(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mấy ngày liền, Thời Dĩ Cẩm đều không có nhìn thấy thân ảnh của Thời Dung ở trong phủ. Nghe người trong phủ nói là bởi vì mấy tế phẩm bị mất kia mà bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.Đến cả Lý Như cũng đóng cửa không ra ngoài, dường như cũng là vì chuyện này mà lo âu.
Thời Dĩ Cẩm đối với chuyện này cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ hy vọng Thời Dung có thể sớm ngày giải quyết chuyện này càng nhanh càng tốt.
Một ngày này, Thời Dĩ Cẩm đang cùng Viên Viên chơi ở dưới cây trong hậu viện, nhìn hạ nhân hái trái hồng.Viên Viên nhìn hạ nhân trèo lên đỉnh ngọn cây hái trái, cũng kéo váy Thời Dĩ Cẩm ồn ào muốn trèo cây.
Thời Dĩ Cẩm cố gắng vỗ về Viên Viên, mang Viên Viên đến bên mấy sọt hồng được hái: " Viên Viên muội xem trái hồng này có phải rất đẹp mắt không? Muội có muốn ăn thử một chút không?"
Lực chú ý của Viên Viên nháy mắt bị quả hồng sáng bóng thu hút, từ trong giỏ chọn một quả hồng to nhất cầm lấy nhét vào trong tay của Thời Dĩ Cẩm: " Tỷ tỷ ăn, tỷ tỷ ăn quả hồng to".
Thời Dĩ Cẩm nhận lấy quả hồng trong tay của Viên VIên: " Thế tỷ cảm ơn Viên Viên nha".
Nàng lại từ trong một giỏ khác chọn ra một quả hồng mềm, ngồi xổm xuống đặt lên tay của Viên Viên: " Viên Viên đã nhớ đến tỷ tỷ như vậy, tỷ tỷ cũng cho Viên Viên một quả, nhanh ăn đi".
Viên Viên nghe Thời Dĩ Cẩm nói như vậy, mới không chút khách khí mở miệng to " Ngoạp" một cái cắn lên quả hồng, từ miệng tràn ra một vòng nước của quả hồng, vừa ăn vừa cảm thán: " Tỷ tỷ, quả hồng này thật ngọt a".
Thời Dĩ Cẩm cười cười giúp Viên Viên lau miệng.
Hạ nhân ở bên cạnh có chút kinh ngạc nhìn khung cảnh trước mặt này, đối với sự ôn nhu này của Thời Dĩ Cẩm cảm thấy có chút xa lạ.
Quản gia đột nhiên xuất hiện, phá vỡ sự kinh ngạc của đám hạ nhân. Tất cả lập tức thu hồi vẻ mặt, quay trở lại với công việc trong tay.
" Đại tiểu thư, ở bên ngoài có một vị đại nhân xưng là Họa Mi đang đợi ngài" Quản gia kính cẩn nói với Thời Dĩ Cẩm.
Thời Dĩ Cẩm nghe thấy là Họa Mi đến, cũng có chút ngoài ý muốn, nàng nghĩ đại khái là án nổ có tiến triển gì mới, Tư Hình Xử mới phái người đến thông tri cho nàng một tiếng.
Nàng gật đầu, phân phó quản sự không được lạnh nhạt với khách lại dặn dò nhũ mẫu của Viên Viên mấy câu, thuận tiện bảo Viên Viên ngoan ngoãn nghe lời nhũ mẫu.
Viên Viên vừa nghe thấy Thời Dĩ cẩm muốn rời đi, liền ồn ào muốn đi cùng.
Thời Dĩ Cẩm vì dỗ Viên Viên, chỉ có thể đồng ý nếu muội ấy ngoan ngoãn ở đây đợi, qua mấy ngày nữa sẽ cùng muội ấy đi phòng bếp làm bánh trôi nhỏ, Viên Viên lúc này mới an tĩnh lại.
Đi đến tiền sảnh, Thời Dĩ Cẩm nhìn thấy Họa Mi, Họa Mi lập tức đứng dậy, hướng nàng hành lễ. Thời Dĩ Cẩm mới ý thức được vừa nãy Viên Viên nhét vào tay nàng một trái hồng mà nàng vẫn chưa bỏ xuống.
