hắn làm cho cảm động như vậy a! (ai nhớ 2 người nài hêm, “Vườn sao băng” của Đài Loan á)

“Ta chỉ là muốn nghe ngươi nói về quá khứ của ngươi, hảo tiến thêm một bước hiểu ngươi, không có ý tứ gì khác. Dù sao ngươi từ nay về sau là người hầu của ta a.” Chính sách dụ dỗ.

“Vì sao ta nói ngươi sẽ tin?” Dựa vào nơi hiểm yếu cố gắng chống lại.

“Nhân gia tin tưởng ngươi vô điều kiện không được sao? Nếu nói ngươi là ngồi không, ta khẳng định không tin; thế nhưng ngươi giết người khẳng định có lý do của ngươi.” Cư thực theo như lời, quyết không sảm thủy! Để biểu lộ thật tình, ta còn dùng ánh mắt thản nhiên đón nhận y.

... Nhãn thần đã để lộ ra y đang dao động.

“Mỗi đêm ta ngủ bên cạnh ngươi, ngươi lại chọn nằm ngủ ở bên ngoài, còn để ta dựa vào trong lòng ngươi. Một người giang hồ sẽ không đơn giản để nguy hiểm ở bên trong, mà ngươi lại không chút do dự đưa lưng về phía cửa. Như vậy ta vì sao không thể tin ngươi được?” Nhất tề cường tâm châm cuối cùng, bản mo-rát này, ta không tin ngươi còn không buông giáp đầu hàng.

... Tay vô lực buông xuống, tựa hồ không thể giãy dụa nữa. Lúc này trông y như một tiểu hài tử yếu đuối, làm cho người khác nhịn không được muốn che chở y.

Lòng ta khẽ động, tiến lên ôm đầu y vào trong lòng: “Từ nay về sau, ngươi sẽ không còn cô độc một mình nữa. Ta sẽ ở bên cạnh ngươi.” Nói xong, thắt lưng ta đã bị một đôi song chưởng cường kiện ôm chặt lấy.

Giờ khắc này, có cảm giác hai chúng ta đã thuộc về một thế giới khác, bất luận là ai cũng không xông vào được.

Rất lâu sau, chúng ta mới bị tiếng đập cửa của tiểu nhị làm giật mình tỉnh giấc.

“Khách quan, bữa tối của các ngươi dùng ở trên lầu, hay xuống đại sảnh dùng?” Ngoài cửa truyền đến tiếng hỏi.

Ta giãy khỏi tay y, đi ra mở cửa: “Làm phiền tiểu nhị ca mang cơm nước của chúng ta đưa lên lầu được không?” Ta nghĩ y sẽ không thích đối mặt với mấy người nói lung tung dưới lầu, trên lầu vẫn thanh tịnh hơn.

Chờ tiểu nhị dọn xong cơm nước rời khỏi, chúng ta ngồi xuống ăn. Ta định há mồm muốn hỏi qua lại chuyện của y, một khối thịt thỏ nhét vào trong miệng ta, ngăn ta nói.

“Ăn.” Diện vô biểu tình ăn cơm.

Đừng tưởng rằng như vậy đã nghĩ là có thể qua khỏi quan ải, thiếu gia ta thiếu gì biện pháp với ngươi! Nghĩ, ta căm giận cắm đầu ăn.

Không lâu sau, cơm ăn xong rồi.

Y tiếp nhận nước rửa mặt tiểu nhị mang tới, dùng khăn lau lau mặt ta, rồi mở miệng: “Ngươi ngày hôm nay chơi cả một ngày đêm rồi, sớm nghỉ ngơi một chút.” Nói xong, chuẩn bị tắt đèn lên giường.

Kháo! Khi ta là trư a! Luôn dời đi lực chú ý của ta. Vô luận như thế nào cũng không nhượng y định đoạt, không phải, thế này là phản rồi, thiếu gia mà phải nghe gã sai vặt nói sao.

Hạ quyết tâm xong, ta giống như vô vĩ hùng đè lên người y: “Nói đi mà, Lặc Lặc, nhân gia muốn nghe ngươi nói chuyện trước đây, nhân gia muốn biết nhiều về ngươi một chút mà.” Ta nỗ lực làm nũng, liên tục cọ qua cọ lại, không cho y sống yên ổn.

“Đừng nhúc nhích!” Y một bả đè ta lại, mặt đỏ bừng nói.

Không thể nào? Vừa rồi là sói? Ý thức nguy hiểm hiện lên trong đầu ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.