Làm Bà Mối Se Duyên

Chương 27: Gặp thích khách




Nhìn nhau chưa đến mấy giây, mỗ nữ xoay mông rồi đi về phía đường lộ, ý đồ muốn về nhà. Hai bên còn lại ở sau lưng nàng có chút cảm thấy lúng túng, không biết nên giải quyết ra sao, mỗ nam liếc liếc bọn họ rồi cũng tiêu sái bám theo nàng.

Ờ, tình trạng hiện tại có chút mơ hồ, cả đám nhìn nhau rồi lại dùng một ánh mắt muốn ám chỉ nhìn về phía cậu bé kia, liếc liếc ánh mắt về hướng nàng, cậu nhóc ngây ngốc nhìn bọn họ. Tuy bộ dáng của cậu trông rất bẩn thỉu nhưng thật ra cậu cũng rất thông minh, với lại cậu cũng thấy có một cậu nhóc cũng sàn sàn tuổi cậu ở trong nhóm người lạ mặt kia, trong lòng cũng không khỏi có chút cảm tình, nhưng trong lòng hình như đang vấn vương điều gì đấy, tay nhỏ gầy cầm chặt chiếc hộp trong tay, xoay đầu nhìn lại ngôi nhà gỗ nhỏ xíu nghèo đói của cậu.

Ánh mắt đám người tiểu Phàm cầm thú nhìn nhau, rồi Tiểu Nam bước tới một bước, vỗ vỗ vai cậu, dưới ánh nhìn hơi giật mình của cậu mà cười khổ nói một câu:

- Yên tâm, chúng tôi nhiều người, sẽ để lại vài người để chăm nom cho ngôi nhà của cậu, cậu trước tiên theo bọn họ về khách điếm để tắm rửa thay quần áo một chút…

Cậu nhóc ngẩn người, đôi mắt lóe lên một tia sáng nào đó nhưng rất nhanh biến mất đi, hơi cúi đầu xuống làm cho người ta không nhìn thấy được khuôn mặt của cậu, gật đầu một cái thật nhẹ.

Nhà cậu cũng chẳng còn gì để họ lấy cả…

Tiểu Nam thấy thế liền phân phó hai người anh em của mình cùng hắn ở lại để trông coi ngôi nhà nhỏ, cánh tay đưa dấu hiệu mời cậu đi.

Tuy đã chấp nhận nhưng trong lòng cậu vẫn còn chút vấn vương, còn đang suy nghĩ thì một bàn tay nhỏ vươn ra ôm lấy bàn tay cậu, cậu không khỏi giật mình cúi xuống nhìn tay của người đó rồi dời lên khuôn mặt kia. A, thì ra là cậu nhóc cùng tuổi với cậu…

Nhìn thấy nụ cười toe toét thuần thiết kia, cậu lâm vào choáng váng, trong lúc đó hình như còn nghe thấy cậu ấy nói câu gì đó có chút không vững :

- Làm… bạn… bạn nhé…

Hơi ngẩn ra, rồi cậu cũng hung hăng cười một cái, gật đầu thật mạnh:

- Được !

Hai cậu nhóc cứ thế nắm tay nhau đi trên đường lộ, ánh sáng buổi trời chiều ánh lên người hai cậu, đánh dấu cho tình bạn quân - thần mãi mãi đến trọn đời, mà chuyện này, lại là chuyện không lâu, không lâu về sau nữa.

Tiểu Phàm vừa tắm rửa cho mình với hai cậu nhóc xong thì hiện đang dắt hai cậu đi xuống lầu một của khách điếm, tuy khách điếm còn dư rất nhiều phòng, nhưng không hiểu sao vì sao hai cậu nhóc này lại quấn quít nhau đến thế, ê ê a a cả buổi muốn ở cùng một phòng cho tiện. Cấm trẻ cũng không phải là phương pháp tốt, thôi, thả nuôi vẫn tốt hơn. Thế là hai cậu nhóc đã thuyết phục thành công Tiểu Phàm ngây thơ rồi nhân tiện dụ dỗ Tiểu Phàm gia nhập quân đoàn ngây ngốc của hai người họ, sau này, cầm thú và hai cậu nhóc này cãi nhau cũng chính là vì nguyên nhân này, Tiểu Phàm chính là báu vật đối với hai phe bọn họ !

