Làm Một Con Cá Mặn Trong Tiểu Thuyết Trinh Thám (Cá Khô Xuyên Vào Tra Án Văn)

Chương 2




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Beta: @littlekai1201

Thời Dĩ Cẩm không ngờ đến đương lúc nàng đang lo lắng về vụ án nổ pháo, thì nàng đã đụng phải nó rồi. Nàng nếu như sớm biết sẽ trải qua mấy chuyện này, lúc đó nàng nhất định sẽ nghiên cứu và đọc thuộc hết nội dung cuốn tiểu thuyết đó, thế mới không đến nỗi rơi vào tình cảnh như hiện tại.

Ngọn lửa lớn ở đằng sau lưng đã được khống chế, còn lại ngọn lửa nhỏ đang cháy, lưu lại cuồn cuộn khói đen bay thẳng lên trời và mùi khói bay trong không khí xông thẳng vào mũi.

Bởi vì động tĩnh của vụ nổ và đám cháy bên này đã thu hút không ít dân chúng dừng lại xem.

Lúc này, quan binh cũng hỏa tốc chạy đến, đem quần chúng xung quanh dẹp sang bên, ý đồ muốn kiểm soát hiện trường.

Thời Dĩ Cẩm lúc này đầu đau như búa bổ, nàng sợ bởi vì vụ nổ này mà não bị chấn động, mà bệnh này ở cổ đại không thể chữa được, nên cũng chẳng có tâm tư đi nghe Khâu Ninh và Mạch Trạch Minh ở trước mặt nói chuyện phiếm.

Đương lúc nàng đang muốn hỏi liệu mình có thể rời đi được không, nàng nhìn thấy có một đôi giày đen xuất hiện ở trước mặt,.áo choàng màu xanh đậm nhẹ lay động trên đôi giày.

" Ngươi đến rồi?" Mạch Trạch Minh dường như rất quen thuộc với người này.

" Ừm". Người đó lạnh lùng đáp.

"Ninh nhi, ta giới thiệu với nàng, vị này là Tư Hình Xử, Tống Mạch Trúc đại nhân, chưởng quản các sự việc đột phát xảy ra ở kinh thành, có địa vị tương đương với Hình bộ, nhưng là chịu quản lý trực tiếp của thánh thượng". Mạch Trạch Minh giới thiệu với Khâu Ninh.

Tống Mạch Trúc chỉ gật đầu với Khâu Ninh, không có ý định đáp lời, người lại sải bước đến chỗ vụ nổ mà đi, đột nhiên quay đầu bước quay lại, nhìn Thời Dĩ Cẩm nói: " Cô là người bị ảnh hưởng bởi vụ nổ?"

Thời Dĩ Cẩm nhịn cơn đau đầu, gật đầu: " Ngài là quản sự hiện trường? Có thể cho tôi về trước không, tôi muốn đưa muội muội quay về, cũng muốn đi khám đại phu".

Tống Mạch Trúc nhìn Viên Viên và nhũ mẫu đang đứng cách đó không xa: " Được, ta sẽ tìm người đưa cô về".

" Phủ của ta có xe ngựa, tự ta quay về là được rồi, không làm phiền Tống đại nhân, đại nhân vẫn là lấy vụ án làm trọng".

" Vốn dĩ còn có vài lời định hỏi cô, nếu đã thế này, cô cứ về trước đi, đợi chuyện bên này kết thúc, sẽ phái người đi tìm cô". Tống Mạch Trúc cau mày nhìn ngọn lửa vẫn còn chưa hoàn toàn được khống chế.

Thời Dĩ Cẩm thấy người này không có miễn cưỡng lưu nàng lại, nàng lập tức để nhũ mẫu mang Viêng Viên rời khỏi nơi thị phi này.

Mạc Trạch Minh và Khâu Ninh cũng đề nghị muốn đưa nàng về phủ, đều bị nàng cự tuyệt. Bọn họ nếu như tiễn nàng về, trong nhà không phải lại cần nhiều người tiếp đãi, tình huống hiện tại khó tránh khỏi tiếp đón không chu đáo.

Càng đừng nói nàng cũng không muốn ở cùng với hai người này, làm một cây đèn, còn thêm cả Viên Viên và nhũ mẫu thì lại càng thêm sáng chói mắt.

Trong lúc đợi xe ngựa đến, Thời Dĩ Cẩm nghe thấy Mạch Trạch Minh nói chuyện với Khâu Ninh, dường như không có ý định rời đi, mà một vài câu không ngừng bay đến bên tai của Thời Dĩ Cẩm.

