Làm Đoàn Sủng Trong Show Tìm Kiếm Tài Năng

Chương 35




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xếp hạng ở vòng loại hai chính thức kết thúc vào ngày phát sóng vòng công diễn hai, sau khi tổ chương trình sắp xếp xong danh sách đã tập hợp các thực tập sinh lại vào sáng hôm sau, bọn họ đã có kinh nghiệm từ lần công bố xếp hạng đầu tiên, thế nên đến lần thứ hai này tất cả đều lý trí hơn nhiều.

Thứ hạng của các thực tập sinh không có nhiều khác biệt so với lần trước, nhưng tổng số phiếu bầu vẫn tăng lên, ba người đứng đầu vẫn là Đồng Quyện, Bùi Tư Nhiên và Sơ Phương An, dường như điều đó đã trở thành mặc định.

“Vẫn chỉ còn lại ba người các bạn, tôi nhớ lần trước cũng giống hệt như thế này.” Du Nhậm vẫn mặc vest như mọi lần, “Tốt lắm, hãy tiếp tục duy trì nhé!”

“Nhưng mà,” Anh lại nói, “Thứ tự của ba người đứng đầu, có còn giống như lần trước hay không thì thật khó nói.”

“Thực tập sinh đứng thứ ba đã giành được 19.357.272 phiếu bầu. Xin chúc mừng thực tập sinh Sơ Phương An đến từ Công ty Giải trí Ngư Phong.”

“Thực tập sinh thứ hai giành được 23.738.493 phiếu bầu.” Du Nhậm liếc nhìn Đồng Quyện, “Chúc mừng thực tập sinh cá nhân Đồng Quyện.”

Đồng Quyện được gọi tên bèn gập người cúi chào, trong lòng anh nhẹ bẫng, còn vô cùng cảm ơn vì Hệ thống, vì lần này đã không giao cho mình nhiệm vụ phải giành lấy vị trí thứ nhất.

Sơ Phương An mới đi ra không lâu liền dừng lại một lát đợi Đồng Quyện, sau đó cả hai cùng nhau đi đến vị trí của mình.

Du Nhậm tiếp tục: “Thực tập sinh thứ nhất đã giành được 24.234.829 phiếu bầu. Xin chúc mừng đó chính là thực tập sinh của Công ty giải trí Ngư Phong, Bùi Tư Nhiên.”

Đồng Quyện ngồi ở vị trí thứ hai, trông thấy người kia ngơ ngác phát biểu cảm nhận của bản thân khi giành được vị trí thứ nhất, khóe miệng liền bất giác giương lên.

Bùi Tư Nhiên giành được hạng nhất, Sơ Phương An được hạng ba, tiếp theo là Bồ Hạc Châu hạng tư, Chung Diệc hạng năm, Văn Úc hạng sáu…

Có thể được nhìn thấy bên cạnh toàn là người thân quen của mình, chính là niềm vui lớn nhất của anh.

“Lần trước lúc Đồng Quyện đứng ở đây đầu óc đều trống rỗng, khi đó em còn cười trêu anh ấy, bây giờ đến lượt bản thân mình, hóa ra đầu óc em cũng hoàn toàn trống trơn.” Các đốt ngón tay cầm micro của Bùi Tư Nhiên có phần trắng bệch, “Ngoại trừ nói lời cảm ơn em cũng không biết phải nói gì hơn, tương lai rất xa xôi nhưng em sẽ không ngừng cố gắng.”

“Giai đoạn bình chọn thứ hai đã kết thúc, cảm ơn các bạn vẫn luôn ủng hộ cho chương trình này, tôi cùng với ba mươi thực tập sinh xin chân thành cảm ơn tất cả các bạn.” Du Nhậm mỉm cười, “Hành trình tiếp theo này, vẫn mong các bạn tiếp tục chỉ dẫn cho chúng tôi!”

hc3acnh-trang-trc3ad-210

Vòng loại thứ hai đã loại bớt sáu thực tập sinh, bây giờ trong trường chỉ còn lại mười tám người, ban đầu tổ chương trình muốn bọn họ sống cùng nhau, nhưng các thực tập sinh lại lười chuyển, nên vẫn ở nguyên như cũ.

Tầng ba chỉ còn lại hai phòng 301 và 304 là đã kín chỗ, 305 chỉ còn một người ở, hai ký túc xá còn lại thì trống trơn.