Ăn xong chút thức ăn xế tối, cả đoàn lại đi chơi một phen đến một chợ đêm thường tổ chức vào buổi tối của thị trấn nhỏ. Trong lúc đi chơi, bọn họ cũng không ngờ tới, ở trong một ngõ hẻm tăm tối, có một đám người mắt lóe lên tia hung quang khi nhìn thấy thân ảnh của đám người bọn họ trong đám đông náo nhiệt. Một người dẫn đầu chỉ còn một đôi mắt, trong mắt người đó lóe lên một tia sáng càng thêm nguy hiểm, bàn tay nắm chặt thanh gậy gỗ phát ra thanh âm răng rắc nghe đến ghê người.

Vào nửa đêm, lúc một số người đã chìm vào giấc ngủ, thì cũng theo quy luật của cuộc sống, đây cũng là thời điểm thích điểm cho một số người thích hoạt động về đêm, ví dụ như một đám người đang đứng dưới tầng một của phòng mỗ nữ chẳng hạn…

Ba bốn bóng người vóc dáng không rõ đang leo lên tầng hai bằng dây thừng, áp tai lên cửa sổ để nghe ngóng tình hình bên trong, nghe thấy tiếng thở khe khẽ thì mới yên tâm thở phào, chọc một mảnh giấy rồi theo lỗ thủng mà mở ra khóa cửa một cái « chóc » , nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra rồi nhanh nhẹn đi vào, ba bốn nam nhân lần lượt tiến vào. Ánh mắt cả đám đều tập trung nhìn vào chỗ giường - nơi mà mục tiêu của họ cần bắt cóc lần này đang nằm ngủ, xuyên qua tấm màn mỏng có thể thấy « thứ » đang nằm trong đó đang hô hấp đều đặn lên xuống, cả một đám người to lớn đều trông thật buồn cười bước từng bước… yểu điệu lại gần giường, ngón tay đầy vết chai nâng nhẹ tấm màn mềm mại lên, từ từ… từ từ nâng nó lên… sắp nâng lên hoàn toàn thì bóng dáng ngồi phắt dậy, nhanh chóng xoay người lại về phía bọn họ.

Vốn đang tập trung vô cùng nên bọn họ cũng không ngờ « thứ đó » lại đột nhiên ngồi phắt dậy, cả đám giật mình, té ngã ra phía sau. sợ hãi la thất thanh một tiếng… Vâng, chỉ một tiếng thôi, cả đám bốn người bàn tay bịt chặt mồm lại, nhìn chằm chằm người nọ, người nọ cũng hơi cúi đầu, có vẻ đang nhìn bọn họ. Nhưng dựa vào ánh sáng do ánh trăng chiếu vào, bọn họ lại thấy mắt nàng vẫn đang còn nhắm lại, cả đám nín thở hồi hộp không thôi, trên trán đổ mồ hôi lạnh, nhìn nàng chằm chằm không nháy mắt, cứ thế giữ nguyên tư thế không chút hình tượng nào của bọn họ.

Người nhìn ta ta nhìn người được một lúc, một lúc sau, bọn họ thấy người nọ không còn động tác nào liền nghi ngờ không thôi.

