*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Đồng Quyện tỉnh dậy, trước mặt anh là trần nhà trắng xóa, mùi nước khử trùng xộc vào mũi.
Hóa ra là anh đang ở bệnh viện.
Chờ đã, Đồng Quyện vẫn nhớ rằng mình đã ở trong phòng thu trước khi bất tỉnh, chương trình đó…
Anh còn chưa kịp nhổm dậy từ trên giường, thì đã bị một bàn tay to lớn dùng sức đè lại, “Bùi Tư Nhiên???”
“Tại sao cậu lại ở đây? Còn chương trình…”
“Đừng cử động.” Vỗn dĩ giọng nói của Bùi Tư Nhiên đã có phần trầm thấp, bây giờ nghe thấy cậu ấy nói như thế này lại càng khàn đặc hơn, “Trên tay anh vẫn đang cắm kim tiêm, nếu còn cử động thì cái kim kia sẽ chọc lung tung đấy.”
Đồng Quyện liếc nhìn mu bàn tay phải của mình, có một cái kim đang cắm vào huyết quản, nhỏ từng giọt chất lỏng trong suốt vào cơ thể anh.
Bùi Tư Nhiên sờ vào trán Đồng Quyện, cảm thấy nhiệt độ của người này đã gần giống như cơ thể mình mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cậu bèn bấm vào cái chuông bên cạnh giường.
Người này vừa rồi suýt chút nữa đã khiến Bùi Tư Nhiên sợ chết khiếp, cái lúc Đồng Quyện bất tỉnh trong vòng tay cậu, đầu óc của Bùi Tư Nhiên gần như trống rỗng, sau khi nhân viên gọi điện cho 120, cậu cũng đi theo người kia lên xe cấp xứu.
Tình trạng của Đồng Quyện tốt hơn một chút so với suy nghĩ của bọn họ, nhưng không phải là tốt nhất. Khả năng miễn dịch của Đồng Quyện thấp, sau khi đến thành phố B lại không quen với thời tiết ở đây, thậm chí còn hơi bị dị ứng với bụi. Ngoài ra khí hậu nơi đây còn tương đối khô hanh, dễ bị nóng trong, viêm họng, thậm chí ngay cả dây thanh quản và phế quản cũng có vấn đề.
Đây vốn cũng không phải là chuyện khó nhằn gì, ít nói giữ giọng một chút là được thôi, nhưng điều này lại chẳng khác nào vết thương trí mạng với Đồng Quyện, anh là một vocal hơn nữa còn là người đảm nhiệm các nốt cao, huống chi hiện tại chương trình vẫn đang trong thời gian ghi hình, bây giờ xảy ra chuyện như thế này thì sao có thể bảo anh tiếp tục tham gia cuộc thi được.
Đạo diễn thấy Đồng Quyện không gặp phải vấn đề gì nghiêm trọng, bèn đợi đến sau khi anh được tiêm thuốc liền quay trở về, dẫu sao chương trình vẫn còn đang tiếp tục nên chỉ để Bùi Tư Nhiên và một nhân viên nữa ở lại bên cạnh chăm sóc mà thôi.
Vốn dĩ đạo diễn muốn bảo Bùi Tư Nhiên về cùng mình, nhưng cậu sống chết cũng không muốn đi, còn nói với anh ấy rằng dù sao bài hát chủ đề cũng đã được thu âm xong rồi nên muốn ở lại đây đợi Đồng Quyện tỉnh. Đạo diễn cũng không nói được gì, Đồng Quyện lần này bị ngất như vậy, tổ chương trình bên đó hẳn là đang rất lộn xộn nên anh ấy phải quay về ngay, còn về Bùi Tư Nhiên thì cứ tùy cậu ấy vậy.
Sau khi đạo diễn rời đi, người nhân viên ở lại cùng bèn đi thanh toán viện phí và lấy thuốc thay Đồng Quyện, Bùi Tư Nhiên thì ở lại bên giường chăm sóc cho anh.
Tình trạng của Đồng Quyện vẫn chưa đến mức phải nhập viện, chỉ cầm truyền nước là được, trên mu bàn tay trắng nõn của anh lúc này còn cắm một cây kim tiêm màu bạc, trên chiếc kệ kê bên cạnh giường còn đặt bốn cái bình lớn mà không biết là thuốc gì.
Trên người Đồng Quyện vẫn đang mặc bộ đồng phục của chương trình phát, áo khoác đã được cởi ra, tay áo thì được xắn lên đến cẳng tay, trước khi nhân viên rời đi còn đắp chăn lên cho anh, cả người Đồng Quyện như thể bị thu nhỏ lại trong chiếc chăn vậy, mà có lẽ là vì anh sốt cao quá, thế nên vùng da để lộ ra ngoài có hơi đỏ lên mang theo nhiệt độ như thiêu như đốt.