Ngay cả hành lang cũng trở nên trống trải, khi Đồng Quyện trở về từ bên ngoài, nhìn thấy câu đối ở ký túc xá bên cạnh, lại chợt nghĩ: “Hay là chúng ta tháo câu đối của bọn họ xuống rồi dán lên phòng mình.”

“Anh chê mấy câu đối của tôi đấy à?” Lúc Bùi Tư Nhiên với khuôn mặt vô cảm nói ra câu này có chút đáng sợ, cậu có đôi mắt hí, khi không cười lên trông khá dữ tợn và chẳng dễ nói chuyện chút nào, thế nên tên nhóc nghịch ngợm như Chung Diệc mới sợ cậu ấy nhất.

Đồng Quyện rõ ràng là hơn Bùi Tư Nhiên một tuổi, nhưng khí chất Alpha tự nhiên trên người cậu lại lộ ra quá mạnh, khiến anh bất giác thấy hơi sợ: “Tôi, tôi không có ý đấy.”

“Xin lỗi!” Bùi Tư Nhiên thấy Đồng Quyện rụt người lại, lập tức cúi đầu nhận lỗi: “Tôi làm anh sợ rồi!”

Cái người này quả thật là có vẻ ngoài quá vô lý, vừa rồi còn khiến Đồng Quyện cảm thấy sợ hãi, thế mà bây giờ lại hơi nghiêng đầu qua giống như chú cún bự đang vẫy đuôi vậy.

Đồng Quyện có phần mất tự nhiên, đáp: “Vậy sau này cậu có thể đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi được không.”

“Được!” Bùi Tư Nhiên đẩy Đồng Quyện mở cửa, “Chúng ta về nhà trước đã.”

Việc lựa chọn bài hát ở vòng công diễn thứ ba giống như đi báo danh đăng ký thi vậy, chỉ có ba ngày và sau khi lựa chọn rồi thì không được sửa nữa.

Ba ngày sau, mười tám thực tập sinh đều tập trung tại trường quay.

Lúc Du Nhậm vắng mặt, đạo diễn sẽ thay mặt anh, vì vậy cũng đã có kinh nghiệm dẫn chương trình.

“Chào buổi sáng các bạn thực tập sinh!” Đạo diễn bắt đầu giải thích cho tất cả quy tắc của vòng công diễn thứ ba: “Hôm nay là ngày phân nhóm của công diễn ba, lần biểu diễn này sẽ được chia thành ba nhóm, mỗi nhóm sáu người. Trong ngày biểu diễn sẽ có năm trăm khán giả đến trường quay, tiến hành hai lần bỏ phiếu, lần đầu là bình chọn nhóm biểu diễn xuất sắc nhất và lần thứ hai bình chọn thực tập sinh xuất sắc nhất. Sau khi bình chọn kết thúc, nhóm thực tập sinh giành chiến thắng mỗi người sẽ được nhận 200.000 phiếu bầu, thực tập sinh xuất sắc nhất sẽ được nhận thêm 300.000 phiếu bầu, tức là thực tập sinh này sẽ giành được tổng cộng là 500.000 phiếu bầu.”

“Các bạn đã hiểu chưa nào?”

Tất cả thực tập sinh đều gật đầu.

“Được rồi, bây giờ xin mời thực tập sinh xếp thứ nhất Bùi Tư Nhiên lên nhận thẻ chia nhóm.”

Bùi Tư Nhiên được gọi tên bèn đứng dậy, phủi quần mình một cái rồi đi đến trước mặt đạo diễn nhận tấm thẻ kia.

Sau khi cậu mở tấm thẻ đó ra, đạo diễn lại nói: “Mời bạn đi đến nơi mình nên tới.”

Bùi Tư Nhiên gật đầu, cậu gấp thẻ lại, liếc mắt nhìn Đồng Quyện một cái rồi quay người đi.

“Mời thực tập sinh xếp thứ hai là Đồng Quyện lên nhận thẻ chia nhóm.”

Đồng Quyện ngay lập tức đứng dậy và bước tới, trên tấm thẻ màu cam có một con số 3 được viết bằng bút dạ màu đen rất to, anh cất tấm thẻ kia đi, rồi bước ra khỏi trường quay.

Sau khi ra khỏi cửa, có một tấm biển được dựng đứng ở cửa với một vài chữ đơn giản được viết trên đó: Vui lòng đến phòng tậpđược chỉ định.