Này, đừng nói với họ là con đó là ngủ mớ nha…

Trong lúc nhất thời đều nghẹn họng không thôi, lửa giận đang muốn bốc lên thì lại người nọ lại đột nhiên đứng dậy, hướng về phía bọn họ mà đi tới, cả đám đều nhanh chóng trở lại thành con cừu, run run ôm nhau sợ hãi. Nàng càng tiến lại gần bọn họ thì bọn họ lại càng co rúm lại, run run không thôi… Cách bọn họ chừng nửa bước chân thì nàng đột nhiên khựng lại, xoay bên trái rồi thẳng tiến ra cửa phòng mình, mở cửa ra rồi đi ra ngoài…

Cả đám đều trợn to mắt nhìn cái người vô tình không thương tiếc kia rời đi, trong lòng liền muốn gào khóc khônt hôi.

Đại tỷ à !!!! Trái tim bọn ta yếu đuối lắm đới !!!

Ánh mắt cả đám lại trợn mắt nhìn nhau, nhìn thấy tư thế « thân mật » của bọn họ liền giống như con gà mắc tóc nổi hết cả da gà lên, liền cởi bỏ tư thế « tình thương mến thương » này đi, đồng loạt ho khan rồi đứng dậy phủi cái áo không có chút bụi nào của bọn họ… Sau một hồi chỉnh đốn lại tinh thần, cả đám mới nhớ tới mục tiêu lần này của bọn họ đã đi đâu mất rồi, cả đám hỗn loạn nhưng vẫn không dám phát ra tiếng động quá lớn, ai nấy hai tay đều cầm hai chiếc giày rồi nhỏn chân như cánh hoa mà bước ra cửa phòng, chạy về phương hướng mà nàng đã đi. Thì thấy ở dưới phòng bếp u tối đang có một bóng hình nào đó đang lạch cạch lấy đồ này nọ rồi hướng đến một cái bàn để đồ này nọ xuống, ngồi chồm hổm trên ghế, há to miệng ăn này ăn nọ vào mồm, trong suốt quá trình diễn ra thì nàng vẫn một mực chưa bao giờ mở đôi mắt ra, trong lòng bọn họ cũng không khỏi nghi ngờ, rốt cuộc là nàng đang tỉnh hay đang thức?

Ăn xong sạch sẽ đồ ăn này nọ trên bàn, mắt nàng vốn đã nhắm lại nay còn cố híp lại thành một đường thẳng vặn vẹo đủ đường, miệng há mồm ra vì buồn ngủ, còn đang ngáp mồm thì một tiếng « ợ… » nghe thật êm tai vang lên, vẻ mặt nàng ấy lúc đó nói thật là rất ư là thỏa mãn phủ pê, làm xong mọi chuyện thì nàng lại đứng dậy rồi tiếp tục lò mò đi đâu đó, vâng, tiếp theo là đi vào wi xi, sau đó nữa a, hình như là đi đến quầy chưởng quỹ ngủ một chút, sau đó lại đi lấy nước uống một chút, tiếp theo là ngủ gục trên bàn ăn, sau đó lại chạy đến phòng bếp lấy một đùi gà, nhai chưa xong hai ba miếng thì lại nằm xuống bàn, đùi gà đầy dầu mỡ thơm ngon khuyến mãi cùng vài vết cắn « ngọt ngào » dựa vào má nàng, nàng ta dường như đang mơ thấy một giấc mơ đẹp mà cọ cọ lên cái đùi gà, sau chừng một khắc lại đứng dậy rồi lại đi quanh khuôn viên tầng một chừng ba vòng…

Trải qua khoảng chừng một canh giờ rưỡi sau khi « lên hương », cả đám nam nhân bốn người mới lò bò như người sắp chết leo lên tầng hai, ở phía trước là mỗ nữ đang lò mò đi về phòng mình, đi qua cửa phòng còn chưa đóng, bốn người đang định tịch mịch bước vào thì « rầm » một cái tiếng cánh cửa đạp thẳng vào mặt bọn họ, muốn không tỉnh cũng không được, cả đám đều ôm « bộ mặt ăn tiền » của bọn họ oán hận nhìn cánh cửa đã đóng lại kia, lần thứ hai trong một… đêm muốn gào khóc lên!!!!