" Vừa khéo cây hồng ở hậu viện chín, nếu như người muốn ăn, đợi đến lúc đi về, đừng ngại để người mang về một chút."
" Không tiện, ta hôm nay đến tìm tiểu thư, là bởi vì chuyện nổ bụi. Tống đại nhân nói Thời tiểu thư hiểu biết rất rõ về cái này, có thể mời tiểu thư đi chỉ điểm cho chúng tôi 1, 2?" Giọng điệu của Họa Mi có chút ý giải quyết việc chung.
Thời Dĩ Cẩm suy nghĩ một chút, có lẽ là do thân phận nghi phạm của nàng vẫn chưa được rửa sạch, kiếm thêm nhiều chuyện không bằng bớt đi một chuyện, nàng không muốn đi chuyến này, nhưng nghĩ nếu như có thể rửa sạch tình nghi của mình, vẫn là nên đi một chuyến thì tốt hơn: " Được, không biết lúc nào đi đến Tư Hình Xử thì được?"
" Hiện tại thì như thế nào?" Họa Mi hỏi.
" Có thể, chờ một chút" Thời Dĩ Cẩm nói xong, phân phó mấy câu với quản gia.
Họa Mi ra xe ngựa ở cổng đợi Thời Dĩ Cẩm. Lúc Thời Dĩ Cẩm đi ra, hạ nhân ở phía sau còn bê một sọt hồng.Họa Mi nhìn sọt hồng, cũng chỉ cau mày, không có nói gì nhiều, kéo dây cương, xe ngựa từ từ đi về phía trước.
Lúc đến cửa của Tư Hình Xử, Thời Dĩ Cẩm mới phát hiện chỗ này không hề có phong thái giống như trong tưởng tượng của nàng. Càng không có tầm hoành phi treo cao như Lễ bộ, ngược lại đi thẳng bên trong chỉ có 3 tiểu viện, đẩy cửa bước vào, nhìn quanh mấy bức tường chính là chỗ thủ vệ.
Lại đi vào bên trong, dường như đến chỗ làm việc chính, trong đây cũng không có náo nhiệt giống như là Thời Dĩ Cẩm tưởng tượng ngược lại lặng ngắt như tờ. Trong sân có một dãy các giá treo các vũ khí, nhìn độ mài mòn cho thấy được người thường xuyên sử dụng.
Họa Mi đưa Thời Dĩ Cẩm một đường đi đến viện tử sâu nhất, dường như là chỗ phòng bếp. Có một nam tử trên người mặc bố y ngồi xổm ở trong đó, mặt đeo kính, trên mặt còn dính đầy vết bột phấn trắng. Hắn ta vừa nhìn thấy Thời Dĩ Cẩm lập tức chạy đến.
" Là cô đúng không? chính là cô cùng đầu nhi nói, cái gì mà nổ bụi".
Họa Mi tiến lên chặn phía trước Thời Dĩ Cẩm, đem người kia đẩy xa một chút, khó khăn giới thiệu với Thời Dĩ Cẩm: " Thời tiểu thư, giới thiệu với ngài một chút, vị này là Dương Trú phụ trách văn thư thường ngày của Tư Hình Xử.
" Dương Trú, đây là đại tiểu thư của Lễ bộ thượng thư" Họa Mi nháy mắt Dương Trú, chỉ vào mặt mình, muốn hắn ta chỉnh trang lại dáng vẻ của bản thân.
" Cô xông đến nháy mắt với ta làm cái gì?" Dương Trú không hiểu " Thời tiểu thư, chúng tôi không cần câu nệ mấy cái lễ tiết này. Cô nhanh nói cho ta biết, nổ bụi là cái thứ gì? Ta đã lật rất nhiều sách rồi mà vẫn không tìm ra".
Họa Mi bị cái đồ mọt sách Dương Trú này làm cho tức đến giậm chân. Ngược là Thời Dĩ Cẩm đối với cái người giống quái nhân khoa học này rất có hứng thú lại càng có hứng thú đối với chiếc kính trên mặt Dương Trú hơn.
Thời Dĩ Cẩm đột nhiệt bất giác phát hiện ra, tuần tra một vòng" " Tống đại nhân của các người không đây sao?"