Gò má cũng ửng hồng, thoạt nhìn dường như anh ngủ không được yên giấc.
Bùi Tư Nhiên lặng lẽ ngồi sang một bên quan sát, cậu không thể nói ra được cảm xúc của mình hiện tại. Cậu thừa nhận bình thường mình đều thấy Đồng Quyện đáng yêu nên muốn trêu chọc anh, thỉnh thoảng còn muốn bắt nạt người kia một cách hài hước. Nhưng lúc Đồng Quyện hoàn toàn mất hết sức lực ngã vào vòng tay cậu, Bùi Tư Nhiên thậm chí còn cảm thấy có chút xót xa.
Đó là lý do vì sao cậu ở lại đây với người này, Đồng Quyện chỉ đến đây có một mình ngay cả một người bạn thân cũng không có, ngoại trừ cậu ra thì hình như không ai có quan hệ thân thiết hơn với anh cả.
Cũng vì người nằm ở đó là Đồng Quyện, nếu như đổi lại thành Chung Diệc thì chắc cậu chỉ liếc một cái, xác định là cậu ta còn sống thì sẽ phủi mông đi mất.
Có nên nói rằng Đồng Quyện thực sự rất đẹp không nhỉ, eo thon chân dài, da trắng xinh đẹp, mắt thì to mà lông mi cũng dài, mũi lại còn cao nữa, hình như là giống hệt như tiêu chuẩn yêu thích của cậu ấy, càng nhìn lại càng thấy đẹp.
Trong lúc Bùi Tư Nhiên còn đang mải suy nghĩ thì Đồng Quyện đã tỉnh lại, anh còn không chịu an phận muốn đứng dậy thế là cậu bèn lập tức đứng lên ấn Đồng Quyện lại.
“Hết sốt rồi!” Bùi Tư Nhiên nói, “Anh còn có thấy chỗ nào không ổn không?”
Đồng Quyện quay đầu nhìn cậu, vừa muốn trả lời liền cảm thấy trong cổ họng có cái gì đó bất thường.
Thực sự rất đau, lúc mới tỉnh dậy thì anh còn chưa cảm nhận thấy, nhưng bây giờ khi Đồng Quyện đã bình phục lại, thật sự là đau đến muốn khóc.
[Hệ thống tàn nhẫn.]
[Ơ hê hê…] Hệ thống dè dặt lên tiếng, [Ký chủ đừng tức giận mà, bọn tôi cũng chỉ là làm việc theo quy định thôi.]
[Vậy thì khi nào tôi mới có thể bình thường lại được?]
[Bạn thân mến, bạn sẽ khỏi lại một cách tự nhiên thôi.] Hệ thống nói xong, đoán chừng là vì sợ Đồng Quyện mắng bèn nhanh chóng offline.
Đồng Quyện thở dài một tiếng, rồi nhìn về phía Bùi Tư Nhiên nói: “Cậu có thể đỡ tôi ngồi dậy được không?”
Cái góc nhìn lên này thực sự rất quái dị.
Bùi Tư Nhiên lập tức đỡ Đồng Quyện ngồi dậy, còn kê một cái gối ra sau lưng cho anh.
“Tôi… bị sao vậy?” Đồng Quyện không thể lờ đi giọng nói khàn khàn của bản thân, anh không biết đã có chuyện gì xảy ra với cơ thể mình sau khi hình phạt bắt đầu, bây giờ Đồng Quyện chỉ biết rằng cổ họng mình có vấn đề, nói có một câu thôi mà cũng đau đớn đến mức rớt nước mắt.
“Cổ họng của anh đang bị viêm, dây thanh quản cũng có vấn đề, có điều không sao đâu chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt vài ngày là được.” Bùi Tư Nhiên nhìn chiếc áo sơ mi hơi mỏng bị dính máu ở phần cổ áo của Đồng Quyện, không khỏi cau mày lại nói tiếp: “Anh có lạnh không?”
Đồng Quyện lắc đầu, trong phòng đã bật máy sưởi, anh lại đang đắp chăn thế này nên còn cảm thấy hơi nóng.
Sau khi ngồi dậy, Đồng Quyện mới nhận ra mình không ở trong phòng bệnh đơn mà là nằm trong phòng truyền nước, xung quanh được che lại bằng một tấm màn màu xanh lam cùng với chiếc TV nhỏ ở phía đối diện.
“Sau khi truyền nước xong là có thể đi được rồi, đúng không?” Đồng Quyện khẽ hỏi, sau khi hạ âm lượng thì cổ họng anh cũng đỡ đau hơn, vì thế nên anh vẫn luôn nói chuyện bằng âm lượng này, “Tôi muốn đi về.”