Nhưng vẫn… không còn cách nào ngoài cách nhẹ nhàng mở cánh cửa ra, lén bước chân tiến vào, đôi mắt như sói đói nhìn chằm chằm người đang nằm trên chiếc giường êm ái, mũi thở phì phì như ngựa không thôi.

Hừ! lần sau lão tử ra ngoài cửa thì nhất định phải coi ngày trước mới được!

Một nam nhân lôi một bao tải dắt bên hông ra rồi nhìn về phía đồng bọn, ánh mắt giao nhau, trong khoảng khắc liền tìm được hiệp định, đám bốn người liền nhẹ nhàng tiến đến, một người trong số đó còn cầm theo một chiếc khăn ở trong tay, từ từ tiến lại ở phía sau họ, lúc bốn người còn cách thân ảnh đang nằm trên giường chưa tới nửa thước thì người đó mới nhanh chóng tiến lên cầm cái khăn đó bịt vô miệng người trên giường, chỉ thấy người trên giường hơi giật nảy mình, nhưng chưa kịp phản kháng thì đã ngất xỉu đi vì thuốc mê ướp ở trong khăn.

Thấy người kia đã ngất xỉu, cả đám đều nhanh tay trói người đó lại, giục vô bao tải, người khỏe nhất trong số họ vác bao tải đó lên rồi thay nhau chuồn qua lối cửa sổ.

Cứ thế, bọn họ đã hoàn thành kế hoạch bắt cóc kẻ được chỉ định… Aiz, đêm nay cũng là một đêm thật đẹp nha…

Sáng hôm sau, cả đám cầm thú Tiểu Nam đều ngồi vây quanh một cái bàn, trên mặt ai nấy đều đăm chiêu nhăn mày không thôi, ánh mắt thỉnh thoảng cũng liếc nhau để nhìn ý nghĩ trong lòng đối phương, nhìn nhìn một chút rồi lại đồng loạt thở dài một hơi, cũng có đôi lúc cười khổ ngán ngẩm, có khi lại cười một nụ cười điên cuồng đến kỳ dị… Đủ loại biểu cảm, bố đứa nào biết được trong cái đầu óc sâu bọ của bọn họ đang nghĩ gì, chỉ có một người là khác biệt, chỉ thấy vị nam tử trẻ tuổi kia đang ở trước cầu sổ lầu hai nhìn xuống dân chúng đang đi ở phía dưới, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm nhưng lại không mang theo một chút lo lắng nào.

Hắn tin tưởng nàng…

Một lúc sau, cầm thú rốt cuộc cũng giáng một câu nói vào trong bầu không khí khó hiểu này:

- Aiz, bắt được con đó, coi như kiếp trước họ đã… « tích đức » quá nhiều đi…

Cả đám nghe xong, giật mình một cái, rồi dùng một biểu cảm đã hiểu cười đểu không thôi…

Gớt lớt tu du…

Trong một căn nhà hoang ở sâu trong một khu rừng nào đó, một đám đàn ông như lang như sói nhìn chầm chầm một bóng hình nhỏ nhắn đang bị cột chặt trên ghế, người thủ lĩnh dùng một mắt còn lại của mình híp lại nhìn người nọ, ánh mắt hướng đến thuộc hạ ra lệnh hất nước. Người kia liền nhanh chóng tuân lệnh hất nước vào người nọ.