Thế nên 3, là phòng tập số 3 à.

Đồng Quyện gật gật đầu, rẽ đến khu phòng tập, quả nhiên bảng tên bên ngoài đã được thay thế bằng con số.

Anh đẩy cửa ra, nhưng bên phòng tập sáng sủa quạnh vắng không một bóng người.

Đồng Quyện ngẩn ra một lát, tay cầm lấy nắm cửa khẽ siết chặt, thò đầu vào bên trong gọi: “Bùi Tư Nhiên?”

Tuy nhiên lại không có ai trả lời anh.

Sau một vài giây, Đồng Quyện mới có thể chấp nhận sự thật rằng mình và Bùi Tư Nhiên không ở cùng một nhóm, anh khẽ vặn tay nắm cửa và bước vào bên trong.

Căn phòng rất rộng cùng trống trải, Đồng Quyện liền tìm một góc ngồi xuống, gọi Hệ thống.

[Hệ thống, cậu có ở đó không?]

[Tôi đây.] Giọng nói quen thuộc của Hệ thống vang lên, [Cuối cùng thì cậu cũng nhớ đến tôi rồi nhỉ?]

[Sao cậu cứ nói chyện lạ lùng vậy…]

[Có đâu, chẳng qua là quá lâu rồi không nghe thấy tôi nói chuyện nên cậu mới có cảm giác như thế thôi!]

Đồng Quyện: Cậu đừng như thế mà, tôi sợ.

May mắn thay là Hệ thống chỉ không đứng đắn trong một giây, sau đó đã nhanh chóng trở lại bình thường, [Mà cậu tìm tôi có chuyện gì vậy?]

Hơi buồn khi phải nói rằng, kể từ khi Đồng Quyện hoàn thành được nhiệm vụ lần trước và gia tăng được giá trị sức khỏe của mình trở lại, mỗi ngày đều được trải qua một cuộc sống với đầy màu sắc nhưng hệ thống chính lại không gửi nhiệm vụ đến, dẫn đến việc Hệ thống không có cảm giác tồn tại. Bây giờ hiếm thấy Đồng Quyện lại nhớ đến mình, thế nên nó mới thấy hơi cảm động.

[Tôi với Bùi Tư Nhiên…]

Hệ thống thật muốn trợn tròn mắt, [Hai người không được phân vào chung một nhóm nữa, trong lòng cậu không có suy nghĩ gì sao?]

[Cậu, Bùi Tư Nhiên và Sơ Phương An, ba người đều đang nắm giữ các vị trí cao nhất trên bảng xếp hạng, thế nên lại càng phải chia ra các nhóm khác nhau mới có thể PK được.]

Hệ thống nói tiếp, [Nếu không sẽ trở thành một cuộc chiến đơn phương mất.]

[Lý lẽ này thì tôi đều hiểu…] Đồng Quyện hơi rũ mắt xuống, [Nhưng mà vẫn thấy không quen lắm.]

Anh đến với thế giới này chưa đến nửa năm, mà phân nửa thời gian đó đều ở cùng Bùi Tư Nhiên. Tuy rằng người kia hơi dữ dằn một chút nhưng vẫn rất chăm sóc cho anh, mặc dù kha khá thời gian đều cảm thấy rất phiền toái, nhưng hiện tại tự nhiên bên cạnh không có ai luyên tha luyên thuyên, Đồng Quyện trong lúc nhất thời vẫn không thích ứng được.

Loại cảm giác này khá kỳ lạ, thoạt nhìn như không thiếu thứ gì, nhưng thật ra trong lòng lại cực kỳ trống trải.

[Quyện Quyện!] Hệ thống cảm thấy rằng nó giống như một người cha già đang lo lắng, [Cậu đã bao giờ từng nghĩ, thực ra bản thân mình có hơi thích Bùi Tư Nhiên.]

Thích?

Thích Bùi Tư Nhiên ư…

Đồng Quyện cẩn thận nhớ lại khoảng thời gian ở bên cạnh người kia, trái tim anh đã rung động sao, thực ra cũng có một chút. Tựa như cái lần tỉnh lại trong bệnh viện ấy, anh đã bắt đầu hết lòng dựa dẫm vào Bùi Tư Nhiên, xung quanh bỗng chốc lại có một anh chàng đẹp trai quan tâm đến bạn như vậy, bạn có thể không động lòng à, nhưng mà, thích rồi thì làm sao.

