Làm Một Con Cá Mặn Trong Tiểu Thuyết Trinh Thám (Cá Khô Xuyên Vào Tra Án Văn)

Chương 4




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lại một lần nữa đến hiện trường vụ nổ, Thời Dĩ Cẩm mới phát hiện hình dáng ban đầu của căn phòng đã không còn nữa trở thành một đống đổ nát. Quan sát khắp nơi, dựa vào hình dáng của bếp, nàng mới phát hiện ra căn phòng mà mình đang đứng đây chắc có lẽ là phòng bếp.

Tống Mạch Trúc mới mở miệng: " Cô nói lại một chút sự tình hôm đó."

Nàng đi lại ra đến cửa, diễn lại cảnh ngày hôm đó: " Ta hôm đó ở cửa ngoài, nghe thấy có tiếng mèo kêu, đoán là Viên Viên có thể chạy vào trong này, thế là đi vào nhìn một cái."

Nàng đẩy cánh cửa gỗ hiện tại đã lung lay sắp đổ, tiếp tục nói:" Tiếp đó ta nhìn thấy Viên Viên đang ngồi xổm ở dưới đất, cùng với con mèo đang nhìn nhau, sau đó con mèo liền chạy mất. Thấy Viên Viên định chạy theo ta vội bế nó lên ôm đi, đợi đến khi ta ôm Viên Viên ra đến cửa, đại khái không đi được mấy bước, thì vụ nổ phát sinh."

Thời Dĩ Cẩm nhớ lại tình cảnh lúc đó, hiện tại nghĩ lại vẫn thấy sợ, nếu như hôm đó nàng chỉ đi chậm thêm mấy bước ra cửa, không phải là mất mạng tại đây sao.

" Cô thật sự không có nhìn thấy bất cứ người nào?" Tống Mạch Trúc lại hỏi lại lần nữa.

"Không có, nếu như nhà này có người, thế thì lúc Viên Viên chạy vào cửa, hắn nên tiến lên đuổi người rồi" Thời Dĩ Cẩm nói xong, mới phát hiện trong lời nói của mình có sơ hở, nếu như thật sự có người ở hiện trường, rất có thể vì không muốn bị lộ nên mới không đi ra.

Nhưng mà, lúc đó nàng thực sự không có phát hiện dấu vết của người nào ở hiện trường, lúc nàng đến gần viện tử này cũng không có tiếng của người nào, chính vì như vậy nên nàng mới có thể nghe được rõ tiếng Viên Viên đang giả tiếng mèo kêu.

Tống Mạch Trúc nhìn nữ tử trước mặt, mặc dù rất khó để liên hệ vụ nổ với nàng ta lại với nhau, nhưng trong lòng lại vẫn duy trì một phần nghi ngờ.

Đương lúc Tống Mạch Trúc muốn từ trên người Thời Dĩ Cẩm nhìn ra sơ hở, Thời Dĩ Cẩm lại nhìn vào mắt Tống Mạch Trúc hỏi: " Ngài có phải đang hoài nghi ta?"

Tống Mạch Trúc không có di chuyển ánh mắt, vẫn như cũ nhìn chằm chằm Thời Dĩ Cẩm, muốn nhìn xem người đối diện sẽ có phản ứng gì.

Thời Dĩ Cẩm cũng không hề có chột dạ né tránh, ngược lại nhún vai: "Ngài hoài nghi ta cũng rất bình thường, sau cùng thì nhìn như thế nào trước và sau khi vụ nổ phát sinh cũng chỉ có ta và Viên Viên xuất hiện ở đây. Nhưng mà ngài cảm thấy ta sẽ lấy tính mạng của muội muội ruột ta ra mạo hiểm sao?"

Thời Dĩ Cẩm đi lại gần Tống Mạch Trúc một bước, Tống Mạch Trúc bất động, cúi đầu nhìn Thời Dĩ Cẩm người thấp hơn anh ta một cái đầu: " Cô có biết chủ nhân của cửa hàng pháo này không?"