" Ta không ngờ đến Tống Mạch Trúc sẽ đến? Có huynh ấy ở đây, vụ án này nhất định sẽ được phá".

" Cái vị Tống đại nhân đó rất lợi hại sao?" Khâu Ninh rất tò mò về lời khẳng định của Mạch Trạch Minh.

" Người trong kinh thành đều biết, huynh ấy tính cách lạnh lùng, rất khó kết giao, tuổi trẻ đã được hoàng thượng trọng dụng, tất nhiên là khác với những người khác."

Nhưng mà Thời Dĩ Cẩm ở trong lời nói của Mạch Trạch Minh, nghe ra được chút ý ngưỡng mộ của Mạch Trạch Minh đối với Tống Mạch Trúc, nghĩ đến vị Tống đại nhân này chắc cũng có chỗ hơn người.

Đợi đến khi xe ngựa đến đầu ngõ, Thời Dĩ Cẩm sau khi hướng hai người cáo từ, nhanh chóng lên xe ngựa.

Về đến phủ, Viên Viên chạy như bay vào sảnh đường, một bên hô to" Nương" nhào vào lòng Lý Như đang uống trà.

" Con đứa nhỏ này sao lại liều lĩnh như vậy?" Lý Như nhẹ quở trách.

" Tỷ tỷ", Viên Viên chỉ ra phía cửa sảnh đường bên đó, " Tỷ tỷ bị thương rồi".

Lý Như vừa nghe, lập tức để tách trà xuống bàn, nôn nóng đứng dậy đi xem tình hình, đương lúc bà muốn đi ra cửa, thì Thời Dĩ Cẩm cũng bước vào.

" Dĩ Cẩm, con làm sao vậy, con có khỏe không". Lý Như kéo Thời Dĩ Cẩm qua lo lắng hỏi, " Đại phu đâu, tìm người đi kêu đến phu đến?"

" Đến rồi, đại phu đã đến rồi". Quản gia mang theo đại phu cầm hòm thuốc chạy bước nhỏ đến.

Đại phu ở trong sảnh đường bắt mạch cho Thời Dĩ Cẩm: " Cô nương khí huyết không thông, có lẽ là chịu kinh hách quá độ, ta sẽ kê mấy thang thuốc an thần, điều dưỡng một chút là được. Nhưng mà thời gian này, cần phải tĩnh dưỡng. Còn có vết thương trên đầu và những chỗ khác, ta sẽ kê thuốc thảo dược đắp lên, sẽ không để lại sẹo."

Nghe đến đây, mọi người xung quanh mới nhẹ thở ra một hơn, đến Thời Dĩ Cẩm cũng thở dài cảm thán, may là không có vấn đề gì lớn.

Thời Dĩ Cẩm đẩy Viên Viên đến trước mặt đại phu: " Đại phu, ông giúp ta xem muội muội ta một chút, vừa nãy nó cũng ở hiện trường vụ nổ".

Đại phu khám cho Viên Viên một lượt, biểu ý tất cả đều bình thường, nhưng mà trải qua chuyện này, vẫn cần phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, quan sát tình hình một chút.

" Nghe thấy đại phu nói rồi chứ, đoạn thời gian này không được ra ngoài chạy loạn, cả ngày chỉ biết chạy ra bên ngoài".

Bị Lý Như quở trách, Viên Viên lập tức bĩu môi, không tình nguyện nhìn nhìn bà, nghĩ muốn đến bên Thời Dĩ Cẩm cọ sát.

Thời Dĩ Cẩm lại bị Lý Như trực tiếp mang về phòng, trên hành lang, Lý Như mới hỏi Thời Dĩ Cẩm về tình hình mọi chuyện.

Nàng chỉ có thể một năm một mười đem án nổ vừa nãy phát sinh nói cho Lý Như nghe, Lý Như nghe xong: " Ta biết rồi, bản thân con nghỉ ngơi cho tốt, những chuyện khác đợi đến khi phụ thân con quay về ta sẽ nói với ông ấy, để cho ông ấy xử lý.

Hạ nhân lấy nước nóng cho Thời Dĩ Cẩm, Thời Dĩ Cẩm tắm rửa một lượt, rồi chui vòng trong chăn.

Nàng vốn dĩ nên nhắm mắt nghỉ ngơi, thế nhưng không biết vì sao trong đầu toàn là cảnh về vụ án nổ hôm nay, lúc nàng tiến vào trong trạch viện đó, không có nhìn rõ ràng, chẳng lẽ bởi vì nguyên nhân cửa không đóng.