Anh vẫn còn sự nghiệp đang đợi bản thân cố gắng thực hiện, mới chập chững vào nghề vì vậy Đồng Quyện càng không muốn lãng phí công sức của chính mình cũng như người hâm mộ. Có rất nhiều người đã phải tốn công tốn sức vì anh, thế nên lại càng cảm thấy phải có trách nhiệm với những nỗ lực đó.

Hơn nữa bọn họ đều còn trẻ như thế, ngày ngày gắn bó với nhau đương nhiên đều sẽ có ấn tượng tốt đẹp, nhưng có ai là biết trước được tương lai.

Trong đầu Đồng Quyện vẫn đang tự tranh luận với chính mình thì cửa phòng tập đột nhiên bị đẩy ra, sau đó là Tôn Lạc Đệ bước vào.

“Quyện Quyện!” Cậu ta vừa vào đã trông thấy Đồng Quyện ngồi ở đó, lập tức bèn nhào đến: “Em nhớ anh quá!!!”

Đồng Quyện bị cái tên kia ôm chặt không thoát ra được, chỉ đành ngoan ngoãn chấp nhận chú gấu túi này, nhưng vẻ mặt lại vô cùng kháng cự: “Đừng như thế mà, nóng lắm!”

“Người anh vẫn thơm quá đi!” Tôn Lạc Đệ ngửi đủ hương đào trên người Đồng Quyện rồi mới buông anh ra, “Phòng này chỉ có mình hai chúng ta thôi à?”

“Ừ, bây giờ mới tạm có hai chúng ta thôi.”

“Thế thì em bắt đầu mong chờ những thực tập sinh nào sẽ đến đây rồi đó!”

Ngay sau khi cậu ta vừa dứt lời, một thực tập sinh khác đã mở cửa bước vào, “Xin chào, xin chào, tôi là Vương Nghiên Xuyên.”

“Xin chào!” Đồng Quyện vừa đứng dậy từ dưới sàn nhà vừa lên tiếng chào hỏi.

Sau đó liên tiếp có hai người đi vào, là Trì Niên và Hoắc Khanh Lâm.

Ngay khi năm người lúng túng chào hỏi nhau, người cuối cùng cũng xuất hiện, “Xin chào mọi người!”

Trì Niên đã rất ngạc nhiên gọi tên thực tập sinh kia: “Phương Trần Trạch, trùng hợp thế!”

Đồng Quyện nhìn mấy người xung quanh mình, âm thầm thở dài, có phải bình thường mình sống ẩn dật quá hay không, nên trong năm người này ngoài Tôn Lạc Đệ trước đó đã từng làm việc cùng nhau, bốn người còn lại đều là lần đầu tiên nói chuyện.

Tuy rằng anh không thân quen với những người khác lắm, nhưng Tôn Lạc Đệ lại rất quen thuộc với những người kia, vì vậy cậu ta bèn chủ động cue đến quy trình, “Nếu như nhóm chúng ta đã đủ người rồi, thì có thể xé miếng băng keo kia ra được rồi đấy!”

Trên bức tường ở cửa ra vào có một tấm bảng với vài dòng chữ, một trong số đó đã được dán lại bằng băng keo màu cam.

“Bài hát trong phòng tập này là…” Tôn Lạc Đệ bước đến trước tấm bảng kia, vừa vươn tay ra vừa đếm. “3, 2, 1——”

“《Lost Lover》”

Năm người đang nhìn chằm chằm vào Tôn Lạc Đệ không khỏi ngẩn ra khi nghe thấy cái tên kia, Vương Nghiên Xuyên và Trì Nam thậm chí còn vỗ tay.

“Thật sự là không ngờ đó!”

“Tổ chương trình đỉnh thật, người hâm mộ của tôi cũng rất tuyệt, cảm ơn các cô ấy đã bình chọn cho tôi đến nhóm này!”

“Đội ngũ chương trình thật sự là quá dũng cảm, bài hát này được của nó đấy.”

Đồng Quyện hoàn toàn không nói nên lời vì ngạc nhiên, nếu anh nhớ không lầm thì đây hẳn là bài hát nổi tiếng do đích thân Diệp Trường Tân biên đạo với phong cách sexy.

Có phải, có phải là quá kích thích rồi không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.