Chương 11 LÀM KHÓ DỄ
"Hơ..." Phó đạo diễn sửng sốt, quay sang nhìn cả đám, thấy ai cũng mù mờ, cuối cùng nhìn Tần Ngạn, "Làm vậy... để làm gì chứ?" Không biết cô béo này lai lịch ra sao, từ lúc vào đây đến giờ vẫn nắm lấy tay cậu Hai Tần, mà anh cũng không tránh ra. Dù lâu nay có nghe nói cậu Hai Tần lăng nhăng, nhưng cũng không đến mức dễ dãi như vậy chứ, "mặn" như vầy cũng xơi được hả?
Thấy phó đạo diễn mãi không nhúc nhích, Mạc Tiểu Thu ra sức véo Tần Ngạn một cái.
Tần Ngạn suýt nữa bật kêu thành tiếng. Cô nàng này ra tay ác thật đấy! Ỷ là trước mặt người khác anh không dám động đến cô chứ gì? Chờ đến khi không có ai, anh nhất định phải tính sổ với cô đâu ra đấy!
Tần Ngạn thầm phát cáu, thấy phó đạo diễn vẫn đứng đờ ra đó bèn lạnh lùng khiển trách, "Bảo ông gọi thì gọi đi! Việc gì lảm nhảm lắm thế?" Câu này làm mọi người ở đây giật mình. Nhờ đó bọn họ mới nhớ ra, Tần Ngạn là cậu ấm, cũng là cậu chủ nhà họ Tần, là một trong những thành viên hội đồng quản trị có thể khiến bọn họ cuốn xéo bất cứ lúc nào.
Phó đạo diễn còn nghĩ nhiều hơn, thái độ Tần Ngạn như thế, không chừng cô béo này chính là niềm vui mới của anh! Được đạo diễn cho phép, ông ta nhanh nhẹn hơn hẳn, hối hả ra ngoài tập hợp người.
Mạc Tiểu Thu kéo Tần Ngạn đến đứng chính giữa, nhét xấp tài liệu dày cộp vào lòng anh. Tần Ngạn trừng mắt, rốt cuộc anh hay cô mới là sếp đây?
Phó đạo diễn dẫn người vào thấy được cảnh này, càng thêm tin chắc vào ý nghĩ của mình.
Người đã đến đông đủ, Mạc Tiểu Thu đánh giá bọn họ, sờ cằm hỏi, "Toàn bộ diễn viên nam đây hả?"
Phó đạo diện khép nép trả lời, "Đây là những người chưa thử vai, những ai đã thử vai đều về cả rồi, cô muốn gọi họ lại à?"
Mạc Tiểu Thu xua tay, "Không cần, chừng này trước đã." Người kia hẳn là nằm trong số này.
Diễn viên nam trong phòng có khoảng hai mươi người, Mạc Tiểu Thu đi từ đầu đến cuối, nhìn bọn họ như thể đang chọn thịt lợn. Các diễn viên nam chứng kiến thái độ của phó đạo diễn, lại không biết Mạc Tiểu Thu là ai, không chừng là người của nhà đầu tư, nên dù bực bội khi bị phụ nữ dò xét nhưng cũng nhẫn nhịn.
Mạc Tiểu Thu dạo một vòng, sau đó làm bộ làm tịch nói, "Các anh bước lên trước từng người một, rồi nói, ‘Được vậy thì tốt quá! Nếu thành, nhất định tôi sẽ mời cậu đi uống một chầu.’"
Mấy người diễn viên nghe Mạc Tiểu Thu nói mà chẳng hiểu ra sao, mù mờ nhìn nhau. Riêng người đứng chính giữa là vẻ mặt cứng đờ, bất giác lùi lại.
Mạc Tiểu Thu lạnh nhạt lườm người kia, sau đó thản nhiên liếc phó đạo diễn, làm như không có việc gì.
Phó đạo diễn lập tức bước ra khỏi hàng, lớn tiếng nạt nộ đám diễn viên, "Bảo các cậu nói thì nói đi, đây là lời thoại!"
Mấy người diễn viên nghe vậy vội tranh nhau tiến lên, chỉ có người kia là lặng lẽ lui lại sau cùng. Khi tất cả nói xong rồi, chỉ còn mỗi mình mình, anh ta đành bước lên, gắng gượng nói nhỏ, "Được vậy thì tốt quá! Nếu thành, nhất định tôi sẽ mời cậu đi uống một chầu."