Mặc dù môi trường của bệnh viện khá tốt nhưng luôn không có cảm giác an toàn, ai lại muốn qua đêm trong bệnh viện một mình cơ chứ.
“Anh vẫn còn ba bình thuốc phải truyền nữa.” Bùi Tư Nhiên liếc nhìn mấy bình thuốc, “Dù gì cũng phải truyền xong mới đi được, đi về thì cũng không có ai rút kim ra cho anh được đâu.”
“Được rồi.” Khóe miệng Đồng Quyện cố giương lên, gắng mỉm cười với Bùi Tư Nhiên, “Cảm ơn cậu.”
Bùi Tư Nhiên bèn ngẩn ra.
“Cảm ơn cậu đã đỡ lấy tôi.” Đồng Quyện có phần xấu hổ, nói: “Và cả bây giờ nữa, vẫn luôn đợi tôi.”
Hai người họ ở rất gần nhau, Bùi Tư Nhiên ngửi thấy thoang thoảng hương đào quen thuộc, cậu còn nghe thấy cả nhịp tim đập thình thịch của chính mình.
Cho dù nhóc con giường bên cạnh đang xem Heo Peppa, nhưng tiếng tim đập thình thịch của cậu vẫn rất rõ ràng, Bùi Tư Nhiên cũng nhìn thẳng vào đôi mắt của Đồng Quyện, trong đôi mắt đen láy của người kia mang bóng dáng cái người mặc bộ đồng phục màu ghi giống hệt như cậu.
Lúc này cánh cửa phòng truyền nước được mở ra, Bùi Tư Nhiên lại cảm thấy có hơi nóng.
Phải làm sao đây, cậu cảm thấy người bị ốm thực ra chính là bản thân mình.
Khi Đồng Quyện được xe cấp cứu đưa đi, bên ngoài cổng còn có rất nhiều người hâm mộ, sau khi nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu là bọn họ đã bắt đầu bàn luận, bởi tất cả đều sợ rằng pick của mình trong lúc tập luyện đã xảy ra vấn đề gì.
Hầu hết những người đang đứng bên ngoài đều tới để được thấy Đồng Quyện, lúc Bùi Tư Nhiên bế Đồng Quyện bước ra, những cô gái nhỏ này đã sợ hãi đến mức bật khóc.
Có người gọi tên Đồng Quyện nhưng không nhận được lời đáp, đầu anh rũ xuống hoàn toàn bất tỉnh trong vòng tay của Bùi Tư Nhiên. Một vài nhân viên đi sau hai người bọn họ, cuối cùng còn có mấy thực tập sinh khác cũng chạy đuổi theo sau.
Sau khi xác nhận Đồng Quyện không có vấn đề gì, đạo diễn của chương trình đã đích thân đi ra an ủi mấy cô gái ấy, hơn nữa cũng nhanh chóng đăng thông báo nói rõ tình hình lên Weibo, thậm chí còn đặt mua một lô máy tạo độ ẩm và lọc khí để chuẩn bị phát cho mỗi phòng ký túc một bộ, đồng thời cũng dặn dò nhân viên khi đi đưa đồ phải hỏi các thực tập sinh khác, nếu còn cảm thấy có gì không thoải mái thì phải thông báo kịp thời với tổ chương trình.
Nhân viên công tác ở lại cùng với Bùi Tư Nhiên và Đồng Quyện cũng cho anh mượn điện thoại, để anh đăng bài báo rằng mình đã không gặp phải vấn đề gì to tát lên Weibo cá nhân.
Bài đăng báo bình an này cũng không thể tùy tiện đăng lên được, nếu chỉ đăng mấy câu thì chỉ sợ là fans không tin, còn nếu đăng cả ảnh thì lại sợ bị mắng là giả vờ thê thảm, Đồng Quyện suy nghĩ trong vài phút, sau đó liền nhờ Bùi Tư Nhiên chụp một bức ảnh cho mình, đồng thời chỉnh lại ảnh xóa đi vệt máu trên cổ áo.
Trong bức ảnh kia, Đồng Quyện đang ngồi trên giường với mái tóc bù xù, nhưng đôi mắt vẫn cong lên thành hình trăng khuyết, tuy rằng nước da không được tốt lắm nhưng tinh thần lại rất ổn, không giống như mắc phải bệnh nặng
【Thực tập sinh One Sixth Đồng Quyện: Cổ họng của mình chỉ gặp phải chút vấn đề nhỏ thôi, các bạn đừng lo lắng quá nhé~】
Ngay sau khi bài kia được đăng tải trên Weibo, bên dưới đã nhận được rất nhiều bình luận. Những người hâm mộ biết được tin đều túc trực trên đó, vừa có tin mới một cái là họ bèn ấn vào.
