Làm Bộ Gái Thẳng

Chương 12: Đừng nhập diễn, có được không?




Ta bắt đầu hoài nghi Vân Thành có phải đã báo cáo giả số liệu diện tích hay không, dù gì cũng là thành phố cấp tỉnh vì sao lại nhỏ như vậy chứ, nhỏ đến mức khiến ta gặp Thi Cảnh Hòa hai lần liên tiếp ngay lúc đang làm nhiệm vụ.

Không phải nàng muốn đi ăn bánh kem sao? Vì cái gì lại xuất hiện ở đây? Ta sắp điên rồi.

Một lần cũng thôi đi, giờ tới lần thứ hai, ta vốn định lần sau sẽ xuất hiện trước mặt nàng bằng hình tượng gái gei, hiện giờ thì hay rồi, ta trong mắt nàng có lẽ đã thành gái thẳng trăm phần trăm.

Khó khăn lại thêm một phần.

Khăn tay đơn sắc mềm mại, nắm ở trong tay thật thoải mái, ta cảm thấy khả năng hút ẩm cũng rất mạnh. Trong đầu ta nhanh chóng xoay chuyển, quyết định dùng chiếc khăn này lau nước mắt, tiếp theo sẽ xin WeChat để thuận tiện gửi trả sau khi giặt sạch khăn. Cốt truyện thật bình thường, phim truyền hình đều có tình huống như vậy, sau đó đôi bên thường xuyên qua lại, lâu ngày nảy sinh tình cảm.

Mới khóc nên giọng ta bị khàn khàn, nước mắt còn đọng ở bờ mi, ta không soi gương cũng biết bộ dạng ta bây giờ có bao nhiêu mất mặt. Ta nắm chặt khăn tay, nhẹ giọng hướng nàng nói cảm ơn. Ta mím môi, lại nói, "Còn có chuyện ngày hôm qua, cảm ơn chị."

Đây là bàn nhỏ dành cho hai người, bóng đèn treo gần ngay phía trên chiếu xuống rất sáng. Bởi vì Trịnh Kỳ Kỳ bỏ đi, chiếc ghế đối diện ta liền trống không, Thi Cảnh Hòa không chút khách khí ngồi xuống vị trí đó, hôm nay nàng mặc áo sơ mi, nhìn tương đối nghiêm túc đứng đắn.

Những lọn tóc hơi xoăn thả nhẹ nhàng tự nhiên, dáng lông mày của nàng cũng rất đẹp, lúc trước nàng còn đăng bài dạy người ta kẻ mắt, đôi mắt nàng giống hệt trong hình, thậm chí còn quyến rũ hơn.

Ta nâng tay dùng khăn lau nước mắt, vừa lau vừa lặng lẽ quan sát nàng.

Nàng chỉ an tĩnh ngồi, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ đeo tay, có vẻ đang đợi người nào đó. Nghe thấy ta nói cảm ơn, nàng hơi cong đôi mắt, nói: "Không có gì."

Ta siết chặt chiếc khăn trong tay, thấp đầu suy nghĩ hai giây, vẫn là lên tiếng vì bản thân: "Em không nhỏ." Ta nhìn nàng, "Em 24."

"24......" Nàng tặc lưỡi, giọng nói trầm thấp, đuôi mắt mang theo chút ý cười, "Thật nhỏ."

"......" Chị cũng mới có 26 thôi đó!!

Nàng lại nhìn nhìn đồng hồ, hỏi ta: "Lau sạch chưa?"

"Huh?" Ta ngơ ra một giây mới phản ứng kịp, ta sờ soạng khuôn mặt khô ráo của mình, gật đầu nói, "Sạch rồi."

Ta nói: "Khăn tay của chị để em giặt sạch rồi sẽ..."

Thi Cảnh Hòa liền lắc đầu: "Không cần." Nàng nói, "Đây là khăn tay của Nhiên Nhiên, cô ấy đang đi vệ sinh."

Nhiên Nhiên, cũng chính là người có gương mặt trông giống con nít lại còn nháy mắt với ta ngày hôm qua.

Ta mờ mịt gật đầu, suy tư vài giây rồi nói: "Cảm ơn hai chị." Ta lại dùng mu bàn tay quẹt quẹt khoé mắt, "Em cũng không nghĩ tới A Kỳ sẽ là loại người thế này."

Ta từ bỏ, số ta là phải bị dính trên con đường gái thẳng, được rồi thẳng thì thẳng.

Thời hạn nửa năm còn rất dài, giờ chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Ta không thể hoảng.