Bị Tống Mạch Trúc hỏi một câu, Thời Dĩ Cẩm lắc đầu, nàng chỉ là trong lúc dập lửa hôm đó có nghe được mấy lời tám nhảm mà thôi:

" Ta hôm đó nghe được người dân xung quanh nói, nhà này sắp phải chuyển đi, lại xảy ra đại sự như vậy."

" Người sống ở đây là pháo hoa sư, là pháo hoa sư ngự dụng của tiền triều. Đây từng là cửa hàng pháo hoa vô cùng đắt khách, nhưng mà sau khi tiền triều bị sụp đổ, cửa hàng này do con trai của pháo hoa sư kế thừa. Những người khác đều sợ bị kéo vào liên quan đến tiền triều, bắt đầu không ngừng ở trước cửa cãi cọ, muốn pháo hoa sư rời khỏi đây."

Thời Dĩ Cẩm có chút bất ngờ, Tống Mạch Trúc một hơi nói nhiều như vậy, rất ngạc nhiên nhìn hắn.

Từ trong lời nói của Tống Mạch Trúc, nàng có thể đoán ra được, chính là câu nói " Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh". Lúc trước có được hoàng thượng phong quang thế nào, cũng rơi xuống kết cục như ngày hôm nay.

Thời Dĩ Cẩm theo đằng sau Tống Mạch Trúc đi qua tiểu viện, Tống Mạch Trúc mang cô quay trở lại phía trước khu bếp: " Lửa được phát sinh từ trong này, là bởi vì cháy lên củi và rơm rạ, khiến cho trong phòng này bị cháy lớn, lại từ phòng này cháy lây sang phòng khác có chứa một lượng pháo nhỏ."

Thời Dĩ Cẩm nghe Tống Mạch Trúc nói, trong lòng nghĩ Tống Mạch Trúc đây là tin tưởng nàng, hay là vẫn coi nàng là nghi phạm, muốn đưa nàng vào tròng. Nàng thuận theo lời Tống Mạch Trúc nói đặt câu hỏi: " Thế đã tìm được pháo hoa sư chưa? Lửa phát sinh từ phòng bếp có phải là ngoài ý muốn không? thời tiết khô hanh rất dễ bắt lửa".

Thấy Tống Mạch trúc không có tiếp lời, Thời Dĩ Cẩm nghĩ đây đã là hiện trường vụ án đại khái có thể tìm ra vật chứng quan trọng giúp nàng rửa sạch oan khuất của bản thân.

Nàng ngồi xổm xuống đất, lật qua lật lại những tấm gỗ bị đốt cháy đen, nghĩ muốn nhìn xem có thể tìm ra manh mối gì không. Không ngờ thật sự bị nàng phát hiện ra nửa ngọn nến, thêm vào đó là mấy mảnh gỗ ngắn.

Thời Dĩ Cẩm lại cẩn thận nhìn, tìm thấy một chút bột trắng rất khó phát hiện.

Trong đầu nàng đột nhiên lóe lên tia nghi ngờ, nàng quay đầu nói với Tống Mạch Trúc: " Ở đây vốn dĩ phải có bột mì".

Tống Mạch Trúc nhìn cây nến ở trong tay Thời Dĩ Cẩm, từ trong lòng lấy ra bản vẽ, đối chiếu nói: " Có bột mì. Cô có phải biết được điều gì?"

" Đại khái là nổ bụi, cũng chính là bột mì nổ" Thời Dĩ Cẩm suy nghĩ lựa chọn câu từ để nói " Ở trong một không gian kín, bột phấn tiếp xúc với nến, rất dễ phát sinh vụ nổ".

Tống Mạch Trúc nhìn chằm chằm vào cây nến bị đứt đoạn trong tay của Thời Dĩ Cẩm, ánh mắt trực tiếp nhìn đến trên mặt nàng:

" Ta biết rồi, sẽ kêu người thử một chút."

" Nhưng mà thật sự rất nguy hiểm, nếu các người muốn thử, phải cẩn thận một chút. Thật sự chỉ một khoảnh khắc sẽ bùng cháy" Thời Dĩ cẩm nhớ đến mấy video thử nghiệm trước kia, lo lắng nói.