Trong không khí không biết từ đâu có mùi thuốc nổ, chính là đến mùi dầu hỏa khả năng lớn nhất cũng không có ngửi thấy một chút nào.

Trong mớ suy nghĩ hỗn độn, Thời Dĩ Cẩm chìm vào trong giấc ngủ say.

' Dĩ Cẩm, tỉnh tỉnh".

Thời Dĩ Cẩm lại nghe thấy có người khác gọi mình, nàng mở mắt, phát hiện người trước mắt là Lý Như.

' Nương, người làm sao lại đến đây?" Thời Dĩ Cẩm nhìn sắc trời bên ngoài đã một mảng tối đen, " Con đã ngủ bao lâu rồi?"

" Còn may, không có ngủ lâu, chỉ có mấy canh giờ" Lý Như thuận thế ngồi xuống bên giường của Thời Dĩ Cẩm, ' Con nếu không rửa mặt mũi một chút, đi ra ngoài ăn bữa tối, có người bên ngoài đến tìm con".

" Được, thế con hiện tại dậy chuẩn bị chút, lại để người bên ngoài đợi con một chút" Thời Dĩ Cảm đứng dậy với lấy y phục ở trên giá.

" Cái kia...." Lý Như vừa bước ra đến cửa, lại quay người lại, bộ dạng muốn nói lại thôi " Đợi lúc nữa đến gặp người ta, con đừng quá kích động, cũng đừng tức giận".

Thời Dĩ cẩm vẫn chưa phản ứng lại, Lý Như đã đóng cửa lại bước ra ngoài.

Người đến chẳng lẽ không phải là người của Tư Hình Xử, đến hỏi chuyện án nổ ngày hôm nay sao, nàng vì sao phải kích động?

Ôm nghi ngờ như vậy, Thời Dĩ Cẩm một đường đi đến tiền sảnh, nhìn thấy người đang ngồi trên bàn cơm liền biết nguyên nhân tại sao.

Ngoài người của Tư Hình Xử cái vị Tống Mạch Trúc đại nhân kia ra, còn có Mạch Trạch Minh và Khâu Ninh cũng đều ngồi ở đó, cũng chẳng trách Lý Như sẽ nói như vậy.

" Dĩ Cẩm đến rồi, chúng ta ăn cơm trước đã, có chuyện gì, chúng ta ăn xong rồi nói". Nhìn người giống như là phụ thân của Thời Dĩ Cẩm nói.

" Lão gia đều đã nói như vậy rồi, Dĩ Cẩm con còn không mau ngồi xuống". Lý Như vội gọi Thời Dĩ Cẩm.

Viên Viên vừa định từ trên ghế chạy đến bên cạnh Thời Dĩ Cẩm, bị Lý Như ấn ngồi yên tại chỗ.

Thời Dĩ Cẩm nghe lời ngồi ở bên cạnh Viên Viên, vừa ngồi xuống, Thời Dung liền kêu mọi người ăn cơm.

Thời Dĩ Cẩm vừa ăn cơm vừa lặng lẽ đánh giá ba người trước mặt, Mạch Trạch Minh và Khâu Ninh hai người nhỏ giọng nói chuyện, Khâu Ninh gắp thức ăn cho Mạch Trạch Minh, hai người thỉnh thoảng nhìn nhau nở nụ cười.

Mà ngồi ở bên cạnh Tống Mạch Trúc ngoảnh mặt làm ngơ đối với động tác của hai người kia, ngồi đến đoan chính, thong thả ung dung ăn cơm, tư thế vô cùng ưu nhã.

Đối phương dường như cảm nhận được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Thời Dĩ Cẩm, vừa ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Thời Dĩ Cẩm.

Thời Dĩ Cẩm lúc này mới nhìn rõ được tướng mạo của Tống Mạch Trúc, có thể nói tướng mạo đường đường, không chút thua kém Mạch Trạch Minh, cơ thể lộ rõ vẻ gầy gò hơn, nếu như nói Mạch Trạch Minh là quân tử dịu dàng, thì vị Tống Mạch Trúc này trên người có khí chất của một văn nhân lịch sự tao nhã, nhiều thêm một tia túc sát.

Ánh mắt của Tống Mạch Trúc đối với Thời Dĩ Cẩm cũng lộ rõ vẻ sâu xa, ngoài ra, cũng nhiều hơn một tia nghiên cứu.

