Lâm Hạ, xin lỗi em, là do anh không tốt. Anh vẫn luôn cho rằng giữa hai chúng ta là trốn tránh lẫn nhau, nhưng anh sai rồi, thì ra trước nay em luôn là người mạnh mẽ tiền về phía trước, chỉ có mình anh là người trốn tránh. Ban đầu khi cùng em học cao trung, anh luôn nghĩ rằng mình sẽ làm ảnh hưởng đế việc học tập của em, sau này lại lo lắng ảnh hưởng đến tương lai của em, hiện tại bản thân anh lại lo sợ những chuyện anh đã làm ra là không xứng đáng với em. Nhưng cho dù có là hàng trăm hàng nghìn lý do đi chăng nữa, anh vẫn luôn cảm thấy mình thật sự không xứng. Anh thời gian qua không ngừng suy nghĩ về lần cuối cùng hai chúng ta gặp gỡ nhau, cảm thấy mình thật bỉ ổi. Anh xin lỗi, là do anh đã không cảm nhận được tình cảm của chính mình, không có đủ bản lĩnh để bảo vệ em, hiện tại anh đứng nơi này, mong em có thể tha thứ cho anh. Nếu em không thể tha thứ, anh tuyệt đối không gượng ép em. Nhưng xin em cho anh một cơ hội để bù đắp cho em.
- Chuyện đó để sau hãy nói đi, sao anh tìm được chỗ này?
- Là Diệp Trình thấy em ở nơi này trước.
- Ừm,
- Tối nay mẹ Diệp Trình nấu cơm, anh muốn em cùng anh đến đó.
- Dì có nói qua với em rồi, lát nữa sẽ qua phụ dì nấu cơm tối.
- Lâm Hạ, chuyện của ba em anh đã sớm tạ tội, hiện tại ba mẹ em đều rất mong ngóng em có thể trở về. Mẹ em nhờ anh chuyển lời nói với em rằng, khi đó thực sự bà ấy không cố ý nói nặng lời với em như vậy.
- Mẹ em vẫn còn cho anh bước chân vào nhà em sao?
Lâm Hạ nhìn ánh mắt Tang Kiệt liền thầm mỉm cười, mẹ cô làm sao cô có thể không hiểu rõ tính cách cơ chứ. Khi đó mẹ cô quyết không chấp nhận Tang Kiệt là bạn trai cô đã gây sự với cô rồi, hiện tại anh lại còn giúp ba cô được ngồi tù vài ngày, sao mà có thể không gây gổ với anh chứ. Không đánh anh đến gẫy tay gãy chân là tốt lắm rồi.
Hai người cứ đứng đối diện nhau như thế. Dường như không hề nói với nhau nhiều thêm một lời, cho đến khi Lâm Hạ gần như bắt đầu tê chân, cô mới nhẹ nhàng đưa đĩa hoa quả cho Tang Kiệt để hóa giải bớt nỗi gượng gạo của hai người.
Tang Kiệt vẫn có đôi chút nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hạ, anh cảm nhận được sự tồn tại của cô ở nơi này, không hề trốn tránh, nhưng dường như hai người lại chẳng thể nói với nhau một câu nói ngọt ngào. Vốn Tang Kiệt nghĩ rằng khi gặp lại được Lâm Hạ, anh sẽ ôm chầm lấy cô, ôm thật lâu cô vào trong lòng, nhưng đến khi gặp Lâm Hạ rồi, anh mới có thể phát hiện ra rằng, tâm tình cô hiện tại bình lặng như nước khiến anh có muốn ôm cô nói lời tình cảm cũng chẳng thể làm được.
- Lâm Hạ, anh rất nhớ em, thực sự rất nhớ em.
Bàn tay Lâm Hạ sững lại trên không trung, cô vừa nghe được cái gì thế này, Tang Kiệt lạnh lùng là thế, từ miệng anh sao có thể nói ra những lời như vậy chứ.