" Hắn ta a, hắn có chuyện ra ngoài rồi. Cô có chuyện tìm hắn ta? Nếu không có, chúng ta đi nghiên cứu nổ bụi này" Dương Trú thờ ơ nói.
Thời Dĩ Cẩm không ngờ đến Tống Mạch Trúc cái người nói năng cẩn trọng, nhìn có vẻ nghiêm trang, thế nhưng thủ hạ tính cách mỗi người mỗi kiểu. Cái vị Tống đại nhân này dường như có độ bao dung cao hơn rất nhiều so với cô tưởng tượng.
Họa Mi không vừa lòng với thái độ của Dương Trú, tức đến mức muốn đá Dương Trú một cái. Nàng ta chỉ có thể nhỏ giọng cáo lỗi với Thời Dĩ Cẩm " Thứ lỗi, Dương đại nhân mà có hứng thú với một cái gì đó, mà chưa hiểu rõ được sẽ giống như vậy, hơi có chút......"
Thời Dĩ Cẩm là một người hiện đại, đối với mấy cái lễ tiết này không hề để trong lòng. Ngược lại cảm thấy Dương Trú so với mấy người suy nghĩ quanh co thì có vẻ khá dễ sống chung.
" Ta lúc trước đã từng thử qua rồi, nhưng sau khi thử lại nhiều lần, chỉ phát hiện bột mì gặp lửa chỉ có thể khiến cho lửa lớn hơn một chút thôi, đây so với hiệu quả khi cho dầu vào là ngang nhau, còn chưa đạt đến trình độ nổ mạnh giống như ở cửa hàng pháo trúc đó."
Cô để cho Dương Trúc chuẩn bị một số vật phẩm gồm có một cái thùng hoặc một hộp gỗ được bịt kín cùng một vài đế cắm nến. Dương Trúc vừa nghe, lập tức đi tìm mấy đồ vật đó.
Dương Trúc theo lời Thời Dĩ cẩm tìm một cái thùng gỗ nhỏ, thùng có chút mỏng, nhưng độ phong kín khá là tốt.
Thời Dĩ Cẩm yêu cầu Dương Trúc ở giữa thùng đục một lỗ nhỏ. Dương Trúc mặc dù không hiểu nhưng vẫn làm theo lời nàng nói.
Thời Dĩ Cẩm rắc một ít bột mì trên giá cắm nến mà Dương Trúc tìm được, cắt cây nến có chiều cao bằng độ cao của giá cắm nến, sau đó để cả hai trên đất.
Tiểu viện của Tư Hình Xử nhất thời biến thành công trường thủ công. Đến khi công việc của Dương Trú hoàn thành, Thời Dĩ Cẩm mới phản ứng lại, dường như không có đồ vật thích hợp có thể thổi không khí vào bên trong thùng.
Ánh mắt của nàng quét qua chiếc bút lông đang treo trên giá bút ở trong căn phòng. Sau khi lấy được sự đồng ý của Dương Trú, lấy hai cây bút, đem thân bút rỗng ruột dùng vải quấn chặt với nhau, nhưng nàng cũng có chút chột dạ, không xác định như vậy có bị bay hơi ra ngoài không.
" Đây là dùng miệng thổi vào sao?"Dương Trú nhìn Thời Dĩ Cẩm đã quấn xong thân bút, nảy sinh thêm nhiều hứng thú.
Thời Dĩ Cẩm lại đau đầu, khi phát hiện ra rằng không có đồ gì giống như là bóng bay để thổi khí, nếu như dùng miệng thổi, khó tránh khỏi sẽ gặp nguy hiểm, nhưng nghĩ nhất thời cũng không thể tìm ra được vật liệu tốt nào, lại nhớ bột mì cho trong đó cũng ít, Thời Dĩ Cẩm cắn răng nói: " Ừ, để ta thổi".
Vì nghĩ đến sự an toàn của bản thân, Thời Dĩ Cẩm lại một lần nữa xác nhận lại dung lượng của bột mì, xác định sẽ không phát sinh hậu quả nghiêm trọng. Bao gồm cả việc xác định xem thân bút có thể đảm bảo truyền khí từ đầu thổi sang đầu bên kia, sau đó mới nín thở tập trung bắt đầu thử nghiệm.