Người nằm trên ghế vốn đang bị ngất, lại bị nước lạnh hất lên nên mau chóng tỉnh lại, nhíu nhíu lông mày, đầu hơi ngẩng lên, có chút ngớ ngẩn nhìn một đám người trước mặt, ánh mắt nhìn họ chẳng khác nào đang nhìn một sinh vật lạ vậy, giọng nói khàn khàn do khát nước có chút sợ hãi hỏi :

- Các… các ngươi là ai…

Đám đàn ông ở trước mặt liền ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ dáng có chút kiêu ngạo nhìn bộ dáng nhếch nhác của nàng, trong đó có hai tên nam nhân đang tính bước về phía trước thì lại bị đại ca của mình nâng tay ngăn lại, nên cũng đành dừng bước, ánh mắt hai kẻ đó tiếp tục xỉa xói nhìn nàng. Nàng cũng hướng ánh mắt nhìn về phía nam nhân dường như là người đứng đầu trong số bọn họ, tên thủ lĩnh kia cũng đúng lúc xoay đầu lại nhìn nàng.

Ánh mắt hai bên chạm nhau…

Nàng nhìn chầm chầm người nọ, thật ra, ngay từ lúc nàng mới tỉnh dậy thì nàng đã cảm nhận được có một ánh mắt lãnh mạc đang nhìn nàng chầm chầm, liếc mắt nhìn tới thì ra là một nam nhân trung niên bị chột một bên mắt, nhưng nàng lại không hề xem thường hắn chút nào, lúc kia khi nàng mở miệng thăm dò, chỉ thấy đám nam nhân đó trở nên kiêu ngạo vô cùng, ngước ngước mặt lên, nhưng chỉ có tên thủ lĩnh kia thì lại thật khác biệt, y vẫn cứ như thế bình tĩnh, vẫn duy trì một biểu cảm không chút thay đổi, dường như y đã cách biệt hoàn toàn với cái thế giới hỗn độn bu bám quanh y, nhưng không hiểu sao lại chính vì điều đó mà lại làm y trở nên đặc biệt đến dị thường, như một bông hồng đen có gai mọc lên giữa đám cỏ dại, đó chính là sự so sánh khác biệt điển hình giữa người với người.

Tên thủ lĩnh kia cũng có một cái nhìn thưởng thức đối với nàng. Tuy vẻ ngoài cùng giọng nói của nàng ta mang theo sự sợ hãi khiếp sợ, nhưng đôi mắt nàng ta, chính nó lại không hề khiếp sợ chút nào, nó mang theo sự lãnh đạm hờ hững, một sự kiêu ngạo của một nữ vương làm cho hắn cảm thấy rất ganh tị, nhưng cũng làm hắn rất kính nể, ánh mắt đó, nó không phải khi không mà có, không phải cố ý mà có, nó chính là được rèn giũa, từng trải của một người đã trải nghiệm hết được mọi chuyện trên thế gian, hắn có chút không hiểu, vì sao một ánh mắt như thế lại có đặt trên người của một vị cô nương nhỏ tuổi như vậy.(Hình như bị trùng rồi TT,,TT)

Trong lòng bọn họ lúc này, không còn sự xem thường khinh bỉ đối phương nữa, mà chỉ lại hai từ duy nhất, kính trọng.

Hắn ta/ nàng ta nếu có thể kết giao thì hãy kết giao!

Hắn đang tính sai thuộc hạ cởi trói thì vị cô nương kia lại mở miệng, nhưng lúc này không còn dùng giọng điệu sợ hãi như trước nữa, mà thay vào đó lại là một giọng nói bình tĩnh thương lượng:

- Ngươi muốn mãi ở xó xỉnh này sao?

Hắn run lên một cái, đám thuộc hạ xung quanh cũng ồn ào hẳn lên, không biết nàng đang nói với ai…

Tuy nàng không nói thẳng tên ra nhưng hắn biết, nàng chính là đang muốn nói với hắn, miệng có chút run run nhưng vẫn mang theo khí chất nam nhân đứng đầu nói ra:

- Ý ngươi là gì!

Tiếng ồn ào xung quanh chợt im bặt, mọi người đều cố gắng thở thật nhẹ để có thể lắng nghe kỹ được cuộc trò chuyện của bọn họ.