Thi Cảnh Hòa nhẹ ho khan một tiếng, nói: "Lần sau nhớ nhìn người cho kỹ đó". Tiếp theo nàng nhướng lông mày, "Nhiên Nhiên ra tới rồi, tụi chị đi trước."

Nàng vừa dứt lời, ta liền nghe được giọng nói trong trẻo lanh lảnh. Mặt mũi Nhiên Nhiên giống con nít, thanh âm cũng vậy, cổ mặc đồng phục đi tới gần, cười tươi như hoa khi thấy ta, "Ai nha, gái nha, mai mốt đừng có gặp trúng tra nam nữa nha."

Ba tiếng "nha" làm toàn thân ta nổi da gà, làm ta đột nhiên nhớ tới Tiểu Tự, mà Tiểu Tự là ỏng ẹo giả, còn Nhiên Nhiên là ỏng ẹo thiệt.

Ta hít hít mũi, "Dạ" một tiếng, chiếc khăn còn siết ở trong tay, "Để em giặt sạch khăn rồi trả cho chị."

"Hở?" Nhiên Nhiên thoáng đưa mắt nhìn Thi Cảnh Hòa vẫn đang ngồi, cổ nhếch miệng cười lại nhìn về phía ta, nói chuyện ngữ điệu kéo dài, "Được thôi, vậy chị...thêm WeChat em ha?".

Thi Cảnh Hòa đứng lên, nàng chỉnh sửa lại khẩu trang, Nhiên Nhiên thì một bên quét mã QR của ta một bên nói với Thi Cảnh Hòa: "Thi muội muội, ngày mai ngươi không cần đeo khẩu trang nữa đúng không?". Cổ thắc mắc, "Không phải bác sĩ nói nốt mụn xẹp rồi sao?"

Nốt mụn? Thì ra đeo khẩu trang là bởi vì nổi mụn sao?

Ta âm thầm dựng lỗ tai, nghe Thi Cảnh Hòa nhàn nhạt trả lời: "Ừ, ngày mai là tốt rồi". Nàng nói tiếp, "Đừng gọi ta Thi muội muội."

Nhiên Nhiên gửi yêu cầu kết bạn cho ta, lại chất vấn Thi Cảnh Hoà, "Tại xaooo, ngươi gọi người ta là 'tiểu muội muội', mắc gì ta không thể kêu ngươi Thi muội muội? Chị đây còn lớn hơn ngươi hai tuổi."

Dù biết Nhiên Nhiên là người trưởng thành, nhưng ta nghĩ cùng lắm cũng 23-24 thôi, ai ngờ cổ vậy mà đã 28.

"Ai tin ngươi lớn hơn ta? Mặt mày giọng nói y chang con nít, chơi game còn bị hỏi có phải học sinh tiểu học, mất mặt."

"...Biến đi, giọng nói với diện mạo là ta có thể tự mình quyết định được hả?"

Cả quá trình ta chỉ cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, đến khi thấy thông báo【 bạn đã thêm Khả Nhiên, hiện tại có thể bắt đầu trò chuyện 】ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Thật không biết hiện giờ ta là như thế nào trong mắt Thi Cảnh Hòa.

Nếu nàng không thẳng thì chắc trong mắt nàng ta chính là "Gái thẳng nhu nhược", "Gái thẳng đáng thương",....

Còn nếu nàng thẳng, vậy thì ta khả năng chỉ dư lại "Nhu nhược" cùng "Đáng thương".

Nghĩ vậy, ta cố làm ánh mắt thêm vô tội đơn thuần, ngẩng đầu nói với Nhiên Nhiên, "Em đã thêm bạn xong."

Thi Cảnh Hòa gật đầu nói với ta, "Vậy tụi chị đi trước."

"Tạm biệt."

Các nàng đi rồi, ta rốt cuộc thở ra một hơi, ta xoa xoa mặt mình, đưa mắt nhìn quanh phát hiện các đồng nghiệp của Trịnh Kỳ Kỳ vẫn ở đây, có người vẫn còn âm thầm quan sát ta, bị ta bắt được ánh mắt lại quay mặt lờ đi.

Ta:......

Tốt lắm, ta phải tiếp tục diễn đến khi ra khỏi cửa, ta lại làm bộ dạng nhu nhược không để tâm xung quanh, nếu ta có một cái lỗ tai thật dài thì chắc là giờ này ngã gục mất rồi.

Ra khỏi nhà hàng mới chân chính cảm thấy tự do, không cần làm bộ làm tịch trước mặt người xa lạ nữa.

Xe ta dừng ở bãi đậu trước nhà hàng, có một người đang đứng cạnh bên, là Trịnh Kỳ Kỳ, hắn còn chưa đi.