Thời Dĩ Cẩm lúc này vẫn chưa phản ứng lại, nàng nói nhiều như vậy, không phải càng thêm đáng nghi sao.

Bầu không khí lúng túng bao trùm giữa hai người.

Người tiến vào phá vỡ bầu không khí này, người đó nhìn Thời Dĩ Cẩm, đến cần bên tai Tống Mạch Trúc nói mấy câu, Tống Mạch Trúc sắc mặt chợt biến: " Đi"

Nói rồi liền đi ra ngoài cửa, đi đến cửa lại dừng bước, quay đầu nói với Thời Dĩ Cẩm:

" Bên ngoài sẽ có người đưa cô về".

Hắn ta vẫn chưa đi, quay đầu bước nhanh đến trước mặt Thời Dĩ Cẩm, nhét vào trong tay nàng một chiếc khăn tay màu mực: " Lau đi".

Nói rồi, đầu cũng không quay đi thẳng.

Thời Dĩ Cẩm không nghe rõ được ý của hắn, đi đến cửa, phát hiện có một nữ hộ vệ đang đứng đó, nhìn có vẻ là thuộc hạ của Tống Mạch Trúc.

Nữ hộ vệ đó nhìn thấy Thời Dĩ Cẩm liền " phụt" cười một tiếng, lập tức xua tay, nhịn cười sắc mặt nghiêm túc: " Vị tiểu thư này, ta là Họa Mi, thuộc hạ của Tống Đại nhân. Phụng mệnh đại nhân đưa cô nương về phủ."

Thời Dĩ Cẩm cũng không ngờ đến Tống Mạch Trúc cái người nhìn có vẻ không nhân tình như thế, trong mắt chỉ có vụ án, lại có một thuộc hạ hoạt bát như vậy. Họa Mi từ trong lòng lấy ra một cái gương nhỏ đưa cho nàng.

Đến khi Thời Dĩ Cẩm nhìn rõ mặt mình trong gương đồng, nàng mới phát hiện ra hàm ý của Tống Mạch Trúc, có thể lúc nãy nàng bới móc tìm đồ, không cần thận quẹt tay dính bẩn lên trên trên mặt.

Nàng nhìn vào gương, dùng khăn tay của Tống Mạch Trúc lau đi dấu vết ở trên mặt, sau đó trả lại gương cho Họa Mi: " Cảm ơn".

Họa Mi đỡ Thời Dĩ Cẩm lên xe ngựa, thuận theo nhảy lên chỗ đánh xe, kéo dây ngựa phía trước xuất phát.

Tính cách của Thời Dĩ Cẩm trước kia không được tốt, trong phòng cũng không có nha hoàn nào dám hầu hạ, sau khi nàng xuyên đến, còn là lần đầu tiên gặp được cô nương có tuổi tác xấp xỉ mình.

Thời Dĩ Cẩm vén rèm lên nói chuyện phiếm với Họa Mi, nàng mới biết Ngộ triều không có hạn chế nữ tử làm quan. Nhưng mà phần lớn cũng đều là mấy chức quan nhỏ, tứ phẩm trở lên dường như không có nữ tử nào.

Thông qua miêu tả của Họa Mi, Thời Dĩ Cẩm càng nhận thức rõ hơn về triều đại mà mình đang sống. Từ trong lời nói của Họa Mi, nàng cũng biết nhà của Họa Mi chỉ còn mẫu thân và một muội muội. Mẫu thân dựa vào may vá trợ giúp thêm kinh tế trong nhà, trọng yếu vẫn là dựa vào một mình nàng ấy.

Thời Dĩ Cẩm cảm thấy Họa Mi là thuộc hạ của Tống Mạch Trúc, đại khái cũng khó chiếu cố được chuyện trong nhà, nên cũng không khỏi thở dài.

"Thời tiểu thư, ngài đừng nhìn Tống đại nhân nghiêm khắc như vậy, thật ra ngài ấy là một người rất tốt. Thực ra trong tư hình sử của chúng tôi có rất nhiều người hoàn cảnh gia đình giống như tôi, đều rất khó khăn. Tống đại nhân đều quan tâm đến tình huống gia đình của mỗi người chúng tôi, vào các dịp lễ tết, cho chúng tôi không ít đồ."