Đôi mắt nàng khẽ lướt qua, bọn họ liền co rụt lại rồi chỉnh lại tư thế hiên ngang của mình. Những điểm đó không khỏi lọt qua được đôi mắt tinh nhanh của nàng, môi mỏng khẽ nhếch lên, thật chậm nói:

- Ngươi có muốn bọn thuộc hạ của ngươi có một cuộc sống tốt hơn? Có thể quang minh chính đại xuất hiện trước mọi người? Có thể sống một cuộc sống không bị quan phủ vây bắt? Không phải hàng tháng cống nạp cho bọn chúng? Còn có vợ con để yêu thương chăm sóc? Ta có thể giúp bọn họ những việc này, ngươi không muốn sao?

Cả đám nam nhân kia chợt run lên, bộ dáng vốn ngốc nghếch tùy hứng cũng trở nên phức tạp, hai tay của ai nấy đều khẽ nắm lại với nhau hoặc nắm chặt lấy chiếc áo thô ráp vá nhiều chỗ của mình. Nam nhân thủ lĩnh nhíu mày, trong mắt lóe lên tia khó hiểu, một lúc sau mới mở miệng nói:

- Chỉ bằng một người đang bị trói chặt, một tay không bắt nổi một con gà như ngươi s…

Y chưa nói xong thì liền sững sờ nhìn nàng đứng dậy, sợi dây thừng cột chặt trên người nàng cũng rơi thẳng xuống, sau đó lại dùng một thân pháp quỷ dị di chuyển lúc ẩn lúc hiện đến gần hắn, cho đến khi trên cổ của hắn nhiều thêm một thanh đao thì hắn cũng biết được nàng đang đứng ở phía sau mình, biết được mình đang bị uy hiếp về tính mạng nhưng gương mặt hắn vẫn giữ được sự trấn định, nhưng mồ hôi đang rịn trên trán hắn cùng động tác nuốt một cái ực nơi cổ hắn cũng đã chứng tỏ hắn đang có một chút lo lắng.

Thấy hắn như thế, nàng liền mỉm cười thật nhẹ, làm như đùa giỡn đẩy thanh đao ra, giục nó xuống đất, hơi nâng hai tay ngọc lên làm như vô tội cực kỳ, mở miệng nũng nịu:

- Vậy đủ chưa nha…

Ánh mắt nàng chăm chú nhìn bóng lưng của nam nhân đó, đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua được khoảng khắc cái lưng ấy thoáng run rẩy khi nghe thấy lời nói ấy của nàng, lúc đó nàng đã biết được…

Việc lần này đã thành công rồi…

Tay với bên thắt lưng, tháo nút dây ra rồi rút ra một cái túi nhỏ được thêu thùa rất tinh xảo, cầm chiếc túi đó rồi đặt lên bàn tay đầy vết chai của nam nhân thủ lĩnh, khẽ thì thầm bên tai y lời gì đó rồi xoay người rời đi, đám nam nhân kia tuy không hiểu chuyện gì, cũng không thấy đại ca của mình ngăn cản nên cũng vô ý thức dạt sang hai bên tạo thành một con đường nhỏ để nàng đi khỏi…

Lúc nàng rời đi đã lâu rồi, khi trời đã sắp tảng sáng thì người nam nhân vốn bất động kia mới hơi nhúc nhích một chút, bàn tay to lớn thô ráp hơi nới lỏng chiếc túi kia ra, nhìn vào bên trong, sau đó mắt mở thật to, hít một ngụm khí lạnh nhìn tờ giấy duy nhất ở bên trong…

Một… một vạn lượng bạc…

Ngoài lề :

Bốn nam nhân bắt cóc nàng đi về trại cỏ của mình lẩm bẩm không thôi:

- Ta phi, đi ngủ mà cũng giữ tiền bên người, ta phi…

Ở trên giường êm nệm ấm nào đó, mỗ nữ đang ngáp thì ách xì một cái, lèm bèm lẩm bẩm không thôi…

Bố khỉ đứa nào nói xấu bà…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.