Lâm Hạ bất ngờ, giây phút này đến bản thân cô còn không tin được vào tai mình nữa. Lâm Hạ quay lưng đi về phía cửa sổ gần cửa, nhìn ra khung cảnh vườn nho trải dài nơi phía trước mặt. Tâm cô lặng lẽ nghĩ về quãng thời gian đã qua. Cô yêu anh, yêu đến quên bản thân mình, thậm chí là hèn hạ đến cầu xin anh, nhưng khi đó, anh đối với cô là tàn nhẫn, hay là bình tâm lặng lẽ như chính bản thân cô lúc này. Cô cũng không thể hiểu được chính bản thân mình nữa. Cô cũng rất nhớ anh, chỉ là đang do dự.
Một luồng hơi ấm, áp sát vào tâm lưng cô, hơi thở trầm thấp của người đàn ông ghé sát xuống tai và gáy, cánh tay rộng lớn siết thật chặt cô vào lòng. Lâm Hạ nhớ anh đến từng hơi thở, cái ôm này của Tang Kiệt phá triệt để nội tâm giằng xé của cô rồi, anh vậy mà với cô lại dùng đến loại mật ngọt chết ruồi này.
Lâm Hạ không lên tiếng, Tang Kiệt lại càng không, bởi có những lúc lời nói chẳng có thể ngọt ngào được giống như hành động.
Mà hình ảnh đẹp này lại được một đôi mắt theo dõi chăm chú, đôi bàn tay anh nắm chặt. Hóa ra bấy lâu nay cô ấy vẫn là đang đợi người đàn ông này đến đây tìm cô ấy.
Duyên phận là một thứ bất kì ai cũng không thể trốn tránh được, cũng giống như thứ duyên phận của Phúc Lâm và Lâm Hạ, anh thích cô đến thế, nhưng chưa từng một lần đứng trước mặt cô mạnh dạn nói với cô rằng anh thích cô.
Nhưng bản thân Phúc Lâm lại không hề hay biết, vốn dĩ, đoạn tình cảm của Lâm Hạ và Tang Kiệt, vốn là do Lâm Hạ nhiều năm không cần dùng mặt mũi mà thành.
Ánh sáng hoàng hôn bắt đầu buông xuống trên cánh đồng, Lâm Hạ và Tang Kiệt vẫn đứng nguyên ở nơi đó. Lâm Hạ không phản đối, không nhúc nhích thì Tang Kiệt cũng lặng lẽ ôm cô trong, đôi lúc lại nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên tóc cô. Cuối cùng cho đến khi chân bắt đầu tê đi, Lâm Hạ mới bất chợt nhúc nhích. Cả người cô dựa và tấm ngực vững trãi kia cũng gần hai tiếng đồng hồ, cổ cố chút mỏi, chân có chút tê, vậy mà người đàn ông cố chấp kia không chịu dời đi, vẫn là ôm cô nguyên xi nơi đó giống như đang ôm một vật trân bảo chỉ thuộc về riêng bản thân mình.
Thấy Lâm Hạ nhích người, Tang Kiệt chợt nhận ra thời gian đã trôi qua lâu như vậy. Khẽ nhìn ánh chiều tà anh chợt nhớ ra lời dặn của mẹ Diệp Trình, nên bèn nắm chặt tay của Lâm Hạ cùng cô đi đến nhà Diệp Trình.
Hai người xuất hiện cùng nhau khiến cho Tang Ninh vui hơn hết thảy, khi Lâm Hạ cùng dì Oánh nấu cơm, Tang Ninh luôn quanh quẩn bên cạnh, lại liên tục cùng Lâm Hạ nói chuyện, chủ yếu muốn thăm dò hai người rốt cuộc đã làm hòa với nhau chưa. Nhưng Lâm Hạ có lẽ đã quá kín tiếng rồi. Trước đây khi làm việc ở công ty, Lâm Hạ chỉ chuyên tâm làm việc của mình, rất ít khi cùng đồng nghiệp nói chuyện, giờ lại muốn cô nói chuyện của mình và Tang Kiệt, có lẽ còn khó hơn leo núi rồi.
Đêm hôm đó, hai người lại ở cũng nhau. Chỉ là nằm chung trên một chiếc giường nhỏ, Tang Kiệt luôn lặng lẽ nhìn sang bên phía Lâm Hạ, cuối cùng vẫn là cả đêm hai người nằm cạnh nhau nhưng lại thao thức vì nhau.
Ngày mai là trung thu cũng là lễ đoàn viên, vậy nên hai người cũng đoàn viên gặp lại nhau ở nơi này.