Lời này của Họa Mị vào trong tai của Thời Dĩ Cẩm, nàng vẫn như cũ không có thay đổi ấn tượng đối với Tống Mạch Trúc. Tống Mạch Trúc, hành động này của hắn chỉ là để lôi kéo nhân tâm mà thôi, khiến cho thuộc hạ của hắn cống hiến hết sức lực.

" Kẹo hồ lô, kẹo hồ lô siêu ngọt——" Xe đi qua ngã tư chợ, truyền đến tiếng rao không ngừng.

Thời Dĩ Cẩm nhìn xung quanh, nói với Họa Mi:" Có thể đi sang bên kia dừng một chút được không? Ta đột nhiên muốn mua kẹo hồ lô".

Họa Mi cho xe ngựa dừng ở một bên, cao giọng gọi người đang bán kẹo hồ lô lại đây.

Người bán hàng rong gói kẹo hồ lô vào bao giấy dầu, đưa cho Thời Dĩ Cẩm, thời dĩ cẩm trả tiền sau đó mới quay trở lại trong xe ngựa.

Đợi đến khi đến cửa phủ thượng thư, Thời Dĩ Cẩm tự mình nhảy xuống xe ngựa: " Ta đến rồi, cảm ơn cô đã đưa ta về".

Thời Dĩ Cẩm đưa cho Họa Mi một xâu kẹo hồ lô: " Cái này cho ngươi, coi như là quà cảm ơn".

Họa Mi vội vàng từ chối: " Đây là đại nhân phân phó, đều là việc thuộc hạ nên làm, ta không thể nhận".

Thời Dĩ Cẩm nhét xâu kẹo vào trong tay Họa Mi " Ngươi không ăn, có thể mang về cho muội muội ngươi ăn. Muội muội ta quá nhỏ, một xâu cũng không ăn nổi, liếm lớp đường ở bên ngoài còn được".

Họa Mi cũng không từ chối nữa, nhìn kẹo hồ lô trong tay, ánh mắt tiễn thân ảnh của Thời Dĩ Cẩm vào tận trong phủ, nghĩ vị tiểu tư này, dường như so với người kiêu ngạo, độc đoán không coi ai ra gì trong lời đồn ở kinh thành giống như hai người khác nhau vậy.

Lúc vừa mới nghe phải đưa vị tiểu thư này về nhà, nàng ta vẫn còn lo lắng vị tiểu thư này tính tình không tốt, không ngờ đến lại rất dễ sống chung.

Thời Dĩ Cẩm vừa vào sảnh chính, nàng phát hiện Thời Dung đang đi qua đi lại trong sảnh, Lý Như đang ngồi bên cạnh vẻ mặt đầy lo lắng.

" Cha, nương, con về rồi". Thời Dĩ Cẩm chào hỏi hai người.

Thời Dung chỉ khua khua tay, tỏ ý ông nghe thấy rồi, dường như đối với chuyện Tống Mạch Trúc mang nàng ra người, cũng không chút để ý.

Thời Dĩ Cẩm thấy hai người đều không có tâm tư quan tâm đến nàng, nàng liền chuẩn bị tự quay về phòng mình, lúc đi đến cửa sau, vừa khéo gặp quản gia đang dâng bánh ngọt lên.

Nàng vội vã chặn quản gia lại nhỏ giọng hỏi: " Đây là làm sao vậy?"

Quản gia nhỏ giọng trả lời Thời Dĩ Cẩm: "Nghe nói từ mấy đồ tế phẩm của các thị trấn xung quanh kinh thành mới đưa đến bị cướp rồi, Tư Hình Xử hình như phái người đến hiện trường, lão gia đang đợi tin tức."

Thời Dĩ Cẩm gật đầu, để quản gia đi, nghĩ vừa nãy Tống Mạch Trúc vội vã rời đi như vậy, 9 phần là vì chuyện này rồi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.