44.
〈 "Kim công tử," trong mắt Mẫn mỹ nhân tràn đầy tình ý, nhẹ nhàng cầm tay Kim công tử nói, "Ta không muốn hại ngươi."
"Ta biết." Kim công tử thống khổ nhìn người trong lòng, "Ngươi lâm vào tình thế bất đắc dĩ, ta hiểu...... Hai chúng ta thật sự không thể......"
Hắn còn chưa dứt lời thì nước mắt Mẫn Chậm đã rơi xuống mu bàn tay hắn."Kim công tử, kiếp này chúng ta chưa trọn duyên phận," Mẫn mỹ nhân rơi lệ nói, "Hôm đó từ biệt trên cầu đã lỡ làng một kiếp rồi......"〉
Mẫn Chậm nôn xong lại cố nén buồn nôn đọc thêm vài trang.
Cái quái gì đây?
Sao lại có thứ ngược khẩu vị người ta thế này cơ chứ! Mẫn mỹ nhân trong đây và y có liên quan quái gì đâu!
Y chỉ muốn chửi tên cẩu tặc viết sách này, còn cho y và Kim Chu ở bên nhau nữa, chán sống rồi sao?
Mẫn Chậm tức giận muốn giết người, thế mà Vân Hòa đọc hết đoạn này lại cảm động ch ảy nước mắt.
Khóc xong thiếu niên còn đỏ hoe mắt nói với y: "Thật khiến người ta tiếc nuối, Mẫn thiếu hiệp, ngươi không thấy vậy sao?"
Mẫn Chậm: "...... Đệt!"
Gia hỏa này do tên chó Kim sai tới chọc tức y đúng không?
45.
Mẫn thiếu hiệp nắm cằm ta, thô lỗ dùng ống tay áo lau mắt cho ta rồi nói: "Ngươi khóc cái rắm! Ngươi còn khóc nữa thì ông móc mắt ngươi ra cho xem."
Ta không dám khóc, đành kìm lại nước mắt rồi tủi thân nhìn y chằm chằm.
Y thật hung dữ, chẳng giống mỹ nhân yếu đuối trong thoại bản gì cả.
Mẫn thiếu hiệp thấy ta nín khóc thì rốt cuộc buông tay ra, tiện thể ném quyển sách của ta vào lửa.
Y nói: "May cho ngươi là dược đồng của Giang Quỳnh Trúc, nếu không thì ông nhất định phải đánh ngươi."
Ta ủ rũ cúi đầu ngồi cạnh y.
Một lát sau y lại hỏi ta: "Ngươi thật sự không có võ công à?"
Ta nói: "Mặc dù ta không có võ công nhưng nếu ngươi đánh ta thì ta vẫn chạy rất nhanh."
Mẫn Chậm: "...... Há mồm ra."
Ta há miệng, y đột ngột nhét củ khoai vào miệng ta.
Mẫn Chậm nói: "Ngươi đừng nói gì mới là tốt nhất, hễ ngươi mở miệng thì ta lại nổi giận."
46.
Rốt cuộc ta lại làm gì đắc tội y nữa rồi? Không nghĩ ra, thật khó chịu.
47.
Đi một ngày vẫn chưa xuống núi, chúng ta tìm hang núi ngủ qua đêm.
Sau khi cân nhắc, ta chỉ có thể nằm giữa tiên sinh và Mẫn Chậm.
Chẳng hiểu sao ta cứ cảm thấy ngủ giữa hai mỹ nam mình lại có vẻ thừa thãi.
Dù sao đi cả ngày đường làm ta rất mệt mỏi, vừa nhắm mắt lại đã ngủ thiếp đi.
Chưa ngủ bao lâu ta bị đánh thức. T𝑟uyệ𝒏 chí𝒏h ở ⩶ T 𝑟U𝒎𝐭𝑟uyệ𝒏﹒𝑽𝗡 ⩶
Khi Mẫn Chậm trở mình, cả người nặng nề đè lên ta, đầu còn rúc vào cổ ta, hơi thở phả ra nhè nhẹ.
Một tay y ôm eo ta, tay kia còn gác trên mông ta, chắc xem ta như gối ôm nên chết sống không chịu buông tay.
Ta giãy giụa bị tiên sinh nghe thấy.
Tiên sinh buồn ngủ ngồi dậy ngáp một cái, theo thói quen đưa tay vuốt tóc ta hỏi: "A Hòa, gặp ác mộng à?"
Nhưng y không phải vuốt ta mà là vuốt đầu Mẫn thiếu hiệp trên người ta.
Ta đảo tròn mắt, không dám lên tiếng.
Mẫn Chậm bị xoa đầu tỉnh không rút tay về, y và tiên sinh hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không ai mở miệng nói gì mà giữ nguyên tư thế đó trong chốc lát.
48.
Tình huống trở nên kỳ quái, đáng sợ, còn khá xấu hổ nữa.