Ta thở hắt một cái, lấy ra chìa khoá xe, vừa bước tới vừa nói: "Nhớ chuyển khoản còn lại cho tôi, tôi về trước đây."

Trịnh Kỳ Kỳ lấy tay chặn cửa xe không cho ta mở cửa, đèn đường mờ mờ không đủ để ta thấy rõ ánh mắt của hắn, chỉ nghe hắn dùng ngữ khí hơi khẩn cầu, "Lục Chi, em làm bạn gái tôi được không? Tôi thật thích em."

Hắn nói thêm, "Tôi nuôi em, nhà cửa tài sản em cứ tuỳ ý dùng, tiêu xài hết tôi cũng không nhíu mày."

"......" Ta vuốt vuốt tóc, nhẹ nhàng cười, "Trịnh tiên sinh, đừng nhập diễn, có được không?"

Ta không thèm quan tâm, gạt tay hắn ra, mở cửa ngồi vào trong, lái xe rời đi, để lại hắn đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

Trong giới này người người đều đeo mặt nạ, đặc biệt là khi đối mặt với các khách hàng khác nhau. Ta thì sao? Ta sắp trở thành nữ hoàng mặt nạ tới nơi rồi, khi nào ta mới sống thật là chính ta đây?

Ta không biết.

Có đôi khi ta cũng cảm thấy bất đắc dĩ, thân thể ta phải chịu đựng một linh hồn như vậy, một linh hồn suy sụp chỉ muốn ăn no chờ chết không có nửa điểm tinh thần phấn chấn.

Mặc dù ta vẫn tiếp tục kiếm tiền, vẫn tiếp tục sinh hoạt, nhưng ta không hề vui vẻ.

Lúc về đến nhà, Tạ Oánh cũng vừa trở về không bao lâu. Cổ đang ngồi dưới thảm, thấy ta vào cửa liền ngoắc tay, "Chi Chi, ngươi ăn tối chưa?"

"Chưa."

Thức ăn trên bàn lúc nãy một ngụm ta cũng chưa ăn, nhưng không liên quan, dù sao cũng không phải do ta trả tiền.

Tạ Oánh mỉm cười chỉ vào đồ ăn trên bàn, "Ta biết ngay mà, cho nên ta có mua vài món nè, chờ ngươi trở lại ăn chung."

Ta lê thân thể mỏi mệt ngồi xuống thảm, dựa lưng vào sô pha, không biết sao lại thế này, ta cảm thấy thắt lưng nhức mỏi vô cùng.

"Hôm nay ta đi đóng vai bạn gái, vẫn là thể loại bị người chia tay". Ta nhắm mắt, thốt ra nghi vấn, "Ngươi nói coi tại sao lại có người chấp nhất muốn làm cặn bã chứ?".

Tạ Oánh tách mấy chiếc đũa, uh huh vài giây nói, "Bọn họ không phải muốn làm cặn bã, bọn họ chỉ là muốn biểu đạt ra bản thân kỳ thật vẫn là có người thích có người yêu, thậm chí còn có thể tuỳ ý giẫm đạp tình cảm của người khác, làm những điều đó để thể hiện ra là bản thân..." Cổ suy nghĩ tìm từ, "xuất chúng?".

"Phải không......" Ta xoa xoa đầu, lại hỏi, "Tối qua ngươi đi đâu vậy?"

"Đi uống rượu". Cổ đặt đôi đũa trước mặt ta, vỗ vỗ bả vai ý bảo ta ăn cơm.

"Cùng Lý Tử?" Ta biết rõ cố hỏi.

Tạ Oánh gật đầu, gắp đồ ăn: "Không nói chuyện này, ăn thôi, ta sắp chết đói."

Công tác khiến người mỏi mệt, đêm nay ta mau chóng chìm vào giấc ngủ mà không cần dựa dẫm thuốc men.

Sáng thức dậy Tạ Oánh đã ra ngoài công tác, tối hôm qua cổ không có nói nội dung cụ thể, ta cũng không hỏi.

Tóc tai lộn xộn, ta xoa đôi mắt chuẩn bị đi rửa mặt thì nhìn tới túi xách treo trên tường. Sực nhớ bên trong còn có chiếc khăn của Nhiên Nhiên, tối hôm qua quên mất, lát nữa phải giặt sạch mới được. Lúc tối ta chỉ lau nước mắt chứ không có chùi nước mũi, khăn vẫn rất sạch sẽ, không có dấu vết gì.

Có điều ta nhận ra điểm khác biệt so với tối qua, trên chiếc khăn vuông vức này có in một logo nho nhỏ, có thể lúc đó do bối rối lau nước mắt nên không phát hiện.

Logo là hai chữ:【 Cảnh Hòa 】.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.