[Huhuhu bảo bối, em có ổn không]
[Cục cưng ơi em nhất định phải giữ gìn sức khỏe của mình nhé]
[Nghe nói Quyện Quyện nôn ra máu… không biết là thật hay giả]
[Thật đấy, có người chụp được ảnh lúc Bùi Tư Nhiên bế anh ấy ra ngoài, trên áo còn dính máu kia kìa]
[??? Đây mà là không có vấn đề gì sao?]
[Quyện Quyện à, nếu như con bị bắt cóc thì hãy chớp mắt một cái đi]
[srds (1), cái áo sơ mi trắng này, cái cảm giác yếu đuối này, có cảm giác thật sự]
(1)= Tuy nhiên nhưng mà
[Đây không phải là ánh trăng sáng yếu ớt trong truyền thuyết sao]
[Lầu trên nói có lý thật chứ]
[Bã xã Quyện Quyện ơi tui tới đây!]
[Bà xã nhất định phải chăm sóc tốt cho mình đấy!]
[Tôi đang ở trong bệnh viện, tình cờ chính là bệnh viện của vợ đẹp, bệnh tình của vợ đẹp khá nặng đấy, bởi vì dây thanh quản có vấn đề nên mong rằng vợ đẹp sớm ngày bình phục]
[Dây thanh quản??? Trời ơi, vợ ơi, vợ nhất định sẽ khỏe lại mà]
[Huhuhu thích nhất là nghe vợ hát, nên vợ nhất định phải giữ giọng mình cho thật tốt nhé!]
Ngoài chuyện lớn như vậy, cho dù tổ chương trình không mua hot search thì chủ đề #Đồng Quyện hôn mê# vẫn vững vàng có mặt trong danh sách, chẳng qua là thứ hạng không được cao cho lắm.
Nhưng mức độ thảo luận cũng không hề thấp, bên cạnh những người hâm mộ Đồng Quyện nói lời an ủi thì cũng có những bình luận nghi ngờ là tổ chương trình đang cường điệu hóa vấn đề, đương nhiên khi đối mặt với những lời bình luận như thế này thì Đồng Quyện đều lựa chọn bị mù có chọn lọc.
Sau khi Đồng Quyện đăng bài lên Weibo, Bùi Tư Nhiên bèn đề nghị: “Anh không gọi điện, báo cho ba mẹ tình hình của mình đã ổn rồi à?”
Trên mạng cũng coi như đang ầm ĩ cả lên, cha mẹ của Đồng Quyện có thể cũng đọc được những điều này, vì vậy chủ động báo cáo tình hình là điều nên làm.
Bàn tay đang cầm điện thoại của Đồng Quyện khẽ khựng lại, lát sau anh trả lại điện thoại cho người nhân viên kia, đồng thời nói rằng: “Không sao đâu, dù gì hai người họ cũng không đọc được.”
Bùi Tư Nhiên không biết Đồng Quyện nói như vậy là vì sao, nhưng ngược lại người nhân viên kia đã biết về thân thế của anh, bèn đỡ lời thay Đồng Quyện: “Đồng Quyện, truyền thuốc này có thấy khó chịu không? Tôi đi mua cho cậu bát cháo nhé, muốn ăn loại gì nào?”
Người kia vừa nói như vậy, Đồng Quyện cũng cảm thấy đói bụng, thế nên bèn đáp lại: “Mua giúp em bát cháo bí đỏ là được ạ.”
“Thế Tiểu Bùi đi cùng luôn đi, xuống dưới ăn chút cơm rồi sau đó mang cháo về cho Đồng Quyện.” Người nhân viên nói tiếp: “Chỗ thuốc này của cậu ấy chắc cũng còn lâu nữa mới truyền xong được.”
Bùi Tư Nhiên bèn gật đầu một cái, rồi đi theo người nhân viên xuống dưới ăn cơm.
Khi bọn họ quay lại, tấm màn bên trái chiếc giường của Đồng Quyện đã được mở ra, anh đang xem Heo Peppa trên TV với nhóc mập giường bên, thậm chí còn không nhận ra là hai người kia đã quay về từ lúc nào.
Người nhân viên: “…”
Bùi Tư Nhiên: “…”
Người nhân viên bèn ho khan một tiếng.
Đồng Quyện lúc này mới quay đầu nhìn, vừa trông thấy bọn họ lại có chút thất vọng, nói: “Sao hai người về nhanh thế!”
Hai người không hiểu vì sao tự dưng bị ghét bỏ:???
Chẳng có nhẽ Đồng Quyện bị sốt đến mức ngốc luôn rồi ư?