Làm Cha Xuyên Không

Chương 7




Vừa nghe tiếng gà gáy xa xa làm cho Tường giật mình thức giấc, theo phản xạ anh thò chân xuống giường mò đôi dép và cái áo choàng thân thuộc, nhưng mãi không thấy mới mở mắt nhìn quanh thì nhận ra mình nhầm tưởng đây là nhà. Anh vươn vai một cái, đứng dậy uể oải vì cả đêm nằm trên chiếc giường tre các thanh lồi lõm khiến đau nhức cả người. Anh đưa mắt nhìn quanh thì thấy bé con ngủ ngon lành trên chiếc võng, còn mẹ thì đi đâu mất. Anh đến bên cạnh đưa chiếc võng cho bé, nhìn kĩ gương mặt bé con, càng nhìn càng thấy có nét giống mình quá, cái sống mũi cao, và cả đôi môi cong mộng có đường chẻ ở bờ môi dưới xinh xắn tuyệt mỹ. Anh bắt đầu thiện cảm với bé con này từ khi lần đầu ôm trong lòng, có cảm giác thân quen và ấm áp. Khi nhìn bé con cười khiến trái tim anh tan chảy, cảm giác yêu thương dâng tràn, mặc dù trước kia anh không hề thích trẻ con. Lại thêm bé này không khóc quấy nhiều, khiến anh không thấy phiền lòng. Mải ngắm nhìn cậu bé mà anh quên mất sự thắc mắc là cô gái ấy đi đâu, sáng đã cho con bú sữa chưa? Anh lang thang ra sau nhà, rồi lại ra trước nhà đưa mắt đảo quanh, nhưng không thấy bóng dáng cô ấy. Nếu như thường lệ khi đến một vùng đất mới thì anh rất thích một mình khám phá, tìm hiểu về văn hóa, ẩm thực, con người vùng miền. Nhưng khi đến nơi đây, anh không có tâm trạng để đi đâu, ngoài việc suy nghĩ cách để quay về thực tại. Anh cố lục lọi trong suy nghĩ và soát lại từng câu chuyện xảy ra để xâu chuỗi lại tất cả nhưng vẫn không thể kết nối tìm ra được một chút manh mối nào. Có lẽ cách duy nhất là anh thử ngồi thiền để xem có thể quán chiếu được mọi việc hoặc tìm được lối quay về. Anh lên chiếc giường, ngồi kiến già, tay thả lỏng bắt ấn để lên 2 chân, mắt từ từ nhắm lại, anh đếm 1.. 2.. 3

Anh đang chú ý hơi thở, và từ từ nhập định, bất giác trong đầu anh bắt được những hình ảnh xa lạ mà trước nay anh chưa bao giờ thấy. Đó là cảnh anh bỏ chạy trong vô định, cảnh anh chới với rơi tự do từ vực cao, cảnh anh nghe tiếng người con gái nói bên tai gọi là vợ, rồi loạn xạ hình ảnh lan man xa lạ khiến anh không thể nhập định, tâm trí bấn loạn. Nhịp tim đập mạnh, hơi thở dồn nén như muốn vỡ tung lồng ngực khiến anh bị đảo ngược tuần hoàn, toàn thể khí trong phổi bị ém khí làm anh đau đớn phun trào máu tươi như trong cảnh phim kiếm hiệp bị trúng chưởng. Thật sự quá bất ngờ trước sự việc kinh khủng này khiến anh cố gắng trấn an định tâm và điều hòa nhịp thở để trở về bình thường và xả thiền. Mồ hôi lấm tấm trên trán và nỗi hoang mang tột độ khiến anh không làm chủ được bản thân. Anh phải dùng năng lượng thiền bao nhiêu năm, định lại tâm trí trấn an bản thân mình, khi đã ổn định tâm lý, anh đưa tay lên lau những giọt mồ hôi trên trán, quằn quại trong nỗi đau thân xác nhưng vẫn cốđiều hòa thân để xoa dịu nỗi đau đớn trong lồng ngực đến nghẹt thở.

Anh ước có thể gặp được sư phụ để cứu mình lúc này bởi vì anh đã thấy sự tuyệt vọng cô đơn và lo sợ hoang mang bất lực. Sư phụ có nói khi mình thiền đạt đến mức sâu nhất, cảm được với không gian vũ trụ hòa vào hơi thở mình và thu nhận được thông tin từ tiền kiếp. Chẳng lẽ những gì mình thấy chính là tiền kiếp của mình, nó không rõ ràng và không ấn tượng gì trong ký ức, làm sao có thể hiểu được điều gì. Anh thấy đầu mình đau như búa bổ, hơi thở dồn dập, anh cố lục lọi trong trí nhớ để lắp ghép các mảnh vá từ những hình ảnh chớp nhoáng thấy được trong lúc thiền, khiến anh bất giác ngất đi vì quá sức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.