Vừa dứt lời, anh ta vội vã lui lại bên cạnh mọi người, Mạc Tiểu Thu chau mày, chỉ thẳng ngón tay múp míp về phía anh ta, "Anh, nói anh đó, sao nói nhỏ thế hả? Lại còn cúi đầu! Làm diễn viên còn bẽn lẽn cái gì? Anh tưởng mình là tiểu thư khuê các không thể gặp ai? Cùng nói một câu thoại, anh nói kém nhất? Sao nào, cỡ như anh mà mơ thử vai thành công hả? Hay là anh nghĩ Tinh Vũ là nơi giỡn chơi? Bố anh là Lý Gia Thành* hay Bill Gates thế? Hay là... anh họ Tần? Nên anh mới có gan đến Tinh Vũ làm bậy!"
(*) Tỷ phú người Hồng Kông.
Những người có mặt đều kinh ngạc trước sự độc mồm của Mạc Tiểu Thu. Nhất là Tần Ngạn, nghe đến đây anh mới cảm giác có gì sai sai. Mạc Tiểu Thu dù độc mồm độc miệng nhưng không phải với ai cũng gay gắt thế. Bình thường cô nhát như cáy, nhưng lúc bênh vực phe mình lại dũng mãnh như chiến sĩ, tựa như lúc ở quán cà phê vậy.
Vừa rồi cô nhắc đến họ Tần, dĩ nhiên là có ý đồ. Đại khái Tần Ngạn cũng biết thường ngày người ta hay đồn đại những gì, nhưng đó đều là sự thật, nên anh cũng không bận tâm. AzTruyen.net
Nhưng mà... Tần Ngạn nhìn thoáng qua Mạc Tiểu Thu. Nhưng khi thật sự có người đứng bên cạnh anh, ra mặt giúp anh, cảm giác này thật kỳ diệu, dường như có một dòng điện từ trái tim lan truyền khắp toàn thân, khiến anh thư thái.
Mặt Tần Ngạn chợt lộ nét cười, dù chính anh cũng không hay biết.
"Đến đây, lặp lại lời thoại vừa rồi lần nữa!" Giọng điệu Mạc Tiểu Thu rất nghiêm khắc, nhưng đi cùng gương mặt bánh bao trắng trẻo kia lại không có khí thế cho lắm.
Tần Ngạn thôi không nghĩ miên man nữa, bắt đầu đánh giá người được Mạc Tiểu Thu để mắt. Ngoại hình trên trung bình, tuổi tác không nhỏ, trong ánh mắt là vẻ lọc lõi rất rõ, xem ra là một tay già đời. Nhìn sao cũng thấy khó ưa.
Lý Huân, người đang là tiêu điểm của đám đông, trộm siết chặt nắm đấm trong tay áo. Gã hận không thể sấn tới giáng cho cô nàng kia hai bạt tai, để người phụ nữ độc mồm này thôi léo nhéo. Thoạt đầu gã còn tự an ủi bản thân rằng "lời thoại" mà cô bắt mình nói chỉ đơn thuần là trùng hợp mà thôi, nhưng sau đó nghe cô nhắc đến "họ Tần" thì tia hi vọng cuối cùng của gã vụt tắt.
Giờ phút này, gã hận Chương Trình đến thấu xương, nếu không phải anh ta phàn nàn về Tần Ngạn trước mặt gã, gã sẽ không tát nước theo mưa. Dù Chương Trình đồng ý tiến cử gã với công ty quản lý của mình thì sao, làm thế nào so sánh với Tinh Vũ được?
Nhưng dù gì Lý Huân cũng lăn lộn trong ngành giải trí đã lâu, gã nhanh chóng nghĩ ra cách đối phó. Gã xác định không có kẻ thứ ba xuất hiện lúc mình nói chuyện trong nhà vệ sinh, thế nên người nghe trộm gã nói chuyện chỉ có thể nhận diện mình bằng giọng nói, chỉ cần gã không dùng giọng thật, nhất định sẽ không có chuyện gì.
Lý Huân bình tĩnh lại, khẽ ngẩng đầu lên, dùng một giọng khác lặp lại lời thoại một lần.
Mạc Tiểu Thu hơi sửng sốt, giọng nói nghe được bây giờ hoàn toàn không giống lúc nghe trong nhà vệ sinh.
Thấy vẻ mù mờ trong mắt Mạc Tiểu Thu, Lý Huân cười đắc ý, quả nhiên cô gái này muốn dựa vào giọng nói mà nhận ra gã. May mà hồi còn ở quê, gã từng học hát Kinh kịch, nắm rõ cách biến âm.
Trong phòng im lặng như tờ. Đạo diễn rất bực mình khi thấy Mạc Tiểu Thu phá rối buổi thử vai, nhưng ngại có Tần Ngạn ở đây không tiện đuổi người đi, giờ thấy cô im lặng hồi lâu, rốt cuộc sầm mặt mở miệng, "Cô à, hôm nay cô phá đủ chưa, đã muộn rồi, chúng tôi còn muốn thử vai. Nếu cô muốn xem thì ngồi qua một bên với cậu Hai đi."