Thời Dĩ Cẩm cảm thấy cứ nhìn chằm chằm Tống Mạch Trúc như vậy, cũng có chút thất lễ, liền thu hồi ánh mắt từ trên người hắn chuyển sang các món ăn, bắt đầu nghiêm túc ăn cơm.

Mỗi người trên bàn cơm đều có tâm sự riêng, trong một lúc chỉ có nghe thấy tiếng của bát đũa va chạm vào nhau.

" Thời cô nương, đại phu hôm nay khám cho cô nói thế nào? vết thương của cô có vấn đề gì lớn không?" Khâu Ninh mở miệng phá vỡ tình cảnh lúng túng này trước.

Thời Dĩ Cẩm vừa định nói, lại bị Lý Như giành nói trước: " Đại phu nói không có vấn đề gì, chính là cần phải tĩnh dưỡng".

Lý Như sợ Thời Dĩ Cẩm sẽ nói mấy lời khó nghe, cho dù không để ý đến mặt mũi Khâu Ninh cứ coi như nhà của Khâu Ninh đã thất thế, nhưng ngại mặt mũi của Mạch gia, chẳng có người dám nói gì với bà, cũng chỉ có con gái bà mang vẻ nhìn không thuận mắt với Khâu Ninh.

"Làm phiền Khâu cô nương bận tâm, ta mọi thứ đều tốt, chỉ là chịu một chút kinh sợ, không có vấn đề gì lớn."

Nghe được Thời Dĩ Cẩm đáp lại hòa khí như thế, đến cả Thời Dung trong một khoảnh khắc trên mặt cũng lộ ra vẻ khó tin, sau đó lập tức khôi phục như bình thường.

" Không có chuyện gì là tốt, Thời cô nương lúc đó cũng rất bình tĩnh, tỉnh dậy chuyện đầu tiên là nhớ đến chiếu cố muội muội, thật sự là tỷ muội tình thâm. Nếu như là ta, có thể đến thân mình còn không lo nổi".Khâu Ninh cười đùa nói.

Thời Dĩ Cẩm nghe Khâu Ninh nói xong, nghe có vẻ như đang khen nàng, cũng không biết là do nàng nghĩ nhiều hay là vì nguyên nhân khác, nàng dường như ở trong lời nói của Khâu Ninh nghe được một tầng ý khác.

Nàng đoán không ra ý của Khâu Ninh, nên cũng chỉ cười đối phó cho qua.

" Nếu như mọi người đã ăn xong rồi, không ngại di chuyển ra sảnh đường, uống chút trà". Thời Dung mời mọi người ra chính đường phía trước.

Vì Lý Như muốn đi chăm sóc Viên Viên, nên đã đưa Viên Viên về phòng.

Thời Dung và Mạch Trạch Minh vừa nói vừa cười đi ở phía trước, Khâu Ninh theo sau hai người bọn họ thấp giọng phụ họa cái gì đó.

Thời Dĩ Cẩm và Tống Mạch Trúc sóng đôi đi đằng sau cùng, Thời Dĩ Cẩm dùng dư quang đánh giá người bên cạnh, người này là tổng quản sự của Tư Hình Xử nhìn dáng vẻ dường như còn rất trẻ.

" Cô hình như rất cảnh giác với ta?" Tống Mạch Trúc không báo trước mở miệng nói.

Thời Dĩ Cẩm suy nghĩ một chút đáp lại: " Theo như lời giới thiệu hôm nay, ngài bình thường chỉ tiếp xúc nhiều với phạm nhân, cùng với ngài tiếp xúc chắc không phải là chuyện nhẹ nhàng gì."

Tống Mạch Trúc không có ngờ đến Thời Dĩ Cẩm lại trả lời trực tiếp như vậy, hắn nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, dường như so với người hung hăng, ngang ngược trong lời đồn không quá giống nhau.

Nhưng mà hắn chỉ tiếp xúc với nàng được có một lúc, không thể đưa ra bất kỳ đánh giá nào về tính cách của người trước mặt được.

Thời Dĩ Cẩm đi lên phía trước mấy bước, đột nhiên dừng chân lại: " Nếu như ngài muốn hỏi về án nổ hôm nay, ta chỉ có thể nói cho ngài ta cũng là người bị hại, chuyện khác ta cái gì cũng không biết"

Tống Mạch Trúc nhíu mày, lộ rõ vẻ ngoài ý muốn: " Không bằng cứ vào trong rồi nói".

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.