Thời Dĩ Cẩm để Họa Mi và Dương Trúc đứng ở nơi xa một chút, nàng đứng cách xa thùng gỗ một chút, hít một hơi thật sâu, thổi vào thân cây bút, sau đó lập tức vất thân bút ra, chạy ra phía sau mấy bước.
Nàng còn chưa chạy được xa, ' ầm" một tiếng, thùng gỗ nguyên bản đó đã bị chia năm xẻ 7, mảnh gỗ bắn ra tung tóe, gỗ còn thừa lại vẫn còn đang cháy.
Họa Mi và Dương Trú nhìn đến trợn mắt há mồm, chỉ có Thời Dĩ Cẩm ở một bên đã sớm dự liệu từ trước, nghĩ lại mà phát sợ, cảm thấy có chút sống sót sau tai họa.
" Thật sự thành công rồi" Dương Trú nhìn mảnh gỗ cháy trên đất, vẻ mặt không thể tin được.
" Các điều kiện đáp ứng đủ, là có thể thành công" Thời Dĩ Cẩm đập đập tay. Hy vọng thông qua thử nghiệm này nàng có thể rửa sạch được hiềm nghi của bản thân, nàng nghĩ chắc không có nghi phạm nào tự mình lao vào lưới, nói cho người quan phủ cách thức gây án của mình.
Thời Dĩ Cẩm thực hiện thành công thực nghiệm này, cũng coi là thành công thoát thân. Lúc đứng ở cửa của Tư Hình Xử, Thời Dĩ Cẩm mới nghĩ đến lần trước Tống Mạch Trúc có đưa cho nàng khăn tay mà nàng không có đêm theo, xem ra chỉ có thể đợi lần sau lại mang đi.
Ngoài ra nàng mải thực hiện thí nghiệm, cũng quên mất đi hỏi Dương Trú về nguồn gốc chiếc kính.
Đợi đến khi Thời Dĩ Cẩm lên xe ngựa, nhìn thấy sọt hồng vừa nãy không còn nữa, nghĩ đến Họa Mi là thay mặt người trong Tư Hình Xử nhận lấy ý tốt của nàng. Sau cùng không tính là lễ vật của nàng, thì cũng là một chút tâm ý của phủ Lễ bộ thượng thư.
Xe ngựa của Thời Dĩ Cẩm vừa mới đi, Tống Mạch Trúc từ chuồng ngựa phía cửa sau quay về Tư Hình Xử, ở trên hành lang, nhìn thấy Dương Trú và một đống mảnh gỗ đang bùm bụp cháy.
Tống Mạch Trúc đi đến bên cạnh Dương Trú, nghe thấy Dương Trú đang lẩm bẩm mấy câu: " Thời cô nương quả đúng là thần tiên".
Tống Mạch Trúc lập tức cau mày" Thời cô nương nào?"
Dương Trú nghe thấy giọng nói bên tai, lập tức nhảy ra: " Thời cô nương a, đại tiểu thư Lễ bộ thượng thư. Đầu nhi không phải ngươi nói với ta sao? Ta liền mới nàng ấy đến, đây là thí nghiệm nổ bụi mà nàng ấy làm, không ngờ đến thật sự có thể thành công".
Tống Mạch Trúc nhíu mày, hắn lúc đầu còn cho rằng Thời Dĩ Cẩm bất quá chỉ là vì không muốn nói chuyện với hắn, không ngờ đến là thật sự.
Ánh mắt của hắn chuyển từ đống mảnh gỗ dưới đất sang sọt hồng ở trong góc: " Hồng kia là từ đâu đến?"
" À. lúc Họa Mi đi đón thời tiểu thư, hình như trong phủ đang hái hồng, thế là mang về một sọt" Dương Trú không có ngẩng lên, vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào mảnh gỗ cháy.
Tống Mạch Trúc đi đến bên đó chọn một quả hồng, nắn nắn sau đó mang về phòng, trước khi đi phân phó với Dương Trú " Mang về các ngươi tự mình phân chia".
Dương Trú lơ đễnh đáp một câu: " Được".
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");