Lai Như Phong Vũ

Chương 20: Giao tranh rồi




Mạc Cố không rút kiếm ra ngoài. Thoăn thoắt cầm nâng gậy gỗ đỡ bên này lại đập bên kia, thân hình nhỏ nhắn thoắt ẩn thoắt hiện.

Đám sát thủ cấp một vô cùng khó đối phó. Mạc Cố ra tay với đám áo choàng đen trước. Vừa thủ vừa công, động tác vô cùng dứt khoát, một đòn đánh ra không đập gãy cổ thì cũng đánh vỡ trán, thoáng chốc đã hạ được toàn bộ mấy tên thần bí kia.

Trên cánh tay Mạc Cố cũng vừa bị một tên hắc y sát thủ chém sượt qua, may là chỉ rách tay áo, không bị thương.

Mạc Cố lập tức xoay cây gậy gỗ, đem Thiên Vũ kiếm rút ra ngoài. Ánh trăng phản chiếu lên đôi mắt rồng bạc, nàng vung kiếm chém xuống, thành công giết được một tên nhanh gọn. Tên hắc y không ngờ cây gậy vô hại lại biến thành lưỡi kiếm sắt bén. Chết lại không biết mình chết như thế nào.

Thực lực của Mạc Cố cư nhiên không thể xem thường. Nhóc con này chưa lớn lại có thể yêu nghiệt như vậy. Bộ dạng nhỏ bé non nớt đâu? Thân hình mảnh mai, xương bẻ một cái là gãy đâu?

Không!! Không chạm được thì sao mà bẻ gãy!? Với cái lực đạo kia thì ngược lại nàng ta bẻ gãy xương người ta cũng được nữa là...

Mà Cát chủ vốn đứng một bên bỗng giật mình. Dưới ánh sáng mờ nhạt hiện rõ, trên thân kiếm màu bạc khắc hình rồng uốn lượn và 1 chữ [ Vũ ], chuôi kiếm màu vàng kim. "Thiên Vũ kiếm!!"

"Chịu chết đi!!"

Mạc Cố gào lên sau đó đánh càng lúc càng nhập quỷ xuất thần. Đơn độc một chọi sáu, đây lại là sáu tên đại sát thủ trong Cát.

Mạc Cố lúc đầu có chút yếu thế hơn, nhưng không để chúng đắt ý lâu, qua vài chiêu thức, đường kiếm tung ra càng ảo diệu biến hóa khác thường, tiếng binh khí leng keng va chạm đến chói tai, lực đạo mang theo sát ý mà chém bị thương được vài tên.

"Năm xưa hắn dùng Thiên Vũ ngang nhiên tàn sát huynh đệ ta, bây giờ ngươi cũng lại mang Thiên Vũ, dám chạy đến đây ngông cuồng như vậy lần nữa sao!!!"

Cát chủ gằn giọng nghiến răng, gân xanh nổi đầy mặt. Nhãi con này giống hệt cái người kia, từ khí thế cho đến từng cử chỉ... cả ánh mắt cũng đều giống đến mức khiến người ta căm hận!!!

"Hahaha, nàng ấy là hậu duệ của hộ quốc tướng quân nha, các ngươi chết chắc rồi!" Đám hạ nhân mặt dù đã trốn trong mấy phòng gần đó nhưng vừa tò mò vừa lo cho Mạc Cố, vẫn cố thọc lủng mấy miếng màn trên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Mà khi nãy Xung ca đang xem lại nghe tên Cát chủ nói mà không nhịn được bèn hướng ra ngoài cười lớn xỉa xói.

Tam An đứng ở phòng khác cũng bắt chước lên giọng: "Đúng vậy, đúng vậy, ngày tàn của các ngươi đến rồi."

Đỗ bá cũng không kém cạnh hừ hừ vài tiếng: "Đám ác nhân các ngươi dám đánh chúng ta, hôm nay nhận báo ứng đi!!"

"..."

Một bên đánh nhau dữ dội, khói bụi mịt mù.

Một bên hận thù ngút trời nhìn.

Một bên vừa trốn vừa chửi rủa.

"Đừng nhiều lời, hôm nay, các ngươi nhất định phải chết!"

Mạc Cố vừa đánh vừa hét, càng hét lớn thì lực đánh cũng càng mạnh. Như kẻ điên điên cuồng đâm chém. Trong thoáng chốc lại đâm chết một tên.

Mắt nàng đỏ ngầu, từng tơ máu hiện lên, Mạc Cố thân thủ quyết liệt chém giết người như một con thú dữ khát máu.

Còn lại năm tên đánh mãi không chết mà nàng cũng đã bị chém trúng hai nhát ở lưng và chân. Y phục bị rách lộ ra vết thương. Máu bắt đầu chảy không ngừng. Mạc Cố lảo đảo lùi lại vài bước.

Chỉ trong một khắc đó, nàng lại xông vào đánh tiếp. Lần này Mạc Cố không dùng kiếm pháp Mạc gia nữa mà kết hợp thêm chiêu thức của chính bọn chúng.

Giống như biết trước tên này sẽ đánh ở đây, tên kia sẽ né sang bên nào. Mạc Cố vừa thuận lợi né đòn vừa nhanh chóng chém xuống nơi bọn chúng định né qua.

Nhanh như gió, thoăn thoắt như cái bóng ẩn hiện. Ác liệt như ma đầu. quyết đoán không ai sánh bằng.

Lại giết chết được ba tên.

"..."

"Ngươi...hộc...sao lại biết chiêu thức của chúng ta..."

Tên đó vốn đã bị thương, y dừng lại hổn hển, Mạc Cố không ngu mà bỏ lỡ cơ hội, lập tức xông tới đâm luôn một kiếm xuống ngực hắn.

Mặc kệ cái gì sĩ diện hay lễ đạo. Có điều nên thiết thực một chút.

Là câu này này: Cổ nhân hay nói, phản diện chết do nói nhiều.

Đấy!

Nên học hỏi.

Rút kiếm ra, Mạc Cố đạp hắn ngã xuống đất, nàng trả lời coi như cho hắn được chết rõ ràng.

"Các ngươi nghĩ hơn một tháng ở đây ta chỉ quét dọn lau chùi thôi sao!!"

"Đúng là lũ ngu dốt." Dứt lời nàng lia ánh mắt sắt bén âm u sang nhìn tên còn lại. "Còn ngươi - cũng mau đi đoàn tụ với bọn chúng đi!"

Nói xong nàng xông tới tấn công dồn dập. Không cho y cơ hội phản đòn, nhanh tay lúc y chậm một nhịp liền cắt đứt cổ họng tên cuối cùng.

Mà cũng thật vừa vặn, cấp năm, sáu, bảy, hơn hai mươi tên khiêng thuốc nổ tới thấy cảnh tượng không khỏi rùng mình. Khó tránh khỏi ngơ ngác trong giây lát.

Ngoại trừ Cát chủ thì tất cả đại sát thủ đều chết hết!!!

Đại sát thủ đều chết!

Đại sát thủ đều chết!

Điều quan trọng nên nói ba lần.

"Còn ngơ ra đó làm gì? Mau bắn pháo hiệu gọi tất cả bọn chúng quay về!"

Buông mấy thùng thuốc nổ xuống, vài tên móc ra mấy cái pháo hiệu lập tức bắn lên trời.

Mạc Cố nhanh chóng lấy lại trạng thái vừa rồi, bỏ qua sự tồn tại của đám kia, cầm kiếm xông nhanh qua chỗ Cát chủ đánh tới.

Đám hạ nhân nấp trong phòng không khỏi trố mắt mà nhìn. Giọng còn lắp bắp run run kích động nói: "Hậu nhân của tướng quân thật uy vũ, lợi